Chương 69: Phiên Ngoại 4 : Thu Nhi

1.

Thu nhi còn nhớ rõ đêm đó, hắn đứng ngoài cửa tân phòng (phòng cưới), nhớ tới ánh mắt sắc bén của Vương gia vừa nãy, trong lòng lại thấy khiếp sợ.

Ô ô ô… Thiếu gia nhà hắn thực sự không phải song nhi, sao lại gặp phải chuyện này? Lão gia, lão gia sao lại gả thiếu gia cho một người đáng sợ như vậy…

Hắn run sợ canh giữ ngoài cửa, bỗng nhiên ánh nến trong phòng chợt tắt, bên cạnh một người cười nói, “Được rồi được rồi, nhị điện hạ và Vương phi đã ngủ rồi, tất cả mọi người lui được rồi.”

Đôi mắt hắn hồng hồng, không chịu đi, song nhi kia cười nói, “Yêu, lo lắng cho Vương phi chúng ta a? Yên tâm đi, Vương phi lớn lên đẹp như vậy, nhị điện hạ sẽ thương hương tiếc ngọc mà.”

Đang nói thì bỗng trong phòng truyền đến tiếng kêu trầm thấp. Mấy người đều không tự chủ được mà nghiêng tai lắng nghe. Rồi sau đó tất cả đều cúi đầu cười rồi rời đi.

Thu nhi vẫn đang ngơ ngác đứng ở cửa, bỗng nhiên có người lôi kéo hắn, cười nói, “Hài tử ngốc này, đừng ở chỗ này chứ, ngày mai chủ tử nhà ngươi còn cần ngươi hầu hạ đó.”

Thu nhi phục hồi tinh thần lại, bối rối ngỡ ngàng nhìn người trước mắt. Người nọ thấy hắn hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu trước gió thu, không khỏi tâm sinh thương tiếc, kéo tay hắn nói, “Đừng lo lắng. Ta hầu hạ nhị điện hạ nhiều, biết ngài mạnh miệng nhưng mềm lòng lắm. Ngài sẽ không thô bạo với vương phi đâu. Với lại chuyện này, phàm là song nhi thì sẽ phải trải qua thôi.”

Thế nhưng thiếu gia nhà ta không phải song nhi. Thu nhi hấp hấp mũi, cuối cùng cũng không nói gì.

Song nhi kia lôi hắn đi, một bên lại lấy khăn tay lau mũi cho hắn, “Ta là Ti Cẩm, là nội phòng song thị hầu hạ nhị điện hạ, sau này ngươi cứ gọi ta Cẩm ca ca là được. Ngươi mới tới phủ, không hiểu cái gì thì cứ hỏi ta. Ngươi còn nhỏ tuổi, ta sẽ chiếu cố ngươi.”

Ti Cẩm? Thật là cái tên dễ nghe. Thu nhi nghiêng đầu nhìn y, nghĩ y khí chất thật cao quý, lớn lên cũng thật đẹp. Bỗng nhiên nhớ tới lời nhị thiếu gia và lời y nói.

“Người nào nhà giàu mà không dưỡng mấy nha hoàn và song nhi thông phòng, huống hồ là bậc hoàng thân quốc thích. Thu nhi, trách nhiệm của ngươi lớn lắm đó. Ngươi phải giúp thiếu gia của ngươi trông cho kĩ, đừng để mấy tiểu đề trử đó câu dẫn vương gia.”

(thông phòng: người hầu ‘chăn gối’ cho chủ. Nha hoàn và song nhi thông phòng nghĩa là những người đó vừa hầu hạ chủ như người hầu bình thường, vừa kiêm luôn ‘chức năng’ làm ‘ấm’ giường.)

Thu nhi nghĩ tới đây, lập tức rùng mình. Y có thể là song nhi thông phòng của Vương gia không a?

Thu nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải không rõ chuyện này. Hắn ngơ ngác mặc Ti Cẩm lôi lôi kéo kéo, chuyển tới viện tử ở hậu viện của bọn hạ nhân họ.

Ti Cẩm kéo hắn vào phòng, nói, “Ngươi ngủ cùng phòng với ta nha.”

“Cái gì?” Thu nhi lại càng hoảng sợ, vội hỏi, “Không được đâu, ta không phải song nhi.”

Ti Cẩm bật cười, nói, “Ngươi Sợ cái gì? Ta có thể ăn ngươi được chắc?”

Khuôn mặt Thu nhi nóng đến đỏ bừng, không dám hé răng.

Ti Cẩm nhéo nhéo khuôn mặt hắn, nói, “Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngươi ngủ gian ngoài, ta ngủ buồng trong. Ngươi là người của Vương phi, đáng lẽ phải được ở riêng một viện tử, nhưng thiếp thân hồi môn của Vương phi cũng chỉ có mình ngươi, không cần thiết phải ở riêng một viện tử. Trước tiên ngươi cứ ở với ta đã, đợi người phân viện tử cho ngươi thì ngươi hãy qua đó.”

Thu nhi đỏ mặt, gật gật đầu.

Phòng sau của hạ nhân, nam song và nam nhân coi như giống nhau, không phải phân phòng, cùng môt viện nhưng không cùng phòng cũng có, Lâu phu cũng là như vậy.

Lẽ nào y là nam song?

Thu nhi hé mắt lén nhìn Ti Cẩm, thấy y ăn mặc rõ ràng là người trưởng thành. Bất quá bọn họ đều là song nhi đã bán mình cả đời, không có quyền tự quyết định con đường sau này của mình. Chủ tử để bọn họ chọn nam đạo hay nữa đạo cũng không thể nói gì. Ti Cẩm nếu đã là người của Vương gia, chắc chắn Vương gia đã cho y theo nữ đạo rồi.

Thu nhi thấy Ti Cẩm mang đệm chăn ra cho mình, đặt ở giường gian ngoài.

“Ti, Ti Cẩm ca ca, để tự ta…”

Ti Cẩm cười cười với hắn, xoay người trở về buồng trong.


Từ đõ về sau, Thu nhi và Ti Cẩm ở lại trong phòng này. Địa vị của Ti Cẩm trong phủ hiển nhiên rất cao, có khả năng giành riêng một viện tử, không cùng ở với người khác. Hơn nữa người trong viện, dù to dù nhỏ, ngoại trừ quản gia ra, còn lại đều phải nghe y phân phó.

Thu nhi nghĩ Ti Cẩm rất rất giỏi, chỉ hơn hắn có năm tuổi mà đã có thể đứng đầu môt phương rồi.


Thiếu gia đi chiến trường. Đi tìm Vương gia. Thu nhi cũng muốn đi theo, nhưng thiếu gia không cho.

A! Thiếu gia mặc quân trang vào, thực sự là đẹp. Được rồi, như lời thiếu gia nói, rất soái (đẹp giai)!

Sau khi thiếu gia đi, Thu nhi mỗi ngày đều chờ thiếu gia trở về. Hắn và Ti Cẩm đã rất quen thuộc rồi, không còn sợ y hay xa lạ như lúc mới đầu nữa, dần dần hai người thân cận nhau hơn.


“Ti Cẩm ca ca! Thiếu gia sắp về tới rồi!”

Thu nhi kích động xông vào buồng trong, lại nghe thấy một tiếng khẽ gọi. Thu nhi thấy hoa mắt, sửng sốt trong chốc lát, cuống quít chạy ra ngoài phòng, trái tim đập bịch bịch.

Ti Cẩm vội vã mặc xong quần áo, vén mái tóc còn ướt ra sau, đẩy cửa ra, nhìn Thu nhi đang căng thẳng ngồi xổm ở góc tường, cũng có chút xấu hổ. Y tuy đã mười chín tuổi, nhưng vẫn còn là xử tử (trai tân), chẳng bao giờ có người lỗ mãng như vậy. Trước đây y luôn tắm rửa với các song nhi khác trong phòng tắm ở hậu viện, bất quá khi vào đông, khí trời lạnh, phòng tắm cũng không thể nấu nước mỗi ngày. Y là người sạch sẽ, bởi vậy cứ đến mùa đông là có thói qen tự đun nước, ở trong phòng chà lau. Có ai ngờ hôm nay mao đầu tiểu hài này lại đột nhiên xông tới.

Ti Cẩm che đậy sự ngượng ngùng của mình, nói, “Nhị điện hạ và Vương phi về tới rồi sao?”

“A, ưm…” Thu nhi cúi đầu không dám nhìn y. Nhớ tới lúc nãy thoáng nhìn thấy cái lưng trăng nõn ở trần, mái tóc dài đen nhánh, còn có vai trái, trên vai trái…

Thu nhi nghĩ mình đã vấy bẩn sự trong trắng thuần khiết của y rồi, chỉ trong nháy mắt ấy mà nhìn tỉ mỉ cẩn thận người ta như vậy. Vết bớt như đóa hoa tiên hồng sắc (màu đỏ tươi), lại in rõ rành rành trên tấm lưng tuyết trắng không tì vết của Ti Cẩm.

Hắn thấy Ti Cẩm vẫn bình tĩnh, cũng cố gắng làm mình bình tĩnh, di di chân thành vòng tròn trên mặt đất, bối rối nói, “Đại tổng quản nói, nhị điện hạ và Vương phi suốt đêm chạy về. Bây giờ, họ… đang ở Hoàng cung, sẽ nhanh chóng trở về phủ thôi.”

“Ừ, ta đã biết.”

“Vây, vậy, đại tổng quản gọi ca đi đó. Ti Cẩm ca ca, ca nhanh qua đó đi.” Nói xong cùi thấp đầu chạy vọt qua người Ti Cẩm, vọt ra khỏi viện tử.

Trong phút chốc lách mình qua, Ti Cẩm thấy cái lỗ tai hắn hồng hồng, bỗng nhiên nghĩ Thu nhi thực sự là đơn thuần đến khả ái.

Thu nhi chạy khỏi viện, đè lại trái tim chính mình, nhẹ nhàng thở ra. Hắn năm nay đã mười lăm tuổi rồi, trong môi trường phức tạp phải chung đụng với hạ nhân ở hậu viện này, hắn đã sớm biết mọi việc rồi. Thế nhưng khi nghĩ đến mình lại nảy sinh khỉ niệm (tâm tư bối rối, ý nghĩ hốn loạn) với Ti Cẩm, chính hắn cũng bị dọa đến nhảy dựng.

Không thể không thể! Hắn sao có thể nảy sinh ý niệm này với Ti Cẩm ca ca được! Thật là xấu hổ!

Thu nhi khiển trách chính mình, nỗ lực bỏ cái ý nghĩ không an phận ấy ra khỏi đầu mình. Thế nhưng trong cái chớp mắt thoáng nhìn đấy, cảnh trong buồng lúc ấy luôn quanh quẩn trong đầu hắn.


Hoàng thượng băng hà, nhị điện hạ cuối cùng được phong vương, lại bị biếm xuất kinh thành.

Thiếu gia tựa hồ tâm tình không tốt, không để hắn hầu hạ. Dọc đường đi, hắn đều chỉ có thể ở hậu diện của mã xa, ngủ gà ngủ gật cũng vài tiểu tư khác trên con đường xóc nảy. Cho dù đến khách * hay dịch quán, thiếu gia cũng chỉ để hắn hầu hạ ở phòng ngoài.

Thu nhi nghĩ rất nhiều. Nhưng hắn theo thiếu gia từ nhà, trước đây tại vùng quê ấy, thân thể thiếu gia không tốt, luôn hữu khí vô lực, nhưng thập phần thương yêu hắn, còn để hắn và Chu nhi theo thiếu gia học bài. Sau đó thiếu gia bệnh nặng, thân thể dần hồi phục thì lại quên rất nhiều, nhưng yêu thương vẫn chỉ tăng chứ không giảm. Từ nhỏ, Thu nhi đã luôn thấy, những gì thiếu gia nói tuyệt đối sẽ không sai; trong mắt hắn, lời thiếu gia tựa như thánh chỉ vậy. Thế nên mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng Thu nhi vẫn rất nghe lời.

Trên đường đến Thương Châu lại xảy ra một chuyện đáng sợ, Thu nhi lao ra ngoài, muốn bảo hộ thiếu gia, nhưng phát hiện chính mình đến trói gà còn không chặt, chỉ làm phiền thêm cho thiếu gia mà thôi. May mà vương gia tới đúng lúc, kịp thời cứu thiếu gia.

Ti Cẩm đưa tay kéo hắn lại phía sau. Hắn mở lớn mắt, nhìn Ti Cẩm một kiếm ngoan lệ (tàn nhẫn) cắt đứt yết hầu thích khách trước mặt.

Hắn chưa từng gặp qua Ti Cẩm như vậy. Ra tay lãnh khốc, vẻ mặt âm trầm, biểu tình trầm tĩnh, tốc độ nhanh nhẹn…

Thu nhi bỗng nhiên nghĩ mình không thể hiểu được y. Tuy hai người hắn cùng sống dưới một mái hiên hơn nửa năm, nhưng hiểu nhau thực sự rất ít. Lần đầu tiên, Thu nhi nảy sinh sự sợ hãi và đề phòng với y.

2.

Khi tới Thương Châu đã là buổi tối, Thu nhi quá mệt mỏi nên đã mơ màng ngủ; vừa ngủ đã ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Sau khi hắn tỉnh lại, vội vội vàng vàng chạy đến ngoài phòng hầu hạ, đã thấy Ti Cẩm đi ra, nói với hắn, “Vương gia Vương phi đi đường mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi. Ở đây không có chuyện gì nữa, cùng ta đến trù phòng (nhà bếp) đi.”

Thu nhi gật đầu, đi theo phía sau y. Hắn mơ hồ cảm giác bầu không khí có gì đó là lạ, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ vừa đi đến chỗ hoang vắng đơn sơ này nên mọi người chưa quen thôi.

Đến khi chạng vạng, thiếu gia mới trở về, vẻ mặt tiều tụy, y phục ướt đẫm, trên mặt đầy bùn đất. Thu nhi vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói nhiều. Thiếu gia ngồi một mình ở thư phòng cả đêm, sắc mặt tái nhợt.

Hắn rất lo lắng, một mực chờ ngoài thư phòng. Hừng đông, thiếu gia đi ra, thấy hắn ở ngoài cửa, sửng sốt một chút rồi mỉm cười nói, “Ta không sao, hài tử ngốc này. Mau đi ngủ đi.”

Tuy thiếu gia nói như thế, nhưng nghĩ chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng khi hắn lén đi hỏi Ti Cẩm, Ti Cẩm cũng không nói cho hắn.

Bọn họ cứ như vậy ở Thương Châu. Hắn nghĩ không chỉ thiếu gia thay đổi, Vương gia tựa hồ cũng thay đổi rồi. Thế nhưng hai người họ thay đổi thế nào, hắn cũng không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy tựa hồ hai người cang thêm thân mật hơn trước đây.

Thiếu gia thường thường sẽ nhân lúc Vương gia không chú ý mà ngưng mắt nhìn ngài, mà vương gia cũng thường vào lúc vương gia không thấy, sẽ toát ra sự ưu thương nhàn nhạt.

Ngày cứ như vậy trôi đi, cho đến một ngày du nhàn mà tĩnh nhã.

Thu nhi cũng không cho rằng ở đây có chút khổ sở nào, dù sao hắn cũng đã ở bên thiếu gia từ nhỏ, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho nên đối với loại cuộc sống từng ngày thanh nhàn trôi qua ở nông thôn này cũng vô cùng quen thuộc. Nhưng một người vốn mạnh mẽ kiên cường như Ti Cẩm lại không quen. Cách y ăn mặc, nói chuyện, làm việc, thói quen sinh hoạt, nơi nơi chốn chốn đều có thể tiết lộ y xuất thân từ kinh thành. Nếu là chủ tử thì cũng coi như không có gì, nhưng y lại là song thị hầu hạ, ở vùng thôn quê như vậy lại là điều bất lợi.

Không ai hiểu chuyện này hơn Thu nhi, bởi tại vùng quê vốn có tư tưởng cổ hủ này, luôn cho rằng, song thị, nhất lại là song thị nội phòng, chắc chắn là người không sạch sẽ…

Ngày đó, khi Ti Cẩm lên thôn trên làm việc, Thu nhi muốn đi cùng y, y lại nói không cần, sẽ nhanh chóng trở về thôi. Thế là Thu nhi liền ở lại giúp thiếu gia ủ rượu; thế nhưng đến khi chạng vạng rồi mà cũng không thấy thân ảnh Ti Cẩm đâu. Thu nhi lo lắng, chạy đến trên trấn nhỏ tìm y; ai biết khi vừa đến nơi liền thấy Ti Cẩm bị mấy tên lưu manh khinh nhờn.

“Tiểu mỹ nhân, giả vờ đoan trang cái gì. Ai chẳng biết, tiểu thị các ngươi ở đại hộ nhân gia đều là loại không sạch sẽ gì. Cùng ca ca chơi đùa chút đi, ca ca thích ngươi.”

“Cút ngay!”

“Yêu! Tính tình vẫn còn rất lớn a, không hổ là người đi ra từ trong kinh a, đúng là đủ vị a.”

“Đúng là cay lắm đây.”

“Ha ha ha…”

Mấy người cất tiếng cười to, vây Ti Cẩm vào giữa. Thu nhi nhận ra trong số đó có cả chất tử của huyện thái gia nơi đó. Khi bọn họ lên trấn mua hàng lần trước, gia khỏa này liền mê đắm theo Ti Cẩm; không ngờ hôm nay lại thấy Ti Cẩm một mình vào thành, liền dẫn người đến đây.

Ti Cẩm trắng bệch cả mặt, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Kì thực với thân thủ của y, mấy tên này không đáng nhắc tới. Nhưng mấy ngày trước khi ra ngoài làm việc, y đã đánh nhau với mấy tên tham tử (thám tử) lai lịch bất minh, bị nội thương. Nhiều ngày nay trong người y luôn thấy khó chịu, nội tức hỗn loạn, không cách nào vận công được; lúc này cả người lại hư nhuyễn (mềm nhũn), lực bất tòng tâm.

Y lo lắng, ôm chặt thứ gì đó trong tay, đề phòng nhìn mấy tên trước mặt. Bọn chúng có chút thế lực ở đây, Ti Cẩm không muốn gây thêm chuyện cho chủ tử, chỉ tính xem làm thế nào để chạy trốn mà thôi. Ai biết khi y đã nghĩ được cách lừa mấy tên này thì bỗng một bóng người vọt đến chắn phía trước.

“Thu nhi! ?” Ti Cẩm thất kinh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu nhi tức giận đến đỏ bừng, một bộ dáng hùng hùng hổ hổ, bổ nhào vào bọn chúng.

“Các ngươi vô lại! Vả vào cái mồm bẩn thỉu, còn muốn vũ nhục Ti Cẩm ca ca của ta, ta không để yên cho các ngươi!”

“Thu nhi! Mau dừng tay…”

“A yêu yêu, một tiểu tình nhi tới rồi này…”

“Dám nói chúng ta vô lại?! Giáo huấn hắn một chút!”

“Đến đây!”

“Tiểu tử không biết trời cao đất rộng!”

“Thu nhi! Thu nhi…”

Cục diện hỗn loạn. Ti Cẩm vốn có chuẩn bị ám khí trong tay, nhưng sợ làm bị thương Thu nhi nên cũng không dám ra tay. Mắt thấy Thu nhi liều mạng, không ngừng đánh loạn đám người kia, đương nhiên cũng bị trúng quyền cước, không khỏi càng lo lắng. Tiểu tử kia không ngừng xô đẩy đánh đấm đám kia. Cuối cùng Ti Cẩm không nhịn nổi nữa, phải miễn cưỡng vận công, xuất thủ điểm huyệt đạo đám người kia, nắm lấy tiểu tư không nghe lời kia chạy khỏi trấn.

“Hô ── hô… Ti Cẩm ca ca, ngươi buông, ta muốn hảo hảo giáo huấn bọn hốn trướng đó.”

Ti Cẩm dùng sức túm tay hắn, tựa vào bên cây nghỉ ngơi, mắng “Tiểu tử nhu ngốc, là ngươi giáo huấn bọn chúng hay bọn chúng giáo huấn ngươi!”

“Nhưng Ti Cẩm ca ca là người sạch sẽ, bọn chúng lại dám vũ nhục ca… Ta, ta…”

Lòng Ti Cẩm khẽ động, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cả người Thu nhi bị thương, mặt mày xanh xanh tím tím, y phục đều bị xé rách, hai mắt tức giận đến đỏ bừng, vẻ mặt phẫn nộ.

Lòng Ti Cẩm bỗng nhiên mềm nhũn, tình tự ôn nhu không ngừng càng lúc càng lớn. Y nhẹ giọng nói, “Thu nhi, Ti Cẩm ca ca của ngươi vố là song nhi hầu hạ người khác, làm gì có cái gì mà sạch với không sạch, cùng lắm thì cứ để chúng nói vài câu thôi.”

“Không phải! Ti Cẩm ca ca là người tốt. Là người vô cùng sạch sẽ… Bọn chúng, bọn chúng là người xấu! Bọn chúng không được nói bậy!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu nhi đỏ bừng, có vẻ như tức giận đến sắp khóc đến nơi rồi. Hắn đột nhiên nắm chặt tay Ti Cẩm, “Ta phải tìm chúng tính sổ! Tuyệt đối không cho chúng vũ nhục ngươi như vậy!”

Ti Cẩm lo lắng, bỗng nhiên ôm bụng kêu lên, “Ai u! Đau quá…”

Thu nhi chạy hai bước, nghe thấy tiếng kêu của y, vội vã quay đầu, lại vội vã chạy về.

“Ti Cẩm, ngươi xảy ra chuyện gì?!” Dưới tình thế cấp bách, hắn đã quên gọi ‘ca ca’.

Ti Cẩm ôm bụng, vẻ mặt thống khổ nói, “Ta đau bụng. Chắc là do vừa nãy chạy nhanh quá. Ai u! Ai u…!”

Thu nhi vừa nghe lời này, lập tức vứt ý muốn trả thù ra sau đầu, vội đỡ lấy y, la lên, “Ta đỡ ngươi trở về. Chúng ta mau về để Trầm đại phu xem.”

Hiện tại vóc dáng Thu nhi đã cao tương đương Ti Cẩm rồi, có vẻ như sẽ còn cao hơn nữa. Hắn sợ Ti Cẩm khó chịu, nhất thời quên cả nghi ngờ, chỉ một mực ôm lấy cái eo nhỏ của Ti Cẩm, nửa đỡ nửa ôm y về.

Cả người Ti Cẩm nóng lên. Y chưa bao giờ thân cận với người khác như vậy. Mặc dù có nhận qua điều giáo của nội thị trong cung lúc trước, nhưng cũng chỉ là lướt qua mà thôi. Y vốn là được đưa tới để hàu hạ vương gia, người khác cũng không dám khi dễ y; lại thêm y là người khéo léo, dù là đối nhân xử thế hay xử lý công việc, gì cũng có bản lĩnh, mánh khóe, đương nhiên chưa từng bị người khác chiếm tiện nghi. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng y bây giờ lại mơ hồ vui sướng, thậm chí… còn tràn nhập sự chờ mong.

Đến khi hai người trở lại phủ hoang vắng thì sắc trời đã tối từ lâu. Thu nhi dìu y vào phòng, đang muốn đi tìm Trầm đại phu thì bị Ti Cẩm kéo lại.

“Muộn thế này rồi, đừng đi nữa. Gần đây thân thể vương gia không tốt, Trầm đại phu luôn ở bên hầu hạ; ngươi đừng quấy nhiễu bọn họ.”

“Thế nhưng ngươi…”

Ti Cẩm nhẹ nhàng cười, nói, “Ta chỉ là bệnh nhẹ thôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi; ta thấy cần đại phu chính là ngươi đó.” Nói xong liền lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, kéo Thu nhi ngồi xuống bên bàn, bôi thuốc lên vết thương cho hắn.

Thu nhi ngây ngốc hỏi, “Ngươi thật sự không sao à?”

“Không có việc gì. Ta sợ ngày mai Vương phi thấy ngươi như vậy, có việc chính là ngươi ấy.”

Thu nhi nhìn bộ dạng y như vậy, mới mơ hồ cảm giác như mình đã bị lừa, bỗng nhiên “A” một tiếng, thấp giọng nói, “Ta thực ngốc. Đã quên võ công ngươi tốt như vậy, sao còn cần ta đi hỗ trợ…”

Hài tử ngốc nghếch này, bây giờ mới nhớ tới sao.

Ti Cẩm thầm than trong lòng, nhưng nhìn bộ dạng đó của hắn, trong lòng lại thập phần cảm động, nhẹ giọng nói, “Không đâu. Ta thật cao hứng…”

Thu nhi đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn y.

Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt, dường như có hoa lửa trong đó, nhất thời cả hai đều trầm mặc

Ánh nến chập chờn, hai người cùng im lặng. Ti Cẩm chỉ có thể vày vò chiếc khăn trong tay, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, trái tim y cũng đập bình bịch liên tục.

“Ti Cẩm…” Thu nhi bỗng nhiên khẽ gọi.

Ti Cẩm bỗng hổi hộp, phát hiện xưng hô của hắn không đúng, nhưng hoàn toàn không muốn truy cứu nguyên nhân, chỉ là hồi hộp và mong chờ mình Thu nhi, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

“Ti Cẩm…” Thu nhi lại gọi một tiếng, kéo kéo tay y, vẻ mặt có chút mơ mơ màng màng, nhưng ánh mắt trong trẻo lại kiên định đến không ngờ, tràn ngập dũng khí. “Ta thích ngươi.”

“A…” Ti Cẩm kêu lên một tiếng trầm thấp.

“Ta biết ta rất vô dụng. Không có võ công… tuổi cũng nhỏ hơn nữa… Nhưng, nhưng thiếu gia nói với ta, thích một người không phải là sai… Ti Cẩm, ta thích ngươi…”

“Thu nhi…”

Ti Cẩm chẳng bao giờ nghĩ hắn sẽ thẳng thắn bày tỏ tình yêu như vậy, hay nên nói, có lẽ, y chưa bao giờ nghĩ tới, có một người thích mình. Trong nháy mắt, Ti Cẩm chỉ cảm thấy trong ngực bị một loại tình tự không hiểu nổi lấp đầy, tất cả đều là vui sướng.

3.

Dưới ánh nến chập chờn, Thu nhi chỉ cảm thấy Ti Cẩm vừa mừng vừa sợ, đẹp đến nói không nên lời. Bỗng nhiên, trong lòng khẽ động, tiến lên, hôn một cái bên môi y.

Ti Cẩm sửng sốt, thoáng ngơ ngác nhìn hắn.

Thu nhi tim đập rất nhanh, đang suy nghĩ mình nên rời khỏi hay là tiếp tục hôn nữa đây. Nhưng khi hắn đang do dự thì Ti Cẩm đã thay hắn quyết định.

Thật lâu sau khi, khi Thu nhi nhớ lại, vẫn thấy may mà đêm đó mình lớn mật, đúng là phải cảm tạ trời xanh.

Ti Cẩm cố sức kéo hắn, nhắm mắt lại, lần thứ hai hôn lên môi hắn.

Khác với nụ hôn ngây ngô của mình, Ti Cẩm hôn nhẹ nhàng chậm chạp, kích động đến không nói thành lời, y cẩn cẩn thận thận dẫn dắt Thu nhi, nhanh chóng trao nụ hôn nồng nhiệt vồn vã.

Hôn môi, là bản năng của nam nhân. Loại bản năng này, lại mang theo một loại xung động khác thường.

Thu nhi không nhớ rõ chi tết, chỉ cảm thấy tất cả đều hoàn hảo một cách tự nhiên. Hai người đã cùng kích động, an ủi nhau, ngã nhào vào trên tháp.

Nữ song chưa trải đời sẽ không có kinh nguyệt. Nhưng song nhi đều giống nhau, sẽ có vài ngày khó chịu trong tháng, nam song cũng như vậy.

Kinh nguyệt của Ti Cẩm vào sáng sớm ngày thứ hai đã ào ào trào ra làm Thu nhi sợ đến chân tay luống cuống, cho rằng đêm qua mình đã làm y bị thương. Sắc mặt Ti Cẩm đỏ lên, cúi đầu mắng, “Đứa ngốc…”

Đến tận khi đó, Thu nhi mới ý thức được, Ti Cẩm thực sự đã thuộc về hắn.

Sau khi hưởng thụ điều tốt đẹp, đường nhìn của Thu nhi luôn bất giác đuổi theo Ti Cẩm, bất tri bất giác nhìn nhất cử nhất động của y.

Ti Cẩm vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh lại, ai biết dưới ánh mắt nóng bỏng cuồng nhiệt của Thu nhi, mình cũng thường xuyên chân tay luống cuống. Hai người khi đó cũng đánh vỡ không ít mâm bát, làm những chuyện ngu xuẩn nhưng đều không tự phát giác ra.

Mật ngọt của ái tình khiến họ nghĩ ngày ngày trôi qua quả thật quá ngọt ngào. Lại thêm tình cảm của vương gia và vương phi sau sự kiện bạch hổ càng lúc càng tốt; bị ảnh hưởng từ chủ tử, hai người họ càng gắn bó chặt chẽ, tình cảm ngày càng nồng nàn.