Chương 20
Kiều Vi kinh ngạc, đang định hỏi anh có ý gì thì anh nói: "Quần áo của cô đều là vải rũ cả đấy."
Thông tin được tích lũy ở một góc nào đó trong đầu cô được kích hoạt, lúc này Kiều Vi mới đột nhiên nhận ra.
Hóa ra ở thời đại này, vải sợi hóa học được coi là thứ tốt.
Muốn mua vải bông thì cần phải có phiếu vải, hơn nữa vải bông lại trông không được lịch sự, sang trọng lắm. Ở thời đại này, mỗi người đều không có nhiều quần áo lắm, cũng chỉ có hai ba bộ để thay đổi thôi, thế nên rất dễ bị rách bị cũ.
Sợi hóa học là một loại vật liệu mới trong thời đại mới, có độ rũ tốt, không dễ nhăn, thế nên được gọi là “vải rũ”.
Muốn mua vải rũ thì không cần phiếu vải, thế nhưng giá cả thì lại đắt hơn vải bông, người bình thường cũng sẽ chùn bước.
Bởi vậy mới có câu “cả người mặc vải rũ, vừa nhìn đã biết là cán bộ cấp cao rồi”.
Kiều Vi đã hiểu giọng điệu châm chọc trong lời nói của Nghiêm Lỗi là từ đâu mà có rồi. Quần áo trong tủ của cô đa phần đều là vải rũ.
Nói cách khác, Nghiêm Lỗi thật sự hề bạc đãi nguyên chủ về mặt vật chất.
Thế nhưng nguyên chủ lại bỏ trốn cùng người khác.
Kiều Vi đau đầu. Bởi vì người bỏ chạy kỳ thật không phải là cô, nhưng bây giờ cô đã thay thế nguyên chủ, việc nguyên chủ đã làm tất nhiên sẽ tính hết cho cô rồi.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, đang định đi vào bếp lấy bát đũa thì Nghiêm Lỗi đột nhiên hỏi cô: “Cô có mặc quần không đó?”
Kiều Vi vén vạt áo lên: “Tôi mặc quần đùi.”
Bên trong có mặc một cái quần đùi hoa, hiện nay thì gọi là quần cộc, thường hay mặc ở nhà hàng ngày. Chỉ là Nghiêm Lỗi quá cao, áo sơ mi của anh quá dài nên đã phủ hết cả quần bên dưới. Liếc mắt nhìn qua thì chỉ thấy mỗi cặp đùi trắng nõn, khiến người ta giật hết cả mình, dễ dàng cho rằng cô quên mặc quần.
Nghiêm Lỗi cau mày: "Ăn mặc cái kiểu gì vậy, nhìn giống như là không mặc quần ấy, may mắn vừa rồi không phải Lão Triệu tới đây."
Vừa rồi lúc anh đi vào cũng hết cả hồn, may mắn thay, người đi theo anh chính là cháu gái của đoàn trưởng Triệu.
Kiều Vi tùy ý nhét một góc áo vào trong quần đùi, như vậy thì sẽ có một góc quần đùi lộ ra ngoài, để tránh bị hiểu lầm là cô không mặc quần.
"Thế này được không?"
Nghiêm Lỗi cau mày: “Trông kỳ kỳ quái quái.”
Cô cũng không hy vọng nhóm cổ nhân của niên đại này sẽ hiểu hay chấp nhận kiểu ăn mặc của người đời sau.
Kiều Vi nói: “Tôi thấy đẹp mà.”
Nghiêm Lỗi không để ý đến cô nữa, cúi đầu mở một hộp cơm khác ra: "Đi lấy bát đũa đi. Nghiêm Tương --- ra ăn cơm!"
Kiều Vi xoay người đi về phía phòng bếp.
Nghiêm Lỗi mở nắp, ngẩng đầu lên thì đã thấy cô đang đi vào trong bếp rồi.
Nhìn từ phía sau, vẫn giống như là không mặc quần mà chỉ mặc áo sơ mi của anh thôi, để lộ ra đôi chân dài trắng muốt, thẳng tắp.
Trong lòng Nghiêm Lỗi đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Anh nhìn đi chỗ khác, hai giây sau mới quay đầu lại, Kiều Vi đã đi vào trong rồi.
Đã là vợ chồng già rồi, sao lại vẫn có loại cảm giác này nhỉ?
Rõ ràng là đã lâu không ngủ cùng giường với nhau, anh cũng đã sớm quen rồi.
Thôi thì cứ vậy đi, chỉ cần cô không bỏ trốn hay đòi ly hôn thì cứ chắp vá thế này cho qua ngày cũng được.
Trong lòng Kiều Vi Vi tĩnh lặng như một đầm nước đọng thì sao Nghiêm Lỗi có thể khác được. Anh đã không còn chút kỳ vọng nào đối với cuộc hôn nhân này nữa rồi, cứ sống tạm qua ngày như thế đi.
Một nhà ba người ngồi trong sân ăn cơm, còn đốt cả nhang muỗi nữa, không khí khá mát mẻ.
Chưa kể, tuy không có nhiều thịt nhưng rau xào cũng ăn khá ngon. Tỉ lệ hành, gừng, tỏi, nước tương và giấm đều được đong đếm rất chuẩn.
Nghiêm Tương ăn rất ngon miệng, còn nói: "Chắc chắn là chị Lâm nấu."
Kiều Vi hỏi: “Làm sao con biết?”
"Sau khi chị Lâm đến, đều là chị ấy nấu ăn hết." Hai má Nghiêm Tương phồng phồng: "Bác Triệu và dì Dương đều khen chị ấy nấu ăn ngon, cũng khen chị ấy siêng năng nữa. Còn nói là chị Anh Tử phải học hỏi chị Lâm nhiều vào."
Không có khăn giấy dùng một lần thật sự là không quen chút nào.
Kiều Vi chỉ có thể dùng đầu ngón tay giúp Nghiêm Tương lau đi vết dầu mỡ dính trên khóe miệng cậu nhóc: “Nuốt xuống đã rồi hẵn nói chuyện, trong miệng có đồ ăn thì không được nói. Khi ăn thì ngậm miệng lại, không được chép miệng, như vậy không tốt."
Nghiêm Tương vô cùng nghe lời, lập tức ngậm miệng lại rồi nhai nuốt. Hai má cậu nhóc phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ.
Cậu nhóc đáng yêu vô cùng, cũng phải cám ơn vì cậu có người ba là nam chính nữa.
Kiều Vi nhìn đầu ngón tay dính dầu, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được chỗ nào để lau đi, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Nghiêm Lỗi một cái.
Nghiêm Lỗi dừng lại một chút mới lấy từ trong túi quần ra một vật gì đó, ném lên trên bàn.
Thế mà lại là một chiếc khăn tay?