1.
Ta là Tương Tử Phong, là song nhi duy nhất của thị Lễ bộ Thượng thư Tương Ngạn. Cha ta là môn hạ của Lưu thừa tướng, khi ta còn bé thường mang ta đến Lưu phủ chơi đùa. Nữ nhi của Lưu tương tên là Ngọc Nhu, nhỏ hơn ta một tuổi; mỗi lần ta đến chơi đều kéo ống tay áo ta, gọi ta là Tử Phong ca ca.
Ta rất thích Ngọc Nhu, nàng luôn dùng cặp mắt nhu thuận to tròn sáng sủa nhìn ta, khi chơi với ta luôn lộ ra cái lúm đồng tiền trên má, cười rộ lên rất khả ái, như ánh trăng nơi chân trời kia. Chẳng biết từ khi nào, chính ta đã âm thầm định ước, chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ chọn nam đọa, sau đó thú Nhu nhi làm thê tử, vĩnh viễn ở bên nhau.
Thế nhưng tất cả đều đã vỡ tan ngoài ý muốn vào một ngày thu…
Năm đó, ta mười hai tuổi, đã là một tiểu đại nhân, thế nhưng Nhu nhi vẫn ngây thơ nu thuận như trước. Ta ở trog hậu viện Lưu phủ chơi với nàng trò trốn tìm.
Ta bịt mắt, đi tìm khắp hoa viên, trong miệng cười nói, “Nhu nhi, ngươi trốn ở đâu? Lần này ta nhất định sẽ bắt được ngươi.”
Tiếng cười thanh thúy của Nhu nhi bên tai như dẫn đường; ta liền bổ nhào về phía trước, ôm lấy thân thể ấm áp, vừa cười vừa nói, “Bắt được rồi, ngươi có phục không?”
Tiếng cười xa lạ vang lên bên tai ta, “Ta nghĩ, ngươi ôm nhầm người rồi.”
Ta lấy làm kinh hãi, cuống quít cởi khăn ra, lui về sau, không ngờ lại vấp phải hòn đá, sắp ngã về sau.
Người nọ đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy ta, “Cẩn thận!”
Ta liền đẩy hắn ra, ổn định cước bộ.
“Tử Phong ca ca.” Nhu nhi đã chạy tới, lo lắng đứng sau ta.
“Ngươi là ai?” Lúc này ta mới ngẩng đầu nhìn kĩ dáng dấp người nọ. Đại khái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo đoan chính, nụ cười trầm ổn, đôi mắt tinh anh lấp lánh hữu thần nhìn ta chăm chú.
“Ngươi là ai?” Hắn nghiêng đầu, hiếu kỳ quan sát ta.
Ta không hờn giận, giận tái mặt, “Nơi này là hậu viện nội phủ Lưu tương, ngoại nhân không được phép xâm nhập. Ta thấy công tử ăn mặc không tầm thường, có lẽ không phải loại Đăng Đồ Tử (kẻ háo sắc). Vậy xin hỏi quý tánh đại danh của công tử đây?”
Người nọ ha ha cười, “Thật thú vị, ta – Già La Hữu Minh – lần đầu tiên bị người khác mắng là Đăng Đồ Tử.”
Ta lấy làm kinh hãi, “Ngươi là Thụy vương?”
Người nọ mỉm cười gật đầu.
Ta do dự một chút, nhìn hắn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm, sợ rằng không phải nói dối. Huống chi Lưu tương phủ không phải nơi bất kì ai cũng có thể vào.
Ta dắt Nhu nhi hành lễ với hắn.
Thụy vương nói, “Nàng gọi ngươi là Tử Phong ca ca, vậy hẳn ngươi là song nhi Tương Tử Phong của Tương thượng thư?”
“Đúng vậy.” Ta thừa nhận.
“Nghe nói ngươi tuổi còn nhỏ nhưng tài hoa xuất chúng, khí độ bất phàm; hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường.”
“Thụy vương quá khen.” Ta có cảm giác bất an, không dám nhiều lời với hắn, liền kéo Nhu nhi qua nói với hắn, “Nội phủ nữ quyến không tiện tiếp đón thượng khách, Tử Phong và Nhu nhi xin được lui trước.”
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng nghe xa xa ngoài viện như có ngươi đang gọi hắn. “Thụy vương điện hạ? Thụy vương điện hạ?”
Ta thấy thị nhân sẽ vào đây, bất chấp hắn có đồng ý hay không liền vội vã dắt Nhu nhi xuống. Ta thì không sao, nhưng Nhu nhi không còn nhỏ nữa, lại có thân phận tôn quý, đâu thể để người ngoài tùy tiện nhìn thấy.
Từ sau cái lần gặp gỡ ngẫu nhiên đó, ta chưa từng gặp lại Thụy vương, nên cũng dần quên luôn chuyện đó. Sau, phụ thân thấy ta cũng đã lớn, không cho ta đến Lưu phủ nữa, nhưng tình cảm của ta và Nhu nhi chưa bao giờ bị cắt đứt.
Năm mười sáu tuổi, ta muốn thỉnh phụ thân cho ta sớm cử hành quan lễ 1 (lễ đội mũ aka lễ trưởng thành), chọn theo nam đạo, sẽ cưới Nhu nhi. Thế nhưng một tiếng sấm giữa trời quang đột nhiên truyền đến, đánh vỡ tất cả mộng đẹp của ta.
Thụy vương Già La Hữu Minh được lập làm thái tử, mà nữ nhi Ngọc Nhu của Lưu tương được tuyển làm thái tử phi.
Ta si ngốc không biết làm sao mà sống được qua ngày, nhưng lại không cách nào thay đổi.
Ta không rơi lệ, chỉ trả lại tất cả những gì Nhu nhi đã tỉ mỉ làm tặng ta khi trước. Nghe nói nàng khóc tròn ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn bị thái tử đón vào Đông cung (cung thái tử).
Ta biết nàng rất thống khổ, trước đại hôn nàng đã âm thầm lén ước hẹn gặp ta vài lần, nhưng đều bị ta từ chối. Sớm đoạn mối duyên này, đối với ta hay nàng… đều tốt.
Sau đó lại nge nói nàng sinh nhi tử, ta rất vui mừng. Thái tử đến nay cũng chỉ mới có hai sinh nhi hôm nay rốt cuộc cũng đã có nhi tử; nói vậy địa vị của nàng càng thêm vững chắc, đúng không?
Năm ta mười tám tuổi, tiên hoàng chết vì bệnh, thái tử đăng cơ. Khi ta đang chuẩn bị quan lễ thì lại một tia sét giáng xuống. Danh sách tuyển tú của tân hoàng, tên của ta có trong nhóm đó!
“Không! Phụ thân, ta không đi!” Ta vọt vào thư phòng của phụ thân rống lớn, “Ta không muốn vào cung! Ta không tuyển nữ! Ta muốn làm nam nhi!”
Phụ thân nặng nề nhìn ta, “Phong nhi, ngươi phải đi. Ngươi là do hoàng thượng khâm điểm (tự chọn). Hoàng thượng vì chèn ép Lưu gia, nhất định sẽ phong ngươi làm quý phi!”
Cả người ta lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt.
Ta hiểu rõ. Lưu tương ở trong triều đã hơn hai mươi năm, chi phồn diệp mậu (ý chỉ ông làm quan lâu năm, dưới trướng có nhiều người, gần như có thể thao túng cả triều đình), môn sinh dưới trướng vô số, dần dần thành đấu đá nhau. Hoàng thượng mới đăng cơ, tất nhiên muốn dồn ép thế lực Lưu gia; mà cha ta lại là môn sinh ngày xưa của Lưu tương, không thể nghi ngờ gì, đương nhiên là người hay nhất để hắn chèn ép.
Vô luận ta có giãy dụa phản kháng thế nào đều vô dụng. Khi ta hiểu rõ thì cố gắng không tỏ ra hoảng sợ nữa, im lặng chờ đến lúc vào cung làm quý phi. Liên tục một tháng trời, ta không ngừng ăn cấm thang dưới sự theo dõi của cung nhân. Từ đó về sau, ta đều đúng hạn dùng, và không thể đi theo nam đạo được nữa.
(Giải thích một chút về cấm thang mà Tử Phong phải dùng: song nhi có thể làm nam hoặc nữ. Nếu chọn làm nữ, lại ở trong cung thì phải ăn cấm thang do hoàng cung đưa tới, để chỉ có thể sinh con mà không thể làm ‘chức năng’ đàn ông được nữa (tương tự như thái giám trong cung – xem lại chính văn).)
Ta thuận lợi cùng những nữ tử và song nhi khác được tuyển chọn vào hoàng cung, lại được hoàng thượng khâm điểm danh hào quý phi.
Đêm tân hôn, ta che hỉ khăn ngồi trên long sàng. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, một người tuấn dung hào hứng xuất hiện trước mặt.
“Trẫm luôn chờ đến lúc được tự tay vén hỉ khăn của ngươi ra.”
Nụ cười của hắn sáng sủa như vậy, ánh mắt hữu thần như vậy, bên trong đó tràn ngập sự vui mừng khi mộng tưởng trở thành sự thật.
Hắn thích ta.
Ta cứ đơn giản nhìn vào mắt hắn mà đọc được tình cảm của hắn đối với ta như thế; mà đó, cũng là lợi thế duy nhất của ta trong thâm cung trùng trùng điệp điệp phi tần này.
2.
Lần thứ hai nhìn thấy ái nhân ngày xưa, nàng và ta đã phải tranh giành ái nhân và chén ép đối phương.
Thực sự là buồn cười.
Ta nhìn hoàng hậu cao cao tại thượng, dựa theo nghi lễ của quý phi mà hành lễ với nàng.
Hai năm sinh hoạt trong thâm cung đã làm nàng thay đổi rất nhiều; trên mặt nàng đã không còn nụ cười nhu thuận ngây thơ nữa, ngay cả khi nàng nhìn ta thì ánh mắt nàng cũng không còn sáng lên như trước nữa.
Miệng nàng mang thoe những lời khách sáo và nụ cười giả dối, lôi éo tay ta mà nói, ‘hảo tỷ muội’, muốn cùng ta hảo hảo hầu hạ hoàng thượng, còn muốn ta sớm sinh hoàng tử cho hắn, vì hắn khai chi tán diệp (con cháu đời sau đông đúc).
Ta cảm thấy trong tim ta chỉ còn băng giá. Nàng đã không còn là Nhu nhi của ta nữa rồi, nhưng ta cũng không nhẫn tâm đối xử với nàng như đối với những người khác.
Từ khi ta vào cung, nàng liền bị thất sủng. Nhưng, không chỉ có mình nàng. Toàn bộ hậu cung, hoàng thượng chỉ độc sủng mình ta.
“Phong nhi, ngươi biết không, sáu năm trước khi trẫm lần đầu tiên thấy ngươi thì đã không thể quên được ngươi. Nếu không phải trẫm lệnh cho Ngọc Nhu tiến cung, chỉ sợ các ngươi đã thành thân rồi. Nói vậy trẫm không bao giờ có thể có được ngươi.” Trong một lần say rượu, hoàng thượng khẩu thổ chân ngôn (nói lời thật), không cẩn thận tiết lộ tất cả âm mưu của mình.
Ta mờ mịt chóng váng. Thì ra, tất cả đều đã định từ ngày thu năm ấy.
Ta hận, ta oán, nhưng có thế nào thì cũng không thể làm gì nữa.
Ngày thứ hai tỉnh lại, ta coi như cái gì cũng không biết, vẫn làm quý phi của ta. Đối với Nhu nhi, ngoại trừ tình nghĩa đã có, ta vẫn còn hổ thẹn không thể hiểu nổi. Thế nhưng tất cả, cũng đã bị hậu cung băng lãnh vô tình này đánh vỡ.
Ta có thai. Khi vào cung được hai năm, ta có hài tử đầu tiên của hoàng thượng.
Ta hoang mang sợ hãi. Ta chưa từng nghĩ tới ta sẽ có hài tử, bởi vì từ nhỏ ta đã ước định với Nhu nhi, muốn tương lai sau này làm một nam tử; đối với chuyện sinh nhi dục nữ, ta thấy vô cùng xa lạ và bất an.
Hoàng thượng càng thêm sủng nịch ta, vô luận ta khuyên hắn phải vũ lộ quân triêm thế nào, hắn cũng không chịu đến cung của các tần phi khác.
(Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): mưa móc: ví như ân trạch; quân triêm: cùng hưởng lợi ích mà không một số ít độc chiếm. ý là khuyên vua nên đến các cung khác ‘ban phúc’ (lam hạnh) các phi tần khác, đừng nên độc sủng một mình mình)
(Nguồn: http://tw . knowledge. yahoo. com/question/? qid=1406073106983)
Nhu nhi nhìn ta bằng ánh mắt ngày càng lạnh, cái này làm ta vô cùng bất đắc dĩ. Vô luận phụ thân bức ta thế nào, ta cũng không muốn xem nàng là kẻ địch, vẫn cẩn cận thận thận duy trì mối quan hệ ôn hoà với nàng. Cho đến một ngày, Cẩn quý nhân ở Tây cung tự tay ngao cho ta một chén dược an thai dưỡng thân.
(Ngao (thuốc) = 熬: cách sắc thuốc bằng cách cho đun thuốc với nước, nấu bằng lửa nhỏ cho đến khi còn lại số bát nước yêu cầu.
Thường hay nghe: dược này từ năm bát nước nấu còn một bát. Cách nấu đó gọi là ngao)
(Quý nhân = 贵人: là một trong những phong hào của các phi tần hoàng đế. Quang Vũ đế thời Đông Hán thì đây là địa vị rất gần với hoàng hậu, là một trong ba vị trí cao nhất trong hoàng cung. Sau này, địa vị quý nhân này mới bị giảm xuống. Thời nhà Tống thì địa vị này còn dưới Tài nhân. Chế độ thời nhà Thanh, địa vị của các cung phi được xếp trong sổ từ phi (cao nhất) tới tần (thấp nhất); quý nhân đứng hàng dưới tần, thậm chí còn không được xếp trong sổ, không có địa vị cao.
Trong truyện thì quý nhân là chỉ cấp bậc thấp này)
Ta yên tâm uống, bởi ta biết với thân phận của nàng không có can đảm dám làm chuyện tổn hại đến ta. Nhưng ta đã sai, ta đã xem thường mưa gió ở hậu cung, xem thường sự hận thù sinh ra do tình cảm của các nàng, xem thường sức mạnh của sự oán hận do ghen ghét.
Nửa đêm, bụng ta đau như bị vặn xoắn, cuộn người rên rỉ trên giường.
“Phong nhi? Phong nhi ngươi làm sao vậy?” Hoàng thượng thất kinh ôm lấy ta, nhìn vết máu ồ ồ chảy xuống dọc theo bắp đùi tuyết trắng của ta, nhanh chóng nhiễm đỏ cả giường cả tháp.
“Ngự y! Mau truyền ngự y!”
Trong cơn đau, xuyên qua màn sương trước mắt, ta thấy sắc mặt hoàng thượng tái nhợt, bởi vì quá lo lắng mà lộ ra biểu tình dữ tợn.
Lần đầu tiên ta hiểu được, thì ra mình yếu đuối đến vậy, mình cũng có thể sợ hãi như vậy. Ta nắm chặt ông tay áo hắn, không ngừng rên rỉ trong cơn đau, “Ta muốn chết… Hoàng thượng, ta đau quá… Ta muốn chết…”
“Không được! Phong nhi, ngươi sẽ không sao! Có trẫm ở đây, ngươi không xảy ra chuyện gì đâu!” Hắn nắm chạt lấy tay ta, dùng ánh mắt mạnh mẽ trấn an ta.
Trong phúc chốc đó, ta bỗng nhiên nghĩ, có được người này, đau đớn này cũng đáng.
Hài tử rốt cục không thể bảo trụ (giữ được). Thai nhi năm tháng đã thành hình, là một nam hài, cứ như vậy rớt từ trong bụng ta ra.
Chuyện này đã dấy lên phong ba bão táp ở hậu cung. Hoàng thượng nổi giận, nghiêm lệnh tra rõ chuyện này. Cuối cùng sự việc lại rớt xuống đầu Tây cung Cẩn quý nhân; nàng bị hoàng thượng đánh vào lãnh cung; mà nương gia nàng cũng vì chuyện này mà bị tiêu diệt. Thế nhưng ta biết, sự việc không thể đơn giản như vậy.
Ta lạnh lẽo nằm trên giường cả nửa tháng, nguyên khí đại thương, thái y nói sau này rất khó có thể có thai nữa.
Sắc mặt Hoàng thượng lập tức sầm xuống.
Ta phát run. Nếu sau này không có tử tự, sau này ta làm sao đặt chân được trong hậu cung này nữa? Tuy Hoàng thượng vẫn sủng ái ta, nhưng ta biết, tình ái của nam nhân là thứ không thể tin được. Ta phải dựa vào chinh sức mình mà lần thứ hai đứng lên, còn muốn đứng vững tại hậu cung này nữa.
Ta thay đổi, tại hậu cung âm trầm cô tịch như nấm mồ này, ta càng trở nên ngoan tình lãnh ngạnh (tàn nhẫn lạnh lùng). Từ nay về sau, ta dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng, ở hậu cung này từ từ xây dựng thế lực và địa vị. Mà với hoàng hậu, ta cũng đã học được cách dối trá, dùng nhu tình giả ý trấn an nàng, lung lạc nàng.
Hài tử của ta, mất đi thế nào thì ta cũng muốn đòi lại như thế. Cho dù người kia có là Nhu nhi đi nữa, ta cũng không nương tay.. Bởi vì đây là nơi người ăn người; ta, và cả Nhu nhi mà ta biết, đều đã chết từ lâu!
Ta dần dần áp đảo hoàng hậu, trở thành song nhi có thực quyền nhất trong hậu cung này. Hai năm qua, do dốc lòng điều dưỡng và được phụ thân đã thăng lên làm thái sư tìm kiếm bí phương trong dân gian, ta lại có thai lần nữa.
Hoàng thượng đại hỉ (vô cùng mừng rỡ), lần này càng thêm cẩn thận, an bài rất nhiều tâm phúc và người được tín nhiệm quanh ta, thời thời khắc khắc canh giữ bên người ta.
Để thuận lợi sinh sản, khi được ba tháng, ta tránh đến biệt cung hoàng thất, ở trong Hoa Thanh cung tú lệ đợi đến lúc sinh. Nhưng có lẽ bởi lần trước bị lạc thai lưu lại bệnh căn, hài tử này như muốn cùng huynh trưởng chưa từng gặp mặt kia dằn vặt ta đến chết đi sống lại. Có lúc ta nghĩ, hay là hài tử này hận ta, hay là nó biết ta không phải thật tâm muốn có nó, là ta vì muốn củng cố địa vị của mình mà không từ thủ đoạn có được nó.
Để an thai, ta ở Hoa Thanh cung nằm trên giường tròn nửa năm. Nhưng cho dù có như vậy, ta vẫn quản chế (giám sát và điều khiển) tất cả mọi việc xảy ra trong cung, cũng để phụ thân và thủ hạ làm các biện pháp phòng ngừa.
Có lẽ vì mang thai đã tốn rất nhiều sức lực và tinh thần, hài tử sinh non hơn hai mươi ngày. Ta giãy dụa ba ngày ba đêm trên giường, hầu như đã cho rằng không thẻ chịu đựng được nữa. Trong khoảnh khắc, ta thật sự oán hận hài tử này.
Vì sao lại dằn vặt ta như thế?
“Nương nương, cố sức! Ngài dùng chút sức đi!”
Bà mụ và cung nhân ho hoán bên tai ta không ngừng. Ta đau đến cả người co quắp, trong đầu ong ong. Ta chỉ có một ý niệm trong đầu: Cho ta một hoàng tử! Ta muốn một hoàng tử!
Ta chưa từng nghĩ tới chuyện làm mẫu phụ, thế nhưng để sinh tồn trong cái hậu cung này, để củng cố thân phận và địa vị ta, để Tương gia được kính trọng, ta phải sinh nó ra. Thái y nói, đây là cơ hội cuối cùng của ta… Cho nên, nó nhất định phải là nhi tử!
Ta không biết mình làm thế nào mà sinh nó ra. Ta chỉ biết mình đã kiệt sức, dạo một vòng quanh quỷ môn quan dưới địa phủ, vòng vo một vòng thật lớn mới quay về được.
Đến khi nhũ mẫu ôm hoàng tử cho nhìn, ta không có sự vui mừng hay cảm động nên có của một mẫu phụ. Ta chỉ lạnh lùng liếc mắt đến hài tử gần như muốn mệnh ta kia, xác định nó là một nam hài, một hoàng tử!
Ta rốt cục đã có thể an tâm.
Chỉ cần có hài tử này, địa vị của ta ở hậu cung này, đã trở nên vô cùng kiên cố.
Thế nhưng ta vẫn coi thường thế lực Lưu gia. Khi ta ôm hoàng tử hồi cung không lâu, hoàng thượng đã cử hành đại điển trăm ngày cho hài tử, dưới áp lực của thái hậu và Lưu gia, sắc lập trưởng tử Già La Chân Minh của Nhu nhi làm thái tử.
Mà nghĩa tử của Lưu thừa tướng, tướng lĩnh biên quan Hách Chiến Liên, bởi vì quân công (công lao trong quân đội) xuất sắc, được phép quay về kinh tiếp nhận ban thưởng của hoàng thượng, phong làm thượng tướng quân.
Đối mặt với thế lực Lưu thị lần thứ hai ngẩng đầu, cha ta – Tương thái sư để phân tán quyền lực của Lưu tương mà đề cử tâm phúc của mình – Lâu Cạnh Thiên để hoàng thượng lập làm tả tướng.
3
Hoàng thượng vẫn đang sủng ái ta, từ khi ta bước vào hậu cung, đã tròn hai năm, hắn vẫn chưa từng bước vào tẩm cung của hoàng hậu. Nhưng mâu thuẫn trên triều ngày càng kịch liệt, đã dần dẫn ảnh hưởng đến hậu cung. Rốt cuộc bởi vì thế lực của Lưu tương và Hách Chiến Liên mà hoàng thượng phải thỏa hiệp, lần thứ hai bước chân vào cung điện xa lạ lạnh lẽo – Phượng Tê cung.
Hoàng thượng và hoàng hậu hòa hảo, làm cho triều đình có một cục diện mới. Mà Tương thị rơi xuống, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến địa vị của ta ở hậu cung. Vì thế ta bất đắc dĩ phải đưa nhi tử mới tròn một tuổi của mình đến bên người thái hậu, để nó và thái tử cùng nhận sự giáo dưỡng của thái hậu.
“Tử Phong ca ca.”
Xưng hô xa lạ mà quen thuộc. Ta nhìn nụ cười bên môi mỹ nhân nhỏ nhắn xinh xắn, biết nàng bây giờ đúng là xuân phong đắc ý (mọi sự thuận lợi, vui mừng).
“Tử Phong ca ca, gần đây hoàng thượng có đến gặp ca không?”
“Có.” Ta cười nhạt. Vô luận có ở vào hoàn cảnh giương cung bạt liếm với Ngọc Nhu, vô luận đôi mắt ngây thơ thuần khiết của nàng đã phủ đầy sắc thái công lợi ra sao, ta luôn không thể dụng nổi lòng dạ,; tựa hồ trước mắt ta vẫn là giọng nói nhẹ nhàng mà ta từng yêu say đắm kia.
Thủ thỉ, tiếu ý Nhu nhi vẫn liên miên không dứt.
“Tử Phong ca ca, ca thật sự để hoàng thượng trong lòng sao?” Lưu hoàng hậu nhìn ta, cười nhẹ, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
Ta vẫn thản nhiên, “Hoàng thượng là phu quân của ta, là trời của Đại tề quốc; không chỉ có là ta, thần dân trong thiên hạ này, có ai là không để ngài trong lòng chứ.”
Nháy mắt, Hoàng hậu giật mình sửng sốt, đột nhiên khẽ cười nói, “Trước đây chẳng bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, ta và Tử Phong ca ca đồng thị nhất phu (cùng chung một chồng).”
Câu nói bâng quơ nhưng chưa đựng sự bi ai vô tận, làm người ta phải trầm mặc.
“Nhu nhi…” Ta nhịn không được khẽ gọi một tiếng, nhưng thủy chung vẫn vương trên miệng.
Hoàng thượng sẽ không bỏ qua Lưu gia, tôn sùng việt cao, điệt đắc việt thâm (càng có chức quyền càng phải phòng ngừa/diệt trừ).
Ta rốt cục vẫn không nói cho nàng biết. Bởi sinh mệnh của chúng ta, từ lâu đã không phải do chính chúng ta làm chủ.
Nhu nhi bởi vì một tiếng gọi khẽ của ta, trong mắt nàng bỗng ánh lên sáng ngời. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng quang mang này đủ để rọi sáng lòng.
Trong lòng run lên, tránh ánh mắt của nàng, không dám nhìn thần sắc của nàng dần mờ xuống.
Quá khứ đã qua rồi, chúng ta không thể quay lại.
Rốt cục, tranh đấu trong triều đình đã định. Đại thế Lưu gia đã mất, Hách Chiến Liên cũng bị đày đến biên quan. Ba năm chịu nhục và tỉ mỉ chuẩn bị cũng được hồi báo, ta nhưng không cách nào hài lòng.
“Quý phi nương nương, hoàng hậu muốn gặp nương nương.”
Ta đi tới Phượng Tê cung hoa lệ, trong tẩm cung không có một bóng người. Mùi hương nhàn nhạt thơm ngát chưa từng ngửi qua vờn quanh bên người, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào phượng tháp.
(tháp: giường nhỏ, thường có lót nêm êm. Phượng tháp là tháp dành cho hoàng hậu; tương tự: long tháp là tháp dành cho vua.)
Nhu nhi mặc tố lê sam (áo lót trắng đơn giản) mà ta thích nhất năm đó, cài trâm từ kim ta tặng nàng năm xưa, mùi son phấn, y phục trắng quấn quanh, gọn gàng sạch sẽ tiến đến.
Đi tới bên tháp, tay nàng chậm rãi xoa trán ta, gò má ta, cổ ta, ngực ta…
“Tử Phong ca ca, những năm gần đây, Nhu nhi rất nhớ ngươi…”
Nàng nhẹ nhàng cười, trong mắt ẩn chưa ánh sáng dịu dàng.
“Hoàng thượng sẽ nhanh chóng hạ chỉ, ta sẽ không còn là hoàng hậu nữa rồi.”
Ta nhẹ nhàng run lên. Ngày này, rốt cục cũng muốn tới.
Nàng cảm giác được sự run rẩy của ta, nhẹ nhàng dựa sát vào người ta, “Tử Phong ca ca, đừng lo lắng, Nhu nhi đã trưởng thành. Nhu nhi sẽ không sợ, cái gì cũng sẽ không sợ.” Nàng sờ mặt của ta, chậm rãi cởi vạt áo của mình, ôn nhu cười nói, “Tử Phong ca ca, ngươi vốn là của ta, ta cũng vốn là của ngươi, Nhưng hắn đoạt ngươi đi, cũng không tha cho ta. Tử Phong ca ca, Nhu nhi đã không phải hoàng hậu, bây giờ, hãy để Nhu nhi được một lần làm nữ nhân của Tử Phong ca ca đi.”
Ta kinh hãi, không dám tin nhìn nàng.
Nhu nhi nhẹ nhàng, sung sướng, giống như khi còn bé làm chuyện gì vui vẻ vậy. Nàng ghé vào bên tai ta, thì thầm nói, “Cấm dược mà ngươi uống, ta đã lén thay đổi. Ha ha… Tử Phong ca ca, ngươi hiện tại đúng là một nam nhân, ôm ta đi…”
Ta bỗng nhiên cảm giác cả người khô nóng. Mùi hương nhàn nhạt thơm ngát kia hòa vào cái vuốt ve của Nhu nhi, kích thích cảm giác nam tính của ta. Ta miệng khô lưỡi khô nhìn nàng, gian nan giãy dụa giữa dục vọng và lý trí.
Nhu nhi đẩy ngã lư hương, cởi y phục của mình ra. Thân thể trắng nõn cứ như vậy bày trước mắt ta.
Nhu nhi của ta. Nhu nhi mà ta bảo vệ, yêu say đắm mười sáu năm, cứ như vậy lần thứ hai xuất hiện trước mặt ta.
Bức tường lý trí của ta cuối cùng cũng sụp đổ. Trong tình cảm mãnh liệt ấy, ta tựa hồ thấy đồng nhan tái nhợt non nớt của Viêm nhi chợt lóe qua trước mắt. Nhưng ta không thể làm gì khác.
Ta và Nhu nhi xích lõa dây dưa một chố, liều chết triền miên. Nhu nhi bám chặt vào vai ta, lưng ta, cố sức như vậy, bi ai như vậy, như muốn liều mạng nắm lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không cách nào nắm bắt được.
Chúng ta đã từng hạnh phúc, chúng ta đã từng yêu say đắm, đều bi ai tuyệt vọng như nhau, như phù dung sớm nở tối tàn, qua đi rồi thì vĩnh viễn cũng không thể quay lại nữa.
Cuối cùng, Lưu gia bị sao (tịch thu tài sản), hoàng hậu bị biếm lãnh cung. Mà Chân Minh được triều thần và hiền tài do thái hậu tiến cử, bảo vệ được ngôi vị thái tử. Nhưng Viêm nhi, thái hậu nhất quyết không chịu trả lại cho ta nuôi nấng.
Ta không biết chuyện đêm đó có ai biết không, cũng không biết hoàng thượng có biết hay không; chỉ là không lâu sau, ta nghe nói, toàn bộ nô tài hầu hạ trong Phượng Tê cung đều được thay mới.
Tám tháng sau, Nhu nhi tại lãnh cung vì khó sinh mà chết, lưu lại một nữ anh nhỏ nhắn gầy yếu xinh xắn, là công chúa duy nhất của hoàng thượng – Đức Hinh.
Ta cười khổ. Nhu nhi, ngươi cuối cùng vẫn tính kế với ta. Hạt giống một khi đã rơi xuống thì sẽ không ngừng sinh trưởng. Vô luận Đức Hinh là hài tử của ai, ta cũng không thể không coi nó là thân sinh nữ nhi mà nuôi nấng. Mà dù có thế nào đi nữa, ta sao có thể vô tình với hài tử của nàng? Huống chi, ta chung quy vẫn mắc nợ nàng…
“Phụ hậu? Phụ hậu?”
Tiếng gọi nhẹ khiến thần trí ta quay lại. Ta nhìn thiếu niên thanh nhã tuấn tú trước mặt này, rõ ràng là khuôn mặt mười tám tuổi, nhưng lại có sự trầm ổn của một người ba mươi tuổi. Vì Viêm nhi, hắn đã đến đây cầu xin ta ba lần.
Hài tử này, đối với Viêm nhi đến cuối cùng là dùng loại tình cảm nào? Ta dùng vài chục nắm, cuối cùng đã giải thoát khỏi vòng oán hận và tiếc nuối, nhưng còn hắn? Trong mắt hắn không có yêu thương, chỉ có sự kiên định, vô cùng kiên định…
Viêm nhi vẫn luôn do thái hậu nuôi nấng. Để không cho thái hậu nghi ngờ, ta vẫn phải như gần như xa với nhi tử này; thậm chí để phân nhỏ thế lực của Hách Chiến Liên, khi nó chưa đầy mười bốn tuổi đã tự mình đưa nó ra chiến trường.
Ta biết ta vô tình với nhi tử, nhưng để bảo toàn nó, bảo toàn Tương gia, bảo toàn chính ta, ta không còn cách nào khác.
Lâu Thanh Vũ, vô luận như thế nào, ngươi là người đầu tiên mà Viêm nhi coi trọng. Bất luận ngươi ôm tình cảm thế nào với nó, ta đều phải đánh cuộc xem. Những thứ ta không thể cho Viêm nhi, hi vọng ngươi có thể bù đắp cho nó.
Sa mạc khô cạn, cuối cùng một ngày kia cũng xuất hiện ốc đảo.
Đến chiến trường đi! Lâu Thanh Vũ, hãy cho ta xem quyết tâm giúp đỡ Viêm nhi của ngươi! Hãy cho ta xem, ngươi có thể ở lại bên nó, bao lâu!
1. Lễ đội mũ: trong xã hội thị tộc (phụ nữ làm chủ), nếu 1 người chưa trưởng thành không thể sinh con, không phải săn bắn, không phải than gia chiến tranh, cũng không có trách nhiệm gì trong tộc; ngược lại còn được tộc bảo vệ, chăm sóc và nuôi dưỡng. Nhưng khi người đó đã đến tuổi trưởng thành, người đó phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe, khả năng sinh sản, kĩ thuật chiến đấu… mới được thị tộc công nhận là người trưởng thành. Cuộc kiểm tra này gọi là lễ trưởng thành.