Chương 19
"Thấy chưa, anh ấy lớn hơn cháu mười tuổi, là ông già rồi." Kiều Vi trìu mến nói: "Hơn nữa, cháu là cháu gái của Lão Triệu, cũng coi như cách một thế hệ rồi. Lão Nghiêm, không phải nông thôn các anh rất chủ trọng thứ bậc trên dưới à?”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "nông thôn".
Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi lại coi thường xuất thân nông thôn của mình rồi. Anh lãnh đạm mà đáp trả Kiều Vi: “Cái đó gọi là lễ nghĩa, trên dưới mà loạn thì gọi là không hiểu lễ nghĩa.”
Lâm Tịch Tịch bị nói đến mặt đỏ tai hồng hết cả lên.
Bởi vì quả thực ở nông thôn rất chú trọng quan hệ thứ bậc kiểu này. Cho dù ông chú chỉ mới mười tuổi mà đứa cháu đã ba mươi tuổi đi chăng nữa, cũng phải mở miệng gọi một tiếng ông trẻ, không thể gọi bậy được, nếu không thì chính là không hiểu lễ nghĩa.
Lâm Tịch Tịch có lòng riêng, cô ấy muốn được ngang hàng với Nghiêm Lỗi. Nếu cô ấy lấy Nghiêm Lỗi thì cũng không sao, nhưng hiện tại cô ấy chưa kết hôn với Nghiêm Lỗi, dựa theo quan hệ với đoàn trưởng Triệu mà xét, cô ấy quả thực là nhỏ hơn một thế hệ, gọi chị dâu chính là không hiểu lễ nghĩa.
Không ngờ cô ấy lại bị Nghiêm Lỗi nói phũ ngay trước mặt như vậy.
Kiều Vi nghiêm túc nói: “Anh nhanh nhận lấy đồ trong tay Tiểu Lâm đi.”
Nghiêm Lỗi quay người lại, thấy Lâm Tịch Tịch còn đang cầm cái chậu tráng men đứng ngơ người ở chỗ cũ. Thực ra cô ấy chỉ cần đi hai bước là có thể đặt đồ lên bàn rồi, cũng không biết tại sao cô ấy lại không đi mà cứ đứng đực ra ở đó chờ anh đến tiếp nhận nữa.
Anh cảm thấy cô cháu gái này của Lão Triệu có chút... Không được thông minh cho lắm.
Nghiêm Lỗi đi tới cầm lấy cái chậu tráng men: "Cám ơn, giúp chú cảm ơn chị dâu một tiếng."
Kiều Vi cố ý nói: “Hay là Tiểu Lâm cũng ngồi xuống ăn chung đi?”
Lâm Tịch Tịch nghe vậy thì tỉnh cả người, cô ấy không được tự nhiên lắm mà nói: "Không được, trong nhà còn đang chờ cơm rồi ạ."
Kiều Vi lập tức nói: “Vậy cháu đi thong thả nhé-”
Giờ thì có không muốn đi cũng không được.
Lâm Tịch Tịch liếc nhìn Kiều Vi một cái, người phụ nữ lẽ ra đã chết này lại không hề chột dạ mà nhìn qua đây, ánh mắt kia cứ như thể là đã nhìn thấu được điều gì đó.
Ngược lại, bởi vì trong người mang theo cái bí mật cực lớn là được trùng sinh, thế nên Lâm Tịch Tịch cảm thấy có chút chột dạ, lại trở thành người dời ánh mắt đi trước, sau đó xoáy người đi mất.
Suốt đường về, trong lòng Lâm Tịch Tịch vẫn còn hãi hùng khiếp vía, tại sao một người đáng ra phải chết lại có thể còn sống như vậy được, chẳng lẽ…
Trong đầu cô ấy hiện lên một khả năng: Chẳng lẽ vợ của Nghiêm Lỗi cũng trùng sinh ư?
Nghiêm Lỗi hoàn toàn không để ý đến Lâm Tịch Tịch, chỉ là cô bé thân thích nhà chiến hữu bưng giúp anh một tô cánh thôi mà. Anh nào biết rằng Kiều Vi và Lâm Tịch Tịch đã vừa giao chiến một hồi với nhau cơ chứ.
Kiều Vi thấy anh như vậy thì có chút yên tâm.
Dù sao đây cũng là thế giới trong sách, cô sợ cuộc sống của Nghiêm Lỗi bị nội dung trong sách chi phối, sẽ cầm lòng không đậu mà bị Lâm Tịch Tịch hấp dẫn. Hiện tại mà nói, có vẻ như là không hề có.
Lâm Tịch Tịch từ kiếp trước bất hạnh mà trùng sinh về đây, muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, Kiều Vi hiểu chứ.
Nhưng cô, Kiều Vi, vất vả lắm mới có người nhà, có một mái ấm, cô không muốn trở thành vật lót đường cho người ta đâu.
Cô cũng không muốn phải cạnh tranh với phụ nữ, nhưng cả hai đều biết thời đại này sẽ có mười năm thăng trầm, đồng thời cũng biết tương lai nam chính sẽ có tiền đồ như thế nào.
Cho dù không muốn phải cạnh tranh, Kiều Vi cũng không thể để người khác tước đi quyền lợi vốn đã nằm trong tay mình như vậy.
Nữ chính muốn có cuộc sống hạnh phúc cũng được thôi, nhưng không thể lấy sự hy sinh của Kiều Vi ra làm điều kiện tiên quyết được.
*
Nghiêm Lỗi gọi Nghiêm Tương ra ăn cơm.
Kiều Vi nói với anh: “Bồn tắm nặng quá, tôi nhấc không nổi.”
Nghiêm Lỗi cúi đầu, mở nắp hộp cơm: “Cô để đó đi, chút ăn xong tôi sẽ làm.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, cau mày: “Sao cô lại mặc áo của tôi?”
Kiều Vi kéo mạnh góc áo sơmi: “Quần áo của tôi mặc không thoải mái.”
Cô đã nhìn qua quần áo trong tủ rồi, quần áo của cô hầu hết đều làm từ vải sợi hóa học, ngược lại, áo sơ mi của Nghiêm Lỗi đều được làm từ vải cotton nguyên chất.
Mặc vải sợi hóa học rất khó chịu nên cô mới lấy một chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè của Nghiêm Lỗi để mặc.
Tay áo được xắn lên, vạt áo để xả. Vóc người anh rất cao, kích cỡ áo lại lớn, thế nên cô mặc rất rộng rãi, vừa thoáng khí lại thấm hút mồ hôi, thoải mái.
Nghiêm Lỗi nhại lại cô: “Quần áo của cô mặc không thoải mái?”
Giọng điệu đầy châm chọc, giống như là nghe rất buồn cười vậy.