Edit : Mây Mỉm Cười (facebook)
Khi Chu Lệ Văn nghe được lời nói đó, cô liền biết rõ Tưởng Viện là đang cố ý cà khịa mình, khiến cô tức giận chết mất. Bởi vậy càng về sau sợi dây này càng có nhiều nút thắt lại, cho tới tận bây giờ nó đã trở thành một nút thắt không tài nào tháo gỡ được.
Vốn dĩ Tưởng Viện luôn rất kiêu ngạo, bình thường cô ta cũng không thèm để ý ai vào mắt cả, nhưng từ hôm qua ai mà biết cô ta vậy mà đã thay đổi rồi.
Thực ra, nếu Tưởng Viện nói chuyện với người khác giới cũng không có gì kì quái cả, nhưng cố tình cô ta lại nói chuyện với Thiệu Chính Đông, cái người mà cô ta coi thường nhất trong quá khứ.
Buổi sáng hôm nay, tại thời điểm đang cấy mạ, nhiều người đã chú ý đến Tưởng Viện quấy rầy Thiệu Chính Đông một lúc lâu, Chu Lệ Văn lúc đó không được phân vào cùng một tổ làm việc nên không biết có chuyện như vậy, đến tận trưa lúc ăn cơm mới được người khác kể lại cho, đem cảnh tượng lúc sáng kể sinh động như thật.
Còn về phần có cố ý cường điệu hay không, Nhan Khê không biết.
Tuy nhiên, lấy cái tính khí của Chu Lệ Văn thì cô ta nào chịu nổi cái cục tức này, nhẫn nhịn cả một buổi chiều, đến khi làm việc xong quay trở về mới tìm được cơ hội bộc phát.
Ha, cô còn tưởng rằng Tưởng Viện thanh cao như thế nào, hoá ra chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, vậy mà trước kia ả dám tự cho là mình có mặt mũi để mắng cô cơ đấy…
Vì vậy, Nhan Khê mới nghe được một màn vừa rồi.
Nhưng cho dù cãi nhau như thế nào đi chăng nữa thì hành vi hôm nay của Tưởng Viện rất khác thường, nhóm nữ thanh niên trí thức đều đang âm thầm thảo luận về cô ta.
Trương Quả Quả ghé vào bên tai Nhan Khê nhỏ giọng nói: “Tớ nghe mọi người nói thực ra Tưởng Viện cố ý tiếp cận Thiệu Chính Đông là vì muốn trả thù Chu Lệ Văn, muốn khiến cô ấy tức giận.”
Nhan Khê duỗi tay đỡ trán, chuyện này phức tạp như vậy sao, bây giờ cuộc sống vẫn còn nghèo khổ khó khăn, đến cơm còn ăn không đủ no. Vậy mà hai cô nàng kia vẫn còn có sức lực để cãi nhau.
Hai người kia thật đúng là cái đèn chưa cạn dầu (1).
(1)đèn chưa cạn dầu : Ý chỉ vẫn còn dư sức để nói hay làm một điều gì khác mà không cảm thấy mệt.
“Thật ra cũng khó cho đồng chí Thiệu Chính Đông, vốn dĩ đây không phải việc của hắn, vậy mà lại bị đám người kia lôi qua kéo lại lâu như vậy, đúng là quá oan uổng mà.” Trương Quả Quả bỗng nhiên lại thở dài lần nữa.
Nhan Khê gật gật đầu, cô cũng cảm thấy Thiệu Chính Đông vô tội trong chuyện này.
Nhưng cô không rảnh hơi đi quan tâm lo lắng cho người khác, nên Nhan Khê cũng không phí tâm tư sức lực để hiểu ý tứ sâu xa lời của Tưởng Viện khi nói với Chu Lệ Văn.
Cô kéo Quả Quả đi vào nhà: “Mặc kệ họ, chúng ta đi ăn thôi.”
Thời điểm ăn cơm chiều, nhà ăn thiếu một người, Tưởng Viện không tới, những người khác cũng không biết cô ta đi đâu. Lúc mọi người ăn cơm gần xong rồi cũng không thấy cô ta trở lại.
Một nam thanh niên trí thức hỏi có muốn chừa lại chút cơm cho Tưởng Viện hay không. Kết quả bị Chu Lệ Văn nói: “Giữ lại làm gì? Cô ta không ăn bữa này cũng không chết đói được. Ai mà biết cô ta ở chỗ nào, có khi còn đang ăn ngon uống ngọt cơ đấy. Cậu vội vã quan tâm cô ta làm gì?” Nam thanh niên đỏ mặt không nói lên lời.
Sau bữa cơm chiều, Nhan Khê không ở lại chỗ thanh niên trí thức bao lâu liền trở về nhà bà Lâm.
Lúc này, đội sản xuất chưa có đèn điện, buổi tối nhà nào cũng tắt hết đèn dầu để tiết kiệm nhiên liệu, trời tối dễ đi lạc đường. Cũng may chỗ thanh niên trí thức cách nhà bà Lâm không xa, đi bộ chỉ mất tầm một hai phút là đến.
Nhà bà Lâm có thắp đèn dầu, nhưng ánh sáng vẫn khá mờ. Hầu hết mọi người ở niên đại này đều dùng đèn dầu hoả. Nhưng dầu hoả quá đắt tiền, có một số người ngại đắt nên không nỡ bỏ ra để dùng. Tầm này đội sản xuất có rất ít nhà dùng đèn dầu hoả, đa phần mọi người thường đào thân thông từ trên núi về đốt vì trong thân nó có nhựa thông. Cái này vô cùng hữu ích, không chỉ dùng để nhóm lửa mà còn là phương tiện làm thuốc đốt dùng trong buổi tối. Tuy nhiên, nó cũng có một nhược điểm, khi đốt khói khá nhiều và khói rất dễ bị ám đen trong nhà.
Niên đại này không thể so đời sau, đặc biệt là ở nông thôn, buối tối nhưng không hề có các hoạt động giải trí hay cuộc sống về đêm nào. Đợi mọi người làm xong việc thì thu dọn, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.
Nhan Khê và bà Lâm nói chuyện một lúc, nghĩ ngày mai còn phải dậy sớm để làm việc, cuối cùng quay về phòng để nghỉ ngơi sớm.
Mệt nhọc một ngày, cả người rất dễ rơi vào giấc ngủ. Nhan Khê nằm xuống nhắm mắt lại, trong đầu cũng không nghĩ đến chuyện nào hết.
Cùng thời điểm cô đang ngủ say, Thiệu Chính Đông ở đội sản xuất bên kia vừa mới hoàn thành công việc trở về nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào mọi người, tôi là ba ba ba ba rau chân vịt đây, thời gian này hẳn là nên ngủ rồi, vì vậy, chúc ngủ ngon~
(Du Mạch Ba Thái: Ba rau chân vịt)