Bất quá bà Lâm thật ra không phải loại người khó đối phó, nếu không đêm hôm qua bà căn bản chẳng quan tâm tới sống chết của cô.
Nhan Khê âm thầm cảm khái.
Uống xong nước cơm giờ phút này cô chỉ cảm thấy nguyên khí tràn đầy, cả người đều có chút nhàm chán.
“Bà ơi, cháu muốn làm công.”
Làm công, ý tứ chính là đi làm việc.
Bình thường nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn sinh sống mọi thứ đều là tự mình chi trả, cho nên mỗi người đều chỉ có thể dựa vào chính mình lao động để kiếm công điểm. Bọn họ là người đến từ thành phố, trên cơ bản đều không làm qua những công việc nhà nông, phần lớn trong hoàn cảnh sinh hoạt như vậy nhiều thanh niên trí thức không thích ứng được. Bọn họ làm không tốt , việc kiếm công điểm tự nhiên liền ít đi. Lấy công điểm cao nhất là 10 làm tiêu chuẩn, mỗi ngày nhóm nam thanh niên trí thức có thể kiếm từ 8 đến 9 phần đã là không tồi rồi, còn nhóm nữ thanh niên trí thức thì càng kiếm càng ít. Một số người kém cỏi mỗi ngày đi kiếm công điểm lấy lương thực có khi còn không nuôi nổi chính mình, mà nguyên chủ lúc trước bị sốt cao vẫn gắng gượng ra ngoài ruộng làm việc chính là bởi vì ngày thường cô không kiếm được nhiều công điểm.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhóm thanh niên trí thức nhóm nghèo túng đến nỗi phải ăn cháo, ăn cám, ăn rau dại.
Nhan Khê nghĩ đến trong túi quần áo kia của cô chỉ có 3 hào 8 xu liền vô cùng đau lòng.
Chút tiền ấy nếu mà đặt ở hiện đại, chỉ sợ cũng chỉ có thể mua được một cái bánh bao thịt hoặc là cái bánh quẩy thôi.
Nhưng bây giờ đó lại là toàn bộ số tiền mà cô tiết kiệm được. Nhan Khê không nghĩ bản thân thế mà sẽ có một ngày trở thành người nghèo như vậy.
Mọi người trong đội sản xuất làm việc đều đi đến địa điểm tập hợp theo chỉ định, đầu tiên là nghe đại đội trưởng thông báo trước với mọi người tình hình lao động trong ngày hôm đó, sau đó mọi người cùng nhau kêu to khẩu hiệu, tự khích lệ chính mình. Bởi vì công việc của mỗi người không giống nhau nên người phụ trách của đội sản xuất sẽ có nhiệm vụ phân công công việc dựa vào đó để sắp xếp việc làm cho từng người một, mỗi người đi lấy xong nông cụ thì bắt đầu làm việc.
Hôm nay Nhan Khê được phân công đi cấy mạ trên ruộng, trong nhóm người được phân công có cô , Quả Quả, Tưởng Viện cũng với mấy người nữ thanh niên trí thức khác. Thời điểm làm việc còn có người ghi công việc cho mỗi người đi theo.
Người ghi công việc chính là người có trách nhiệm ghi nhớ công sức lao động của hai bên nam nữ để trả công điểm cho họ, đồng thời phụ trách giám sát mọi người làm việc tránh cho trường hợp có người nhân cơ hội lười biếng không chịu làm.
Ruộng mạ thực ra cũng không phải ruộng nông cạn, bên dưới nước rất sâu, Nhan Khê học theo những người khác đi chân trần, kéo ống quần đến tận đầu gối, lại ngẩng đầu nhìn những người khác trên ruộng, phát hiện nước đã bao phủ hết phần bụng cẳng chân, thậm chí mỗi khi bước về phía trước một bước, chân sẽ bị lún sâu xuống bùn, phải dùng chút lực mới có thể rút chân ra được.
Nhan Khê là một người bị mắc bệnh cưỡng chế sạch sẽ, tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý sau này mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời, nhưng tại thời điểm cô bước xuống ruộng , nội tâm của cô vẫn hung hăng có chút giãy giụa.
Đời trước gia cảnh của nhà Nhan Khê thực sự rất tốt, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc cả, trước kia tuy cô từng đến nông thôn nhưng đối với những thứ ở nông thông cô đều không có hiểu biết, chính là bộ dáng tay chân làm việc gì cũng không xong, đến các loại hạt cô cũng không phân biệt được. Những việc khác cô có thể làm tốt nhưng khi bắt đầu làm việc này…
Thật sự cô không thể làm được!
Trong thời gian đó Trương Quả Quả đã thích ứng được, so với Nhan Khê tốt hơn một chút, nhưng vận khí của cô ấy hôm nay không tốt, vừa mới xuống ruộng không lâu chân cô đã bị một con đỉa lớn hút máu, ở ruộng mạ sợ tới mức kêu to a a.
Bị đỉa ở trong ruộng cắn được cực kì đau, Trương Quả Quả nhịn không được dùng tay để bắt nó, Nhan Khê sợ miệng vết thương của cô ấy bị nhiễm trùng liền ngăn lại nói: “Không được dùng lại tay cào, chờ đến giữa trưa xong việc trở về, cậu dùng nước muối rửa qua miệng vết thương, tránh bị nhiễm trùng.”
“Được.” Trương Quả Quả nghe lời gật đầu.
Giữa giờ mọi người được cơ hội nghỉ ngơi một chút, Nhan Khê ngồi ở trên bờ ruộng mệt không thèm động đậy. Bên cạnh Trương Quả Quả ngồi dựa gần vào cô, đúng lúc bụng cô ấy kêu lên mấy tiếng ọc ọc.
Đây là đói bụng sao.
Trương Quả Quả ôm bụng, liên tục ngượng ngùng đỏ mặt.
“Nhan Khê cậu không thấy đói bụng sao ?”
“Tớ vẫn chưa đói.” Hôm nay cô ở nhà bà Lâm uống một chén nước cơm lớn, bây giờ không cảm thấy đói bụng. Nhưng chính là mấy món đồ nước vốn rất dễ tiêu hóa, cô làm việc trong thời gian lâu như vậy, lát nữa thấy đói cũng là chuyện bình thường.
Trên bầu trời thường thường có chim chóc bay qua, truyền đến những tiếng kêu ríu rít, Trương Quả Quả ngửa đầu lên nhìn những con chim nhỏ đó, chép chép miệng, vẻ mặt lộ ra bộ dáng: “ Nếu hiện tại có thể ăn thịt thì thật tốt biết bao, ăn thịt rồi khẳng định chúng ta có sức lực để tiếp tục làm việc.”
Nhan Khê cười cười, thịt à, ở niên đại này hẳn là không một ai không muốn ăn thịt cả.
Chỉ là hiện tại bọn họ đến ăn cơm còn không đủ no, muốn ăn thịt càng không có khả năng. Hơn nữa, kể cả bọn họ có tiền cũng không nhất định sẽ mua được thịt, còn phải có thêm phiếu thịt nữa thì mới mua được.
Nhan Khê nghĩ tới bản thân chỉ có 3 hào 8 xu lập tức liền tiết chế. Tính đi tính lại trước hết cô vẫn nên nỗ lực làm việc kiếm công điểm để cải thiện bữa ăn cái đã, bằng không cô sợ thời gian tới có khi đến gió Tây Bắc cô cũng không uống được.
“Từ khi đến đây chúng ta vẫn chưa được ăn thịt lần nào, tớ vốn quên mùi vị của thịt như thế nào rồi…” Trương Quả Quả càng nghĩ càng hụt hẫng. Mỗi ngày ăn không đủ no, lại không có sức lực làm việc, còn không được ăn thịt, một ngày ở nơi này thật là khổ.
Nhan Khê không biết nên an ủi cô thế nào, vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “ “Có câu khổ trước sướng sau, bây giờ khổ một chút cũng không sao, chờ sau này mỗi ngày chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt, đến lúc đó cậu muốn ăn nhiều thịt hay ít thịt đều có thể được hết.”
Lời này đối Trương Quả Quả mà nói giống như là đang vẽ ra cái bánh nướng lớn, nhưng khi nhìn Nhan Khê nói với bộ dạng cực kì nghiêm túc thì cô lại không nhịn được cười: “ Tớ cũng chỉ nói đùa vậy thôi chứ tớ nghĩ lại hiện giờ chỉ cần mỗi ngày có thể được ăn cơm no bụng đã là tốt lắm rồi.”
Lời nói đơn giản, giản dị như vậy khiến người ta nghe sẽ cảm thấy chua xót vô cùng.
Nhan Khê chuẩn bị tiếp tục xuống ruộng làm việc, lúc này Trương Quả Quả bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých nhẹ cô, nhỏ giọng nói : “Nhan Khê cậu nhìn sang bên kia đi.”
Nhìn theo hướng chỉ tay của cô bạn, Nhan Khê có chút khó hiểu, lại nhìn sang Tưởng Viện đang đứng trên bờ ruộng cùng với một người đàn ông trẻ, hai người đứng đối diện nhau, hình như đang nói gì đó.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo ngắn làm bằng vải thô, ống quần vén đến tận đầu gối, thoạt nhìn cảm thấy cả người đó thân hình cao lớn đĩnh bạt, nhưng vì khoảng cách xa, Nhan Khê không nhìn rõ diện mạo của đối phương rốt cuộc như thế nào.