Chương 3: Xuyên Đến Thập Niên 70: Tôi Trở Thành Học Bá ( DỊCH)

Chương 3:

Phải đi qua ngọn núi lớn, còn đi bộ thêm cả hai cây số thì mới đến. Mà bà nội của cô cảm thấy những người đọc sách là những người không yên phận, kiên quyết phản đối ý định đi học.

Bà còn lấy mẹ cô đồng chí Lưu Thắng Nam làm ví dụ để giáo dục: “ Nhìn vợ của Lão Tam tốt nghiệp cấp hai là học sinh trung học đấy không phải rồi cũng phải làm việc đồng ruộng sao, vậy học để làm gì lo làm việc kiếm công điểm không phải sẽ có cái ăn hơn à!”

Nguyên nhân hướng cô đến với con đường học tập là muốn có cuộc sống nhàn hạ, nhưng đối mặt về khó khăn mọi mặt mà việc đi học đem lại Lâm Vãn tạm thời gác bỏ chuyện đèn sách lại.

Vì thế năm lên bảy Lâm Vãn bắt đầu làm việc trở thành đóng góp một phân lao động nhỏ cho gia đình như nhặt củi, đào giun, cho gà ăn.

Lâm Vãn muốn lấy lòng ông bà để có thể được phân cho công việc nhẹ nhàng. Nhưng đối với ông bà lâm dù có vuốt mông ngựa lấy lòng thế nào cũng không bằng được một phần lương thực quý giá.

Vào năm Lâm Vãn lên mười theo quy tắc cũ của Lâm gia cô bắt đầu xuống đồng làm việc. Và hôm nay chính là ngày Lâm Vãn chính thức làm việc lấy phần công điểm đầu tiên, ở dưới cái nắng gắt chói chang của mùa hè Lâm Vãn chịu đựng được nữa ngày liền cảm thấy bản thân không thể làm nổi nữa.

Lâm Vãn trốn dưới tán cây cả buổi để tránh nóng, cô cảm thấy đúng thật là mình không hợp làm ba cái công việc nhà nông này.

Giời phút này cô vô cùng tưởng niệm cây kem mát lạnh, tủ lạnh đầy nước đá và điều hòa phả ra hơi mát.…

“ Vãn Sinh nhanh chân lên, còn ăn cơm nữa! Chậm là không còn cơm đâu” vừa về đến nhà đã thấy ba của cô Lâm Quốc An đang bưng chén cơm ngồi trên băng ghế ăn. Nhìn thấy con trai về hắn vừa nhai vừa nói vọng ra. Thật làm khó hắn khi còn nhớ đến đứa con trai này.

“ Ồn ào cái gì, giờ cơm tới còn không nhanh cái chân vào mà ăn”. Bà Lâm đứng ngay cửa chống eo quát lớn. Thấy đứa cháu thứ ba trở về bà cũng không có phản ứng gì quá lớn nhìn thoáng qua rồi quay người đi vào nhà.

Mới vừa quay vào đến phòng bếp, liền nhìn thấy đứa con dâu thứ ba đang lén ăn vụng, tức giận quát: “ ăn cái gì mà cứ ăn mãi thế sao mày với thằng chồng mày giống nhau thế, chỉ biết ăn.”

Lâm Thắng Nam vừa nhai vừa nói: “ Mẹ thân thể con không tốt phải ăn nhiều để bổ sung, chứ nếu lỡ ăn không no đổ bệnh lại liên lụy gia đình mình”

Bà Lâm: “.....” tức đến không biết nói gì.

Quay qua thấy con dâu cả Lý Xuân Cúc liền quát: “ Còn đứng thừ người ra đó làm gì, không dọn cơm ra ăn à, buổi chiều không tính làm việc nữa phải không, đúng là chỉ biết ăn ăn ăn mà thôi, không biết bà lão ta kiếp trước đã tạo cái nghiệp gì và sao kiếp này lại khổ như này.”

Lý Xuân Cúc tuy bị quát nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười cô ta biết bà Lâm đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng khó nghe như vậy cũng đang nhắm đến vợ của lão Tam.

Nhưng quay qua nhìn vợ của Lão Tam đang cúi đầu nhai cái gì đó ở trong miệng. Bộ dạng như không không liên quan đến mình nhất thời trong lòng chị Dâu cả như nghẹn lại.

Này đúng là da mặt giày hơn cả lớp tường thành.

Đồ ăn được dọn lên phòng nhanh chóng để phòng ngừa Lưu Thắng Nam lại ăn vụng, bà Lâm nhìn chằm chằm con Dâu cả và con Dâu hai bưng đồ ăn, chứ không để Lưu Thắng Nam đụng vào.

Kết quả Bà Lâm vừa đi Lưu Thắng Nam liền kéo Lâm Vãn về phía mình, lén đút vào miệng cô một đậu tương, rồi dúi vào túi cô vài hạt nữa. Lâm Vãn nhìn mẹ bằng ánh mắt sùng bái.

Trong nhà này tất cả các lương thực đều được Bà Lâm cất trong tủ phòng rồi khóa lạ, vậy mà mẹ cô còn có thể lấy được đâu tương bản lĩnh, quá bản lĩnh.

“ Con trai à con phải cố gắng hơn nữa, mẹ chỉ có thể trông cậy vào con. Mấy ngày này hơi vất vả, bận rộn, qua thời gian này liễn đỡ thôi, eo mẹ không biết sao dạo này hơi đau. Nên buối chiều mẹ ở nhà nghĩ ngơi một chút.”

Lâm Vãn: “....”

“Con yên tâm buổi tối lúc mẹ nấu cơm mẹ sẽ lén dấu trứng gà cho con, mẹ nói con nghe công điểm một ngày của con và mẹ cộng lại chưa chắc đã mua được quả trứng đâu, đây là con được lợi rồi đấy ”.

Lâm Vãn: “.......” biết ngay mà không thể trong mong quá nhiều vào người mẹ này.

Đồ ăn đã được dọn sẵn lên bàn, cả gia đình ngồi vây quanh bàn ăn cơm, nhà họ Lâm là một đại gia đình lớn, Ông Lâm, Bà Lâm cũng chỉ mới hơn năm mươi là sức lao động chính của gia đình, cũng là người có tiếng nói nhất trong nhà.

Bác cả Lâm, Lâm Quốc Đống là người đàn ông thành thực ngay thẳng, cần cù, cũng là sức lao động lớn trong nhà, vợ của bác cả Lý Xuân Cúc cũng là một người siêng năng, chịu khó, cho nên hai vợ chồng rất được Bà Lâm yêu thích.