Chương 5: Thiệu Chính Đông

“Đó là ai vậy?” Nhan Khê tò mò hỏi một câu.

Từ sáng đến giờ một câu Tưởng Viện cũng không thèm nói với các cô, vậy mà trước mặt người đàn ông kia lại vừa nói vừa cười, trông rất kỳ quái.

Trương Quả Quả trả lời: “Người đó hả, là người của đội sản xuất chúng ta - Thiệu Chính Đông.”

Thiệu Chính Đông? Nhan Khê suy nghĩ một chút, người này hình như cô không có ấn tượng gì cả. Có lẽ trước kia chưa từng tiếp xúc qua nên không biết hắn.

Trương Quả Quả thấy cô không nhớ ra, nhanh chóng nói : “ Cậu quên rồi hả, trước kia tớ từng nhắc qua với cậu rồi mà, Thiệu Chính Đông là anh trai ruột của Thiếu Chính Nam .”

“Thiệu Chính Nam là……”

“Thiệu Chính Nam chính là người lần trước giúp tớ cầm máu khi tớ bị liềm cắt vào tay đó. Quả thực là một người tốt.”

Nhan Khê chớp chớp mắt, hình như cũng không có ấn tượng gì hết.

Trương Quả Quả: “……”

Nhan Khê cười cười, lấy tính cách của trầm mặc ít lời của nguyên chủ mà nói, mỗi ngày chỉ biết cúi đầu làm việc, làm gì có thời gian chú ý đến mọi thứ xung quanh. Huống chi trong đội sản xuất lại có nhiều người như vậy, nguyên chủ tới nơi này sắp được một tháng rồi, toàn bộ đội sản xuất sợ là một nửa số người cô cũng không biết tên của người ta là gì đâu.

Trương Quả Quả đối với trí nhớ của Nhan Khê đã không còn ôm hy vọng gì nữa, chính lúc này Nhan Khê định chuẩn bị quay người đi cấy mạ thì tư dưng nhớ đến cái gì đó, bỗng nhiên xoay người nắm chặt cánh tay Trương Quả Quả, thận trọng hỏi lại: “ Vừa nãy cậu nói, người đàn ông kia tên là Thiệu Chính Đông, còn em trai của hắn tên là Thiệu Chính Nam ? ”

Trương Quả Quả không hiểu sao tự nhiên cô lại có phản ứng lớn như vậy, ngơ ngác gật đầu : “Đúng vậy.”

Tinh thần Nhan Khê hoảng hốt, nhìn sang người đàn ông đang đứng trên bờ ruộng bên kia lẩm bẩm tự nói: “Hai cái tên này cũng thật khéo, sẽ không phải là trùng hợp chứ…”

“Làm, làm sao thế?” Trương Quả Quả thấy vẻ mặt Nhan Khê kỳ quái, không khỏi có chút khẩn trương.

“Không có gì.” Nhan Khê nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng cười: “Tớ chỉ đang nghĩ hai cái tên này thật dễ nghe, vừa nghe phát liền biết bọn họ là hai anh em ruột.”

Trương Quả Quả: “……”

Nhìn vẻ mặt không còn lời nào để nói của Trương Quả Quả, Nhan Khê cười sung sướng vô cùng, lúc này ngoài miệng cô tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại trầm ngâm suy nghĩ.

Hai cái tên Thiệu Chính Đông và Thiệu Chính Nam này nếu bình thường sẽ không có gì đặc biệt cả, nhưng ở đời trước của cô, tên của bọn họ lại như sấm bên tai, không ai không biết. Hai anh em bọn họ không chỉ là những doanh nhân thành công mà họ còn là nhà từ thiện có tiếng, bọn học cùng nhau lập nên một tập đoàn thịnh vượng giàu có kinh doanh trên lĩnh vực ngành sản xuất, mỗi năm tập đoàn này đều buôn bán đứng đầu cả nước, nhiều năm qua hai người luôn nằm trong bảng xếp hạng những người giàu nhất cả nước, đầu đề trên các trang báo tin tức lớn cũng thường xuyên xuất hiện ảnh chụp của bọn họ.

Hồi đó sư phụ của Nhan Khê từng được Thiệu gia mời đến để sửa lại khôi phục một món đồ cổ bằng sứ được nhà bọn họ mua từ nước ngoài, lúc ấy Nhan Khê là học trò đắc lực của sư phụ cũng được đi theo, sau đó bị Thiệu gia giữ lại dùng bữa, khi ấy may mắn được ngồi cùng bàn cơm với một vị Thiệu lão tiên sinh trong hai người bọn họ.

Kí ức lần đó đối với cô đặc biệt khắc sâu, lão tiên sinh đã gần 70 nhưng vẫn rất cơ trí nho nhã, thường xuyên hay nói, lời nói thì hài hước thú vị, không hề giống với lời những người khác bàn tán rằng ông là người cao cao tại thượng, khó tiếp cận.

Trước đó, Nhan Khê còn nhớ rõ ngày cô xuất phát đi tỉnh Giang Đông, bên Thiệu gia còn truyền ra một tin tức tình ái, có vẻ cũng liên quan đến người vợ cũ của Thiệu Chính Đông và một người phụ nữ khác, lúc ấy cô đang vội vã đi lên máy bay nên không xem cẩn thận, đến khi có thời gian nhìn lại thì phát hiện tin tức sớm đã bị áp xuống, rốt cuộc cũng không thấy trên mạng còn tin tức liên quan nào nữa.

Nhan Khê âm thầm cân nhắc một chút, cô nhớ quê hương của hai vị Thiệu lão tiên sinh hình như là ở bên này của tỉnh Giang Đông. Nhưng cô không nhớ rõ họ ở huyện hay thị trấn nào cả.

Mọi chuyện cũng không trùng hợp vậy chứ ? Không lẽ hiện tại hai người Thiệu Chính Đông và Thiệu Chính Nam ở đội sản xuất chính là hai vị Thiệu lão tiên sinh được mệnh danh “ cá sấu khổng lồ ” trong thương giới ở đời sau?

Trên bờ ruộng bên kia đôi nam nữ trẻ hình như vẫn chưa nói xong, Trương Quả Quả nhíu nhíu mày: “Quái, từ khi nào mà Tưởng Viện lại thân thiết với Thiệu Chính Đông vậy, không phải cô ta xem thường đàn ông ở nông thôn nhất sao? Cô ta còn nói bọn họ đều đi chân đất, cho dù có đánh chết cũng sẽ không lui tới với dạng đàn ông này, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý vậy?”

Nói xong, một lúc lâu sau cũng không nghe được người bên cạnh hưởng ứng, cô bỗng nhiên thở dài một hơi, tự quyết định nói: “Ài, kỳ thật Thiệu Chính Đông này thật sự rất đáng thương……”

“Lời này nói là có ý gì?” Nhan Khê bỗng nhiên khó hiểu hỏi.

“Tớ nghe nói…”

Trương Quả Quả vừa nói vừa nhìn thoáng qua xung quanh, đại khái là sợ lời mình nói bị chính chủ nghe thấy, cố ý đè thấp âm thanh.

“Tớ nghe nói ba mẹ của Thiệu Chính Đông mất từ khi hắn ta còn rất nhỏ, ông bà nội hắn cũng không thích mấy người anh em họ, nhưng có một điều đặc biệt bất công, chú ruột nhỏ của hắn vì muốn chiếm nhà ở của bọn họ nên sau khi ba mẹ của hắn qua đời bèn đuổi ngay bọn họ ra khỏi nhà. Kết quả Thiệu Chính Đông chỉ có thể mang theo các em của mình đi đến đội sản xuất của chúng ta để tìm ông bà ngoại.”

“Đáng tiếc, không được mấy năm ông bà ngoại của hắn cũng qua đời rồi.”