Chương 8: Bác Lưu Động Tình (2)

Ngay khi Lưu Húc vừa kéo dây áo ngủ bên kia xuống, đột nhiên một âm thanh truyền đến:

- Mẹ ơi, con mắc tiểu.

Giọng nói thanh thúy của con gái khiến cho Vương Diễm tỉnh lại, cô vội vàng đẩy Lưu Húc ra.

Nếu như là lúc trước thì Lưu Húc sẽ không bị đẩy ra, nhưng con gái người ta đứng trước cửa đòi mẹ rồi, Lưu Húc cũng không dám tiếp tục, vì vậy trong lòng hắn có chút buồn bực.

Lưu Húc im lặng nhìn Vương Diễm bối rối chỉnh lại váy ngủ, kéo con gái đi ra ngoài cửa.

Sau khi mở cửa, Vương Diễm để cho con gái ngồi xổm xuống đi tiểu.

Vương Diễm cầm giấy lau vùng kín cho con gái, sau đó dẫn về phòng.

Vương Diễm biết rõ nếu lại ở cùng với Lưu Húc thì sẽ có chuyện, vì vậy dỗ con gái đi ngủ xong, Vương Diễm liền đứng ngoài cửa dặn Lưu Húc sớm nghỉ ngơi, còn nói đồ trên bàn không cần dọn, sáng mai ngủ dậy cô sẽ dọn.

Sau khi nói xong, Vương Diễm đóng cửa vào nằm trên giường ôm con gái.

Hiện giờ toàn thân Lưu Húc đang bốc lửa không có chỗ phát tiết, điều này khiến cho hắn vô cùng buồn bực.

Nhưng có chuyện đáng vui mừng, chính là chị Vương đúng là có nhu cầu với chuyện đó, hắn chỉ cần ở cùng với Vương Diễm nhiều hơn, thỉnh thoảng tiếp xúc thân thể, sớm muộn gì cũng thành công.

Nếu có thể chinh phục được chị Vương, Lưu Húc biết rõ sinh hoạt sau này của hắn ở nông thôn sẽ rất tuyệt vời, bởi vì chị Vương đã kết hôn, khi làm chuyện đó cũng không quá bảo thủ, cho nên nếu hắn làm chuyện đó cùng chị Vương thì có lẽ sẽ rất… sướng!

Nghĩ như vậy, Lưu Húc càng tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.

Cho dù chị Vương nói không cần dọn, nhưng Lưu Húc vẫn đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ, sau đó trở về nằm trên giường.

Phòng ốc ở nông thôn đa số đều làm bằng gỗ, vách tường ở giữa cũng vậy, để ra vào thuận tiện, giữa hai gian phòng còn có một cửa gỗ, lúc này cửa gỗ đã đóng lại, cho nên Lưu Húc không thể đi sang phòng của chị Vương.

Nhìn vách tường bằng gỗ, nghĩ đến việc chị Vương đang nằm rất gần hắn, hắn cảm thấy có chút khô nóng trong cổ họng.

Lưu Húc càng muốn làm chuyện đó thì càng không ngủ được, vì vậy trằn trọc một lúc, lại lo lắng lão vô lại sẽ tới quấy rối thím Ngọc nên đi ra ngoài.

- Chị Vương, em không ngủ được, em ra ngoài một chút.

Cho dù Vương Diễm không lên tiếng, nhưng vẫn nghe rõ được lời của Lưu Húc. Có lẽ vì cô không chiều theo Lưu Húc nên hắn mới không ngủ được, muốn đi tản bộ, lúc này trong lòng Vương Diễm có chút băn khoăn.

Nhưng chuyện này là do Lưu Húc không đúng, Vương Diễm ngăn cản là chuyện rất bình thường, tại sao Vương Diễm lại phải cảm thấy là mình đã làm sai?

Có lẽ vì Vương Diễm coi Lưu Húc như em trai, nên khi biết Lưu Húc thương tâm, cô mới cảm thấy tự trách.

Nghe được tiếng mở cửa, biết rõ hắn đã đi ra ngoài, Vương Diễm mới thở dài một hơi.

Đứng ngoài cửa một lúc lâu, Lưu Húc mượn ánh sáng của trăng để đi về nhà.

Lưu Húc đi đến cửa nhà, xác định lão vô lại không tới quấy rối thím Ngọc mới yên tâm, sau đó hắn đi dọc theo đường nhỏ. Bên trái đường nhỏ là nhà xí hoặc kho củi các loại của người dân trong thôn, bên phải là nơi phơi thóc lúa, ngô khoai, ở phía xa chính là ruộng lúa.

Thành phố rất ồn ào náo nhiệt, nửa đêm cũng như vậy, cho nên khi được đi trên đường nhỏ yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được tiếng chó sủa, Lưu Húc cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác này khiến cho lòng hắn bình tĩnh lại.

Nhưng mà đi một lúc, Lưu Húc lại nghe được âm thanh kì quái, đây chính là âm thanh rên rỉ của phụ nữ lúc ân ái…

Xác định âm thanh là từ gian nhà xí bên trái truyền đến, Lưu Húc mới rón rén đi qua.

Nhà xí ở nông thông đều xây bằng bùn đất, sau khi phơi gió phơi sương, vách tường sẽ xuất hiện nhiều lỗ thủng. Nhà xí này cũng vậy, nên Lưu Húc không phải đi về hướng cửa, mà là đi về một khe hở phía bên phải.

Nhòm qua khe hở nhìn vào bên trong, Lưu Húc mượn ánh trăng thấy được bác Lưu đang quỳ gối, hai đùi được mở rộng ra như con cóc, tay đang hoạt động giữa hai chân.

- Ư… ư…

Ngoài tiếng rên rỉ của bác Lưu, Lưu Húc còn nghe được âm thanh ngón tay ra vào âm đạo.

Thấy một màn như vậy, Lưu Húc biết rõ bác Lưu không nhịn được cô đơn nên đến nhà xí tự an ủi.

Nghe âm thanh khêu gợi của bác Lưu, lại nghe được âm thanh tiếng ngón tay nhấp ra nhấp vào, Lưu Húc biết lúc này bác Lưu đã chảy rất nhiều dâm thủy, Lưu Húc cảm thấy phần dưới hạ bộ như căng lên, vì vậy liền mở mắt thật to để nhìn trộm bác Lưu…

Sau đó, mông bác Lưu đặt xuống đám cỏ khô bên cạnh, hít hít ngón tay của chính mình, bác Lưu giận dữ nói:

- Đàn ông trong nhà thì chết rồi, lại không dám đi ra ngoài tìm đàn ông, làm chuyện này trong nhà thì sợ con dâu nghe được, chỉ có thể chạy đến đây… Sờ tới sờ lui, càng sờ càng ngứa, ôi, làm phụ nữ thật khổ…

Lưu Húc nghe bác Lưu nói vậy, liền có một ý định.

Bác Lưu đã bốn mươi tuổi, tóc dài đến tận mông, nhưng bình thường bác Lưu đều buộc gọn lại, thả trước ngực, làn da bác Lưu không tính là quá mịn màng nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với đa số phụ nữ ở nông thôn, vòng eo rất nhỏ, giống hệt như thiếu nữ mới lớn, ngực lớn mông to, đúng là hình mẫu lí tưởng của việc sinh con trai.

Trên thực tế bác Lưu đã sinh ra con trai, hai mươi mốt tuổi, đang buôn bán bất động sản ở Bắc Kinh, rất ít về nhà, vợ mới cưới Kim Tỏa cũng bị bỏ ở nhà như góa phụ.

Phụ nữ nông thôn thường ăn mặc rất gian dị, cho nên Lưu Húc từ đầu không hề chú ý tới bác Lưu, nhưng lúc này bác Lưu đang đứng dưới ánh trăng, Lưu Húc lập tức bị bóng dáng bác Lưu cuốn hút.

Sau khi quyết định, Lưu Húc lập tức đi về phía trước, dùng một tay đẩy cửa ra.

Nghe được tiếng kẽo kẹt vang lên, bác Lưu bị dọa sợ, lập tức chỉnh lại quần áo.

Thấy người đến là Lưu Húc ban ngày vừa chữa bệnh cho con dâu mình, bác Lưu phàn nàn:

- Húc à, cháu đến sao không gõ cửa, làm bác bị dọa sợ gần chết…

- Cháu không nghĩ tới nửa đêm còn có người dùng nhà xí.

Lưu Húc tỏ ra kinh ngạc:

- Sao bác không bật đèn pin hay mở đèn, nếu bác không lên tiếng có khi cháu mới là người bị bác dọa sợ.

- Bác đi nhà xí xong rồi, đang chuẩn bị ra ngoài đây này. Nói xong bác Lưu còn chưa cài áo ngực đã định đi ra ngoài.

Khi bác Lưu đi sát qua người Lưu Húc, Lưu Húc lên tiếng:

- Bác Lưu ở trong nhà xí rất lâu rồi sao?

- Đại tiện tất nhiên lâu rồi…

Thấy bác Lưu tiếp tục đi ra ngoài, Lưu Húc nói:

- Cháu vừa mới ở bên ngoài…

- À, bác biết rồi, cháu muốn đi nhà xí đương nhiên phải ở bên ngoài rồi…

- Cháu quên nói rõ cho bác…

Lưu Húc dừng lại năm giây, xoay người nói:

- Bác à, lúc bác đang sờ phần dưới của mình cháu đã đứng bên ngoài xem được hết rồi. Đều nói phụ nữ bốn mươi giống như mãnh hổ, hôm nay bác đúng là làm cho cháu hiểu rõ những lời này…

- Húc, việc này không thể nói ra ngoài!

Bác Lưu lập tức nóng vội, cố gắng lấp liếm:

- Thật ra bên dưới bác hơi ngứa, bác muốn kiểm tra xem có phải mắc bệnh không nên mới sờ soạng vài cái.

- Bác à, cháu đã nghe thấy lời bác than thở.

Bác Lưu ghe xong Lưu Húc nói vậy thì không nói nên lời.

Hai năm trước, chồng bác Lưu qua đời vì tai nạn xe cộ, hai năm qua cô có nhu cầu rất lớn đối với phương diện kia, luôn suy nghĩ cách giải quyết thỏa đáng, bình thường đều là dùng tay hoặc các loại củ quả. cô không dám thông đồng với đàn ông trong thôn, sợ bị mọi người biết được, bởi vì ở nông thôn không giống như thành phố, tư tưởng vô cùng cổ hủ, nếu việc tìm đàn ông bị truyền ra ngoài thì có lẽ chỉ có thể dọn nhà đi nơi khác sống. Dọn nhà là chuyện nhỏ, nếu bị con trai biết được, mất mặt với con trai là chuyện lớn.

Cho nên cô không dám đi tìm đàn ông, chỉ có thể tự an ủi.

Bác Lưu cho rằng nửa đêm chạy đến nhà xí thì sẽ không bị người khác phát hiện, không nghĩ lại bị Lưu Húc đi tản bộ bắt được.

Thấy bác Lưu không lên tiếng, Lưu Húc nói:

- Cháu luôn gọi bác là bác Lưu, không biết tên thật của bác là gì?

- Lưu Thúy.

- Cháu có thể gọi bác là Thúy Thúy không?

Lưu Húc vừa nói xong, bác Lưu lập tức khó hiểu, không biết Lưu Húc muốn làm gì. Dù sao Lưu Húc kém cô hai mươi tuổi, tầm tuổi con trai cô, nếu như bị Lưu Húc gọi là Thúy Thúy… thật sự có chút vấn đề.

Đi đến trước mặt bác Lưu, Lưu Húc dùng một tay ôm lấy bác:

- Nếu bác không có cách trị ngứa, vậy thì để cháu giúp.

- Không được đâu…

Bác Lưu cố gắng giãy giụa:

- Tuy bác là quả phụ nhưng không phải người tùy tiện.

Lưu Húc dùng sức nắn bóp hai bầu ngực của bác Lưu:

- Cháu biết rõ bác rất ngại, nhưng khi còn bé cháu từng bú sữa của bác, bây giờ bác có việc cần, sao cháu có thể mặc kệ? Hơn nữa ở đây chỉ có hai người chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói ra thì ai biết? Cháu cam đoan sẽ giúp bác thoải mái, cho bác nhớ rõ mình vẫn còn là một phụ nữ…

Lưu Húc vừa nói vậy, bác Lưu không lên tiếng nữa, cũng không đẩy tay Lưu Húc ra.

Thấy bác Lưu không phản kháng, Lưu Húc liền cởi quần áo, sau đó đẩy bác Lưu vào đống cỏ khô bên trong, để bác nằm xuống, hắn đè lên trên người bác Lưu.

Lúc Lưu Húc học y đều học qua mô hình, vì vậy đối với việc đụng chạm phụ nữ thật sự thì hắn có chút kích động, huống chi sau khi mập mờ với chị Vương, cả một thân dục hỏa của hắn còn không có chỗ phát tiết.

--------------------

Truyện đăng tại truyenyy.com