Chương 37: Tầng hầm u ám (1)

Dựa vào phương pháp tra hỏi mạnh bạo nhưng hữu dụng của An Miêu, họ biết thêm rất nhiều chuyện, Trạc Mẫn cũng nhận ra những gì hệ thống nói với anh không hoàn toàn chính xác.

Lúc trước, những người xuất hiện ở đây đúng là hung ác vô cùng, không một ai ở đây mà bàn tay chưa hề dính máu cả.

Nhưng tầm một năm trở lại đây thì khác, có rất nhiều người mới xuất hiện ở đây mà không hề có giá trị vũ lực, còn rất nhát gan và yếu ớt.

Tuy nhiên, những người này không hoàn toàn ở lại thế giới này mà tới từ thế giới thực. Họ chỉ xuất hiện trong map chờ để rèn luyện hoặc làm nhiệm vụ phụ nào đó để kiếm thêm điểm mà thôi.

Chủ yếu là họ tới đây để vượt ải chứ họ vẫn sống trong thế giới thực.

Mà người chơi cũng có thể trở về thế giới thực, miễn là người chơi có độ nổi tiếng nhất định thì có thể trở về thế giới thực sinh sống, không bị ép buộc sinh sống trong map chờ nữa.

Lại nói về độ nổi tiếng là gì?

Thực ra khi người chơi vượt ải không đơn giản là chỉ vượt ải mà thôi. Quá trình người chơi vượt ải sẽ được phát trực tiếp, lượng người xem sẽ quyết định độ nổi tiếng, hoặc được người xem tặng quà cũng được tính vào độ nổi tiếng.

Độ nổi tiếng đạt đến 1000 thì có thể quay về thế giới thực để sinh sống.

Nhưng nghe nói rằng, hiện tại thế giới thực cũng không được yên ổn. Người chơi có năng lực đều đang hợp tác với Chính phủ để duy trì trật tự xã hội và bảo vệ người dân bình thường.

Dường như chuyện người chơi tham gia vượt ải chỉ có Chính phủ biết, nói chung là khá rối ren và phức tạp, mọi người trong đây cũng chưa rõ tình hình ra sao. Có lẽ đây là việc cơ mật, không thể lan truyền rộng rãi, An Miêu chỉ có thể hỏi thăm tới đó.

Dù không biết chi tiết mọi chuyện ra sao, nhưng Trạc Mẫn có thể khẳng định hệ thống không trung thực với anh. Những gì nó nói với anh có đến chín mươi phần trăm là giả.

Trở về hiện tại, vì tình hình có sự thay đổi nên cái nhìn của người chơi nam đối với người chơi nữ đã khác. Do đó Trạc Mẫn và An Miêu mới lợi dụng sơ hở mà ra tay.

Sau khi An Miêu giết hắn thì tất tần tật của hắn đều thuộc về cô. Từ ngôi nhà cho tới những đạo cụ hay điểm mà hắn đang sở hữu.

Tuy nhiên, có một số thứ không thể cướp được. Ví dụ như độ nổi tiếng hay dị năng, mấy thứ đã dung hòa vào cơ thể hoặc của riêng người chơi thì người khác không thể lấy được.

Tên này cũng không dư dả gì, hắn chỉ sở hữu 100 điểm, ngoài ra còn có không gian tùy thân, bên trong không gian có hai tấm đạo cụ và một cuốn võ công.

Hiện tại An Miêu muốn chia sẻ cho Trạc Mẫn cũng không thể, việc chia sẻ điểm hay đạo cụ, hoặc muốn lập đội với nhau đều cần dùng tới điện thoại.

Rất rõ ràng, đó là thứ hai người không có. Mà tên này cũng chẳng có luôn.

Phải nói thêm là việc giết người lấy đồ có hai trường hợp.

Trường hợp thứ nhất là như An Miêu vừa làm, ra tay chớp nhoáng để đối phương không kịp đề phòng, vì vậy mới có thể lấy đồ.

Trường hợp thứ hai, nếu đối phương có sự chuẩn bị và đề phòng thì trước khi chết, đối phương có quyền quyết định xóa bỏ hết tất cả những gì mình đang có.

Ý là không muốn người giết mình lấy được đồ mình đang sở hữu.

Trạc Mẫn lục lọi trong tủ một hồi thì thu được không ít đồ ăn. Có vài cái bánh ngọt và một thùng mì gói, hẳn là đồ mua trong trung tâm thương mại.

Anh cầm một cái bánh ngọt rồi đưa cho An Miêu một cái, hai người ngồi trong nhà vừa ăn vừa nghe tiếng kêu la, đánh đập ở bên ngoài.

An Miêu nhắc anh: “Chúng ta ăn xong thì đi nghỉ ngơi, lát nữa còn phải vào ải.”

Trạc Mẫn gật đầu: “Miêu ăn cho no đặng có sức, còn đói thì cứ ăn thêm.”

An Miêu quay sang cười với anh, hai lúm đồng tiền khiến nụ cười của cô thêm phần sinh động.

“Mẫn cũng vậy nha.”

Phải nói là tần suất vào ải khá dày đặc. Trừ khi vượt qua cấp Z, lên đến cấp A thì mới có thể nghỉ ngơi được hai ngày mới vào ải.

Cấp càng cao thì thời gian nghỉ sẽ càng dài. Đến khi có điện thoại thì có thể kiểm tra được giờ giấc vào ải của bản thân hoặc chủ động sắp xếp thời gian vào ải, thậm chí có thể ký hợp đồng với người khác, ngoài việc dùng nhau lập đội còn có hợp đồng thế thân.

Nếu lập đội thì cả hai phải cùng level, còn ký hợp đồng thì không cần.

Hai người ăn uống xong rồi lên giường nằm song song, bỗng An Miêu nghiêng người qua ôm anh.

“Mẫn ơi, Mẫn phải vượt ải thành công đó.”

Trong lòng Trạc Mẫn cảm thấy ấm áp, anh vươn tay ra để cô gối đầu lên rồi ôm cô vào lòng.

Vì An Miêu thấp bé hơn anh, nên vòng tay của anh gần như đã ôm trọn cô.

“Miêu cũng thế, chú ý an toàn.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau rồi chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Trạc Mẫn cảm thấy choáng váng và mở mắt thì khung cảnh xung quanh đã là một màu trắng xóa.

[Chào mừng bạn, từ lần vượt ải thứ hai trở đi thì ải của bạn sẽ được phát trực tiếp. Nhưng cứ yên tâm, khi bạn có những hoạt động cá nhân màn hình sẽ vụt tắt nên bạn không cần lo lắng.

Từ lúc này, bạn có thể dựa vào phát trực tiếp để đạt được độ nổi tiếng. Khi độ nổi tiếng đạt được 1000 bạn có thể quay về thế giới thực để sinh sống, thật hấp dẫn đúng không nào?

Ngoài ra khi phát trực tiếp bắt đầu, bạn có thể mở khóa chức năng thuộc tính, nghĩa là bạn có thể dùng điểm tích được để cường hóa cơ thể.]

Trạc Mẫn gật gù, An Miêu đã nói với anh rồi. Máy chủ sẽ thông báo rõ về việc phát trực tiếp. Hơn nữa, việc thay đổi vẻ bề ngoài hay giới tính gì đó chỉ được trải nghiệm một làn trong ải đầu tiên. Đó là sự ưu ái dành cho người mới, đến ải thứ hai thì chẳng còn nữa.

Lúc này, máy chủ lại tiếp tục thông báo.

[Bạn thân mến! Vì bạn chưa có điện thoại và không thể kiểm tra thông tin cá nhân nên máy chủ sẽ tặng cho bạn một chiếc vòng để sử dụng tạm thời. Bạn chỉ cần ấn vào đó sẽ có thể kiểm tra thông tin cá nhân.

Bạn còn thắc mắc gì không? Nếu không thì bắt đầu vào ải luôn nhé!]

Trạc Mẫn gật đầu, sau trận đau đầu choáng váng thì anh đã vào ải.

[Ải cấp Z bắt đầu phát trực tiếp với góc nhìn toàn cảnh. Chủ đề: Cạnh tranh.]

Anh mở mắt quan sát xung quanh. Nơi đây khá tối tăm và ẩm ướt, có lẽ là một tầng hầm và là một không gian kín.

Mùi ẩm mốc lẫn mùi máu đan xen khiến hốc mũi khó chịu vô cùng.

Xung quanh là vách tường hình tròn, trên tường phủ đầy rêu xanh, trên đỉnh đầu là gì thì anh không nhìn rõ vì không đủ ánh sáng.

Tầng hầm hình tròn khá rộng nhưng trên tường chỉ có ba ngọn đèn bão được treo xen kẽ. Ở giữa là một bể nước không to không nhỏ, nước trong hồ rất đục, không thể nhìn rõ bên trong có thứ gì hay không.

Trạc Mẫn cúi đầu xuống thì thấy trên mặt đất loang lổ những vệt máu mới cũ, có vệt mới tinh khá loãng, có vệt đen kịt ngoằn ngoèo.

Hơn nữa trên mặt đất có rất nhiều xương, hẳn là xương người vì ngoài những khúc xương lớn nhỏ ra thì còn rất nhiều đầu lâu, đó là sọ người.

Anh ngó một lượt, tính cả anh thì có tất cả mười người, có người bình tĩnh, có người ủ rũ, có người run rẩy, thậm chí có người còn đang ôm mặt khóc lóc.

[Xin chào các người chơi, ải lần này có hai vòng. Vòng thứ nhất chia ra hai đội là đội xanh và đội đỏ. Mọi người có ba mươi phút để tìm ra manh mối diệt trừ thủy quái, người chơi của đội nào tìm ra được manh mối thì đội đó chiến thắng, đội thua sẽ bị loại bỏ. Chúc mọi người may mắn!]

Thông báo vừa dứt thì ba mươi phút đếm ngược bắt đầu, từng giây trên không trung thay đổi không ngừng như đang thúc giục người chơi, lại như tử thần đòi mạng.

Lúc này, Trạc Mẫn quan sát thấy trên má mỗi người chơi đều có một vệt màu xanh hoặc đỏ rất đậm.

Anh nhìn năm người chơi trên má có màu đỏ thì biết anh thuộc đội màu xanh.

Đội của anh có một cô gái đang khóc lóc và ba người đàn ông, tính thêm anh nữa là năm người.

Lúc này, có một hàng chữ hiện lên bể nước.

“Phải giữ im lặng, nếu không thủy quái sẽ tỉnh lại.”

Trạc Mẫn chau mày nhìn dòng chữ hiện lên năm giây rồi biến mất, anh không có ý định lên tiếng mà bắt đầu đứng lên tìm kiếm.

Mấy người đàn ông thấy vậy cũng dần hành động, không dám ngồi ngây ngốc ở một chỗ nữa.

Anh quan sát xung quanh, chỗ này ngoại trừ xương người ra thì không có gì khác, anh đành kiểm tra từng khúc xương một, ngay cả đầu lâu cũng không bỏ qua.

Máy chủ nói cần tìm manh mối để tiêu diệt thủy quái nhưng không nói manh mối đó là gì. Do đó chỉ có thể tìm càng kỹ càng tốt.

Có lẽ thủy quái ở trong bể nước kia, mà dòng chữ hiện lên e rằng là quy tắc. Nếu không im lặng thủy quái sẽ thức dậy trước khi người chơi tìm được manh mối tiêu diệt nó.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, dường như Trạc Mẫn thấy trên một cái đầu lâu có gì đó.

Ngay lúc anh định ngồi xuống nhìn kỹ hơn thì tiếng khóc thút thít truyền tới màng nhĩ.

Trạc Mẫn chau mày nhìn cô gái cùng đội với mình, từ đầu buổi tới giờ cô ta cứ khóc lóc không ngừng, hơn nữa càng khóc càng lớn.

Trạc Mẫn bước nhanh lại chỗ cô ta nói khẽ: “Câm miệng.”

Cô gái nghe vậy thì thoáng ngẩng đầu lên, sau đó không nói không rằng há miệng ra định khóc rống lên.

Lần này, không đợi Trạc Mẫn ra tay thì một người đàn ông đeo kính cùng đội với anh đã nhích tới, nhanh tay bóp chặt cổ cô ta.

Cô gái sợ hãi vô cùng, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính.

Anh ta cười một tiếng rồi nói nhỏ: “Cô muốn chết thì chết một mình đi, đừng có kéo tụi tôi vào. Từ bây giờ trở đi, nếu tôi còn nghe cô khóc lóc ỉ ôi nữa thì để tôi tiễn cô một đoạn.”

Mọi người đều im lặng không nói gì, hai cô gái bên đội đỏ vốn đang im lặng rơi nước mắt nãy giờ cũng không dám khóc thêm nữa, sợ hãi nhìn qua bên này.

Trạc Mẫn nhìn người đàn ông đeo kính một cái rồi đi qua bên kia cầm cái đầu lâu lên xem.