Chương 9: Nếm Mùi Đau Khổ

Tiếng nói chuyện ở bên trong tuy không lớn nhưng cũng đủ làm người ở bên ngoài nhà ăn nghe được rõ ràng.

Từ ngày xuyên đến đến bây giờ lần đầu tiên Nhan Khê nghe được thanh âm rõ ràng của Tưởng Viện tới như vậy. Thanh âm có điểm sắc bén bén nhọn, trong đó dường như còn có thêm hương vị khịt mũi coi thường. Điều này làm những tưởng tượng của Nhan Khê dành cho cô ta có chút không giống nhau.

Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà nói, Tưởng Viện sẽ không khiến người khác có loại cảm giác bị trêu chọc tấn công, ngược lại ánh mắt đầu tiên nhìn qua có chút nhu nhược, đặc biệt là khoảnh khắc lúc cô ta cụp mi rũ mắt, thoạt nhìn càng là mềm nhẹ dịu ngoan, hoàn toàn bất đồng với người đang đối đầu cùng Chu Lệ Văn, cái người lúc này lộ ra sự cường thế cùng sắc bén..

Vốn Nhan Khê tưởng rằng Tưởng Viện hẳn là vẻ nhu nhược dịu ngoan như vậy, song thẳng đến giờ phút này cô mới biết được tất cả chỉ là ngoài mặt do chính cô tự nghĩ ra mà thôi.

Khi cùng Chu Lệ Văn đối chọi gay gắt, khí thế của Tưởng Viện không hề yếu chút nào cả mà ẩn ẩn còn có cảm giác áp đảo chiếm thế thượng phong khí thế của Chu Lệ Văn.

Nhan Khê cùng Trương Quả Quả hai mặt nhìn nhau, thấy tình thế không đúng, hai người không khỏi dừng bước chân ở ngoài cửa nhà ăn, không nghĩ tới ngay lúc này liền đi vào xem náo nhiệt.

Quả nhiên, theo sát bên trong nhà ăn truyền ra tiếng Chu Lệ Văn đang tức quá hoá cười.

“Ha, tôi chê! Cuộc sống của tôi sau này tốt hay xấu tất cả đều phải phụ thuộc vào cái miệng thối của cô hay sao? Dám nói tôi sẽ nếm mùi đau khổ, tôi nói cho cô biết Tưởng Viện, nếu muốn chịu khổ thì cô đi mà chịu, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giống như cô đâu!”

“Được thôi, nếu không tin như lời cô nói thì cứ chờ mà xem.”

“Chờ xem, cứ chờ xem, chẳng lẽ tôi lại sợ miệng thối của cô không thành sự thật chắc!”

“Ài, thật là hâm mộ với tầm hiểu biết kia của cô đấy, cô cứ tiếp tục lảm nhảm ở đây đi nhé, dù sao cơ hội như vậy cũng không có nhiều lắm, tốt nhất cô hãy quý trọng đoạn thời gian rảnh rỗi cuối cùng này đi, những ngày đau khổ của cô sẽ không còn xa nữa đâu, đồng chí Chu Lệ Văn à.”

“Cô ——”

Bỗng nhiên vang lên một tiếng vang, có người đá mạnh vào cánh cửa nhà ăn phía sau, Nhan Khê quay đầu nhìn lại liền thấy Tưởng Viện lạnh lùng đi ra ngoài.

Nhan Khê cùng Quả Quả đang đứng chắn giữa đường, thấy Tưởng Viện đi ra, Nhan Khê liền lôi kéo Quả Quả sang một bên để mở đường.

Kết quả là lúc này Chu Lệ Văn cũng xanh mặt lao ra từ trong nhà ăn, đường khác cô không đi mà lại đi chen ngang vào giữa hai người Nhan Khê và Quả Quả, không ngờ đụng mạnh trúng người Nhan Khê.

Lực quá mạnh, Nhan Khê không để ý khiến thân thể cô lảo đảo về phía sau, cuối cùng ngã xuống đống củi đang chất đống bên đường.

“Ui da ——”

Nhan Khê không nhịn được kêu lên một tiếng, sau lưng bị một thanh củi nhọn đâm trúng khiến cô đau đến thở hổn hển.

“Nhan Khê!” Trương Quả Quả giật mình, vội vàng qua đi đỡ cô đứng dậy, thấy Nhan Khê đau đến sắc mặt đều thay đổi, vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ, có bị đâm phải cái gì không? Quay ra để tớ xem coi.”

Nhan Khê chỉ biết lắc lắc đầu, dùng tay trái xoa xoa lưng.

Trương Quả Quả giúp cô nhẹ nhàng vỗ rơi mảnh củi dính trên người, nhìn Chu Lệ Văn có chút bực mình nói: “Người này bị làm sao vậy, đã tránh đường cho mà đi rồi vậy mà cũng không thèm đi đường đó, bây giờ đụng vào người ta đến một câu xin lỗi cũng không có là sao chứ.”

Nhan Khê không biết Chu Lệ Văn có nghe thấy những lời này hay không, nhưng cô lại nghe thấy Chu Lệ Văn lạnh giọng mắng Tưởng Viện: “Tưởng Viện, hai ngày nay cô đột nhiên nổi điên cái gì tôi mặc kệ, chỉ là nếu trước kia cô đã xem thường người ta rồi thì bây giờ tốt nhất cũng đừng có mà mặt dày mày dạn đứng trước mặt người ta nữa. Trước mặt tất cả mọi người, cô không cảm thấy xấu hổ khi lôi kéo nói chuyện với đồng chí nam hay sao.”

Tưởng Viện quay đầu lại mắt lạnh liếc Chu Lệ Văn , bỗng dưng cong môi cười: “Tôi nói chuyện với ai là quyền tự do của tôi, huống chi trên người của đồng chí Thiệu Chính Đông cũng không có ghi tên cô.”

Bộ dáng này đặt vào trong mắt của Chu Lệ Văn có mười phần khiêu khích. Cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mắng to: “Cô thật không biết xấu hổ!”

“Tôi so với cô không lại.” Tưởng Viện cuối cùng cười lạnh một tiếng, tràn đầy giễu cợt.

Nhan Khê không nghĩ tới đột nhiên từ trong miệng Tưởng Viện nghe được tên Thiệu Chính Đông, kinh ngạc nhướng mày. Hai người cãi nhau thì cứ cãi nhau thôi, tại sao lại còn liên quan đến cả Thiệu Chính Đông?

Điều cô không ngờ tới chính là lần này Chu Lệ Văn và Tưởng Viện cãi nhau bởi vì Thiệu Chính Đông.

Người ở bên trong và bên ngoài nhà ăn mới vừa xem xong náo nhiệt đều xì xào bàn tán ở phía dưới, Nhan Khê mơ hồ nghe được một ít, hơn nữa có Quả Quả ở bên cạnh bổ sung giải thích, rốt cuộc Nhan Khê cũng đã hiểu được nguyên nhân và kết quả của vụ việc này.

Nói đến chuyện này là bắt đầu từ khi Tưởng Viện và Chu Lệ Văn lần đầu tiên tới đội sản xuất, họ được gửi đến đội sản xuất Thượng Dương sớm hơn hai năm so với Nhan Khê. Chắc là do gia cảnh tốt, lại là người thành phố, sau khi vào đội sản xuất thì hai người người này so với người kia càng kiêu ngạo hơn.

Chu Lệ Văn luôn tỏ ra mạnh mẽ độc đoán không ai bì nổi, Tưởng Viện thì lại tâm cao khí ngạo mắt nhìn cao hơn trời, cả hai đều không ai chịu phục ai, bình thường nếu một trong hai người nói gì hoặc làm điều gì đó, người kia nhất định sẽ làm ngược lại.

Có lần Chu Lệ Văn gặp phải một con rắn khi đang làm việc ở trên ruộng, chính thời khắc mấu chốt ấy Thiệu Chính Đông đã ra tay cứu giúp cô. Mặc dù Chu Lệ Văn cũng coi thường các thành viên nam trong đội sản xuất, nhưng với ân huệ cứu mạng này, cái nhìn của Chu Lệ Văn về Thiệu Chính Đông đã có sự thay đổi. Sau khi nghe về hoàn cảnh gia đình của Thiệu Chính Đông, cô cảm thấy hắn có điểm khác biệt với mọi người. Các nữ thanh niên trí thức ở trong kí túc xá thích nói chuyện phiếm mỗi khi họ rảnh rỗi, và trong mỗi lần nói chuyện thì họ thường hay nói về ba anh em Thiệu gia, Chu Lệ Văn thỉnh thoảng cũng có góp vui, cô không khỏi tỏ ra có phần tán thưởng Thiệu Chính Đông.

Nhưng những lời này lọt vào tai của Tưởng Viện thì lại hoàn toàn thay đổi, cô ta cảm thấy chướng mắt cái người mà Chu Lệ Văn kia xem trọng, kiểu gì cũng phải dùng sức đem người đó đạp xuống bùn lầy, khiến người đó không ngóc đầu lên được. Hễ có cơ hội, cô ta liền chỉ cây dâu mắng cây hoè (1), nói là có kẻ không biết xấu hổ tự đắm mình vào truỵ lạc, đã thế còn muốn quan hệ với những kẻ chân lấm tay bùn trong đội sản xuất, tự làm ô uế thanh danh của chính mình.

(1)Chỉ cây dâu mắng cây hoè: hàm ý "chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác". Nói khác đi là "mượn một sự kiện khác làm trung gian để tỏ thái độ vì không tiện mắng thẳng mặt". Tuy nhiên, câu đúng phải là chỉ chó mắng mèo, vốn có nghĩa tương đồng với câu chỉ gà mắng chó (chỉ kê mạ cẩu - 指鸡骂狗). Cả hai câu này đều là biến thể của câu chỉ tang mạ hòe - 指桑骂槐 (chỉ vào cây dâu mà mắng cây hòe) vốn là tên kế thứ 26 trong Tam Thập Lục Kế của Tôn Tử binh pháp. (Nguồn: http://www.atabook.com)