Bên trong nhà hàng Biển Đông, nhà Đặng Lâm bốn người cùng với Ngọc Ngân, Hoàng Đình và bốn tên bảo tiêu ngồi vào một bàn. Ngọc Ngân đã gọi điện gọi Hoàng Đình đặt món trước nên giờ chỉ việc chờ phục vụ mang món ăn lên.
Bên trong nhà hàng Biển Đông cũng đang có một bàn gồm bốn người đang vừa ăn vừa nói gần đó.
Hai cụ ông, cụ bà tầm sáu mươi tuổi cùng với hai cô gái. Có lẽ là cháu của hai ông bà lão. Ông cụ gương mặt nghiêm nghị, dáng người to, bụng phệ nhưng dáng người thẳng tấp, hẳn từng là người trong quân đội. Bà cụ thì không quá gầy, gương mặt phúc hậu. Một cô gái ước chừng tám tuổi, cao một mét ba, mặc váy dài màu vàng, chân mang giày sandal. Cô gái còn lại khoảng mười lăm tuổi, cao một mét rưỡi, dáng người cân đối, mặc trên người áo sơ mi trắng viền đen ở cổ tay, và mặc quần jean.
Lúc này, ông cụ đột nhiên ôm ngực lăn đùng ra ngã trên mặt đất. Bà cụ vừa vội vàng ngồi xuống đỡ ông cụ, vừa hét:”Hân, nhanh ra ngoài xe lấy thuốc cho ông con rồi gọi chú Tuấn vô đem ông chở đi bệnh viện. Lẹ lên”.
Cô gái lớn tên Hân vội vàng chạy ra ngoài, còn cô gái nhỏ thì vừa cầm cánh tay ông cụ lay động vừa khóc.
Bên này đám người Đặng Lâm dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này. Mở thiên nhãn nhìn trộm cơ thể ông cụ, nó phát hiện ông cụ bị thiếu máu cơ tim rất nghiêm trọng. Sợ là bây giờ uống thuốc cũng không kịp ổn định lại.
Gặp người coi như hữu duyên, ta cứu ngươi một mạng vậy. Dù sao trên người cũng có vết đạn để lại hẳn là quân nhân không sai.
Mọi người cũng lại gần hỏi ông cụ vấn đề, bà cụ mới nói là ông bị bệnh tim. Lúc này, mọi người mới hỗ trợ đem ông cụ ra ngoài xe.
Đặng Lâm thì bước nhanh lại nói:”Mọi người đừng vội. Bệnh viện gần nhất cũng hơn hai mươi cây số. Bây giờ đem đến bệnh viện thì không còn kịp nữa đâu. Hay là để tôi xem qua ông cụ một lát xem có cứu được không.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu nhóc sáu bảy tuổi Đặng Lâm đầy nghi hoặc. Nói đùa cái gì sáu bảy tuổi biết chữa bệnh cho người. Chưa từng nghe nói qua nha. Mà kinh ngạc nhất dĩ nhiên là cha mẹ Đặng Lâm. Họ định đứng dậy ngăn cản nó lại nhưng nó đã đến gần chỗ ông cụ.
Nó vừa đặt tay lên ngực ông cụ truyền 1 tia linh khí dẫn vào ổn định lại nhịp tim ông lão nó vừa nói:”Ông bị bệnh tim lâu chưa vậy bà?”.
“Ông nhà bị bệnh cũng hơn 8 năm rồi cậu. Mà cậu có thật biết chữa bệnh vậy?” – Bà cụ định cản lại nó vừa trả lời.
“Con xem bệnh giúp ông”-Đặng Lâm nói.
Bà cụ hết sức ngạc nhiên hỏi:”Cậu biết xem bệnh thật sao?”
“Vâng. Con biết chút ít. Bà chờ khoảng 2 phút là xong ngay” – Nó nói rồi dùng một tay thì đặt chỗ ngực trái ông cụ, tay còn lại tháo giày của ông cụ ra, xoa bóp nguyệt công tôn của ông cụ.
Bà cụ lúc đầu cũng không tin tưởng định đem ông cụ đi bệnh viện. Nhưng càng ngày khí sắc ông cụ càng tốt lên, nhịp tim cũng ổn định lại. Cho nên khi cô gái tên Hân và tài xế Tuấn đi vào cũng liền bị bà cụ cản lại.
Lúc này, bà cụ đang ôm cô gái nhỏ. Mọi người thì cũng đứng xung quanh gần đó.
Khoảng hơn hai phút sau thì ông cụ từ từ tỉnh lại. Mọi người hết sức ngạc nhiên. Bà cụ và hai cô gái thì hết sức vui mừng rối rít cảm ơn Đặng Lâm.
Mọi người trong nhà hàng ai làm việc nấy, đám người Đặng Lâm cũng trở về bàn của mình.
Sau khi uống mấy viên thuốc cô cháu gái lớn đem đến, và nghe bà cụ kể lại chuyện mình được cứu. Ông cụ mới đi đến bàn, đích thân cảm ơn Đặng Lâm. Yêu cầu được mời nó bữa này để báo đáp. Nó cũng không cự tuyệt.
Nói chuyện vài câu hỏi thăm, sau đó ông bà cụ xin số điện thoại Đặng Lâm rồi cùng hai cô cháu gái và tài xế Tuấn lên xe đi đến bệnh viện kiểm tra.
Ngọc Ngân và Hoàng Đình nghĩ Đặng Lâm có sư phụ lợi hại nên biết chút y thuật hai người cũng không quá ngạc nhiên nhưng cũng không khỏi im lặng. Còn cha mẹ Đặng Lâm thì lại khác, trong lòng hai người một lần nữa sóng to gió lớn, nhưng vẫn nhịn được không hỏi trong lúc này. Từ nhỏ đến giờ chưa nghe nói con mình học qua cái gì, nhưng hôm nay hết biết xem đá quý lại đến chữa bệnh cứu người. Lại còn không có sử dụng thuốc mà chỉ xoa xoa bóp bóp một chút mà đã cứu được người.
Duy chỉ có thằng Tân là hồn nhiên ăn uống, không suy nghĩ gì nhiều. Nó chỉ biết anh hai mình rất lợi hại là đủ rồi.
“Cha, hôm nay hai người không lên rẫy, mấy cây bí đỏ với đậu đen nhà mình ở trên đó có ai trông coi không?” – Đặng Lâm.
“Trên đó có vợ chồng chú Bắc bên cạnh giúp nhà mình một ngày. Với lại có con vẹt mất nết ở trên đó coi chừng nữa.” – Cha nó trả lời.
“Ặc ặc ...Hèn gì từ lúc về đến giờ k thấy nó nói bậy thì ra là được mang lên đó rồi. Mà nó không phá đồ nhà mình thì đã mừng rồi chứ nó mà coi cái gì” – Đặng Lâm bó tay rồi.
“Anh hai ơi. Nay con vẹt nó ngoan lắm, em nói gì là nó nghe đó liền, không có ăn bậy, nói bậy như hôm bữa nữa”- ThằngTân ngẩn đầu lên nói.
“Còn có việc này. Để mai anh cũng đi xem thử”- Đặng Lâm cũng hơi ngạc nhiên.
“Em nói là con Vẹt biết nói tiếng người hả Tân?”- Ngọc Ngân hiếu kì chớp chớp mắt hỏi.
“Đúng vậy chị hai. Nó không chỉ biết nói mà còn biết mắng người nữa” – Thằng Tân cười hì hì nói.
Trong đầu cha mẹ Đặng Lâm và đám bảo tiêu liền chú ý đến 2 chữ chị hai trong câu của thằng Tân. "Chị hai" là có ý gì? chẳng lẽ một đứa sáu bảy tuổi với một đứa mười ba tuổi lại thích nhau. Trời đất ơi, chuyện động trời luôn đó nha.
Ngọc Ngân lúc này mặt đỏ bừng nhìn nhìn Đặng Lâm thẹn thùng. Cái này lại càng cho mọi người ở đây thêm hoài nghi.
Cha Đặng Lâm chỉ chỉ Ngọc Ngân rồi chỉ chỉ nó hỏi: ”Hai đứa thích nhau à?”.
Đặng Lâm giấu giếm. Nhưng Ngọc Ngân đã “Dạ” 1 tiếng. Nó cũng hết cách, chuyện này vốn không nên nói ra lúc này. Nó mới có sáu tuổi a.
“Nhưng hai đứa còn quá nhỏ để quen nhau. Bác không cấm nhưng bác nghĩ hai đứa nên tập trung vào việc học trước còn chuyện thích nhau sau này hẵn tính. Có được không tụi con?”- Cha nó từ từ nói.
“Đúng đó sư muội, việc này mà để sư phụ biết, em sẽ bị sư phụ quở trách đó.” – Hoàng Đình cũng khuyên giải.
Cả bàn ăn lúc này khá yên tĩnh.
Cuối cùng Đặng Lâm cười khổ mở miệng: ”Tụi con thích nhau chỉ là tình cảm bạn bè thôi. Nhóc Tân nó cũng thích Ngọc Ngân vì mua bánh kẹo cho nó nên mới gọi chị hai cho thân thiết. Chứ k có ý gì khác. Cha mẹ với 'chú Đình' an tâm đi”.
Hai chữ 'chú Đình' được Đặng Lâm nhấn mạnh vô cùng khiến cho Hoàng Đình có chút lạnh người.
Sau đó nhìn nhìn thằng Tân ra hiệu cho nó gật đầu. Thằng Tân hiểu ý liền nghe theo vâng dạ. Vì đối với nó bây giờ anh hai làm gì, nói gì cũng đúng, vì anh hai là lợi hại nhất trong lòng nó.
Hoá đơn đã được ông cụ ban nãy thanh toán, cho nên sau khi ăn xong, mọi người liền trở về.
Cha mẹ Đặng Lâm tranh thủ lên rẫy một chuyến. Ở nhà nó cùng thằngTân Ngồi tu luyện.
Ngọc Ngân cùng nhóm Hoàng Đình thì đã về khách sạn.
Tối hôm đó, cả nhà Đặng Lâm cùng bàn bạc cách sử dụng số tiền nó đem về.
“Anh nghĩ chúng ta nên sử dụng số tiền này đầu tư mua thêm một ít đất, sau đó chuyển qua trồng cà phê. Anh thấy nhiều người xung quanh trồng thu nhập cũng khá” – Cha nó nói.
“Anh thấy được thì làm. Nếu mọi người xung quanh cũng trồng cà phê thì có gì không biết thì mình hỏi người ta cũng dễ”-Mẹ nó nói.
Đặng Lâm thì suy nghĩ một chút rồi nó đưa ra đề nghị:”Cha mẹ nếu tin tưởng con thì nhà mình mua thêm đất trồng đào(điều), bởi vì hột đào sau này giá rất cao”.
“Làm sao con biết sao này giá hột đào sẽ lên cao?”- Cha nó không hiểu nhìn nó hỏi.
“Tạm thời con không thể nói. Nhưng cha mẹ cứ tin con. Ngày mai cha đi mua một chiếc xe máy xong rồi kéo điện về. Mẹ với con đi mua tivi, máy quạt. Xong rồi vài hôm nữa cha đi qua nhà chú Thảo mua lại khu đất này, rồi mình xây một căn nhà mới mà sống. Chừa lại một ít tiền duy trì sinh hoạt, còn lại cha mẹ mua thêm đất và bắt đầu trồng đào đi” – Đặng Lâm phân tích.
“Nhưng mà trồng đào thì phải ba năm sau mới có thu hoạch. Hay là phân ra một nữa trồng đào, một nữa cứ trồng bí đỏ với đậu đi”- Cha nó nói.
Mẹ đặng Lâm cũng gật gật đầu đồng ý.
Nó lại nói ra ý kiến của mình: ”Không cần phải chia ra. Cha mẹ cứ trồng đào đi, rồi mình xen canh trồng đậu với củ mì(củ sắn) ở giữa là được”.
“Ý kiến hay. Vậy cứ làm như con nói đi. Vừa có tiền xoay sở vừa chờ thu hoạch hột đào”-Cha mẹ nó đồng ý.
Sáng hôm sau, cha mẹ Đặng Lâm đi lên thị trấn mua một chiếc xe máy để cho cha mẹ đỡ phải đi bộ đi làm. Những năm 1997 này, cuộc sống người dân còn khó khăn, nhà khá giả lắm mới có một chiếc xe máy, còn đại phú hào như nhà Hắc Báo thì cả nước Việt Nam cũng không có bao nhiêu.
Từ năm cuối năm 1994 đầu năm 1995 loại xe Dream II của Thái được nhập khẩu về Việt Nam. Thời đó giá vàng bốn triệu rưỡi một cây. Mà giá chiếc Dream II lúc đó là hai sáu, hai bảy triệu cho xe loại tem hồng và hai chín, ba mươi triệu cho loại tem lửa.
Lúc trước nhà chú Thảo mua một chiếc Dream tem lửa, cha của Đặng Lâm nhìn thấy rất yêu thích. Cũng được chú Thảo cho mượn chạy thử mấy lần nên giờ cũng coi như là biết lái.
Sau khi lựa chọn một hồi, cha mẹ Đặng Lâm quyết định mua con Dream II tem lửa. Đăng ký giấy tờ và biển số xong. Cha nó chạy xe máy về trước để gọi người kéo điện. Nó, thằng Tân, mẹ nó và Ngọc Ngân thì được 1 người bảo tiêu lái ô tô chở đi mua quần áo và đồ dùng nhà bếp và mua hai cái máy quạt, một cái tủ lạnh, một cái tivi và một cái bếp gas.
Cha nó về đến nhà thì hướng dẫn cho người bên công ty điện lực câu dây điện vào nhà.
Lúc đám người Đặng Lâm về đến thì cũng đã kéo xong điện. Sau đó xe giao hàng của bên cửa hàng điện gia dụng cũng giao đến.
Giao lại mọi việc ở nhà cho cha mẹ. Hai người vui vẻ sắp xếp dọn dẹp lại đồ dùng trong nhà.
Đặng Lâm và Ngọc Ngân thì đi dạo xuống suối sau đó đi vô khu rừng phía sau đó. Vừa ngắm cảnh rừng vừa đi hái một ít dược liệu.
Với thời đại lúc bấy giờ, cây rừng còn khá nhiều, người ta chưa khai thác đến. Dược liệu và thú hoang cũng nhiều. Đi một buổi sáng, hai người đã kiếm được không ít dược liệu thông dụng: lục diệp thảo, cỏ xước, huyết kê đằng, tắt kè đá, Ba kích , Diệp hạ châu(cây chó đẻ), Thanh hao hoa vàng, Bạch chỉ, Địa liền, Đinh lăng, Đương qui, Sa nhân, Ý dĩ,...
Ngoài ra còn có một gốc hoa màu vàng có hai bông hoa. Hoa nhìn giống như hoa mai mười cánh nhưng nhị và nhuỵ hoa ngắn hơn, thân cây hoa nhỏ như cọng chân nhan, từ gốc đến hoa chỉ dài gần một tấc. Đây là một gốc trúc cơ hoa đã có hơn mười năm tuổi. Hoa này một năm mới nở một lần, và nở trong một tháng. Nếu bình thường rất khó phát hiện loài hoa này bởi vì hoa Trúc Cơ này thường mọc ở dưới mặt đất. Nhưng khi ra hoa thì rất dễ nhận thấy vì hoa rất đẹp, lại có hương thơm thoang thoảng nên Đặng Lâm nghe được mùi hương đặc trưng liền liền nhận ra. Vô cùng vui mừng thu vào tay.
Sau đó, hai người cũng bắt được vài con gà rừng và một con thỏ rừng cùng hai cái tổ ong mật. Trưa hôm đó, mọi người được ăn món thỏ quay và gà rừng nướng mật ong.
Buổi chiều, Đặng Lâm xin cha mẹ đi qua bên chỗ Ngọc Ngân chơi sáng mai mới trở về.
Cùng Ngọc Ngân ra chợ ăn uống và mua hai mươi bình nhỏ thuỷ tinh. Dùng để đựng đan dược sau khi luyện thành.
Giao số bình thuỷ tinh cho Ngọc Ngân cầm, Đặng Lâm bỏ một phần dược liệu vào trong ba lô. Sau đó tự mình vác cái đỉnh lò để ở ngoài sân hôm qua đến giờ lên cùng Ngọc Ngân chạy một mạch chạy thẳng ra sau núi.
Khoảng năm giờ chiều ở trên núi, tìm lấy một chỗ bằng phẳng trống trải, Đặng Lâm đặt cái đỉnh xuống. Sau nó cùng Ngọc Ngân chia nhau ra đi một vòng thu thập củi khô.
“Em trở về khách sạn nghỉ ngơi đi. Có lẽ hôm nay anh phải ở đây đến sáng lận” – Tìm xong một đống củi to xong, nó nhìn mồ hôi nhễ nhại Ngọc Ngân nói.
“Em ở đây với anh” – Cô thâm tình nhìn nó nói.
“Vậy được, anh bắt đầu đây. Em hộ vệ cho anh nha” – Nó cười vui vẻ.
“Ùm” – Cô cũng cười tươi đáp lại.
Đem củi chất đống bên dưới cái đỉnh lò, Đặng Lâm đánh ra một đạo cầu lửa làm mồi lửa. Sau đó hai tay của nó liên tục quơ múa, đánh ra vô số chú văn cổ xưa phát ra hào quang vô số màu sắc liên tục bay đến xung quanh đỉnh lò luyện đan. Nó phất tay dùng chân khí đem từng loại, từng loại dược liệu bay vào đang lô, từ từ tinh luyện. Sau khi dược liệu tinh luyện hoàn toàn nó liền kết ấn thành đan. Sau đó thu đan dược, lấy ra cặn bã, dùng thuỷ cầu rửa qua bên trông đỉnh lò.
Đứng ở một bên Ngọc Ngân nhìn con mắt tròn xoe. ‘Thì ra đây là cách luyện đan dược ư. Nhớ lúc trước mình có xem Lão tổ tông luyện đan cũng không thần kỳ như vậy chứ. Đặng Lâm làm sao điều khiển được những văn tự kì lạ kia làm sao mà lơ lửng ở đó. Thật là thàn kỳ.’
Cô say mê nhìn Đặng Lâm luyện đan, mà quên mất mình đang ở ngoài hoang dã. Đợi nó gọi nàng đến đem đan dược bỏ vô lọ thuỷ tinh thì mới giật mình chạy vội đến.
Lò đầu tiên, Đặng Lâm luyện ra chín viên Hồi Linh Đan sơ cấp, mỗi viên to bằng đầu ngón tay màu lam nhạt. Sử dụng có tác dụng phục hồi linh lực bản thân.
Mỗi lô đan dược Đặng Lâm tiêu tốn hai ba mươi phút. Luyện xong một lô thì phải nghỉ ngơi ba mươi phút dùng linh thạch và hồi linh đan bổ sung linh khí.
Liên tiếp sáu lô, mỗi lô tám đến mười viên tổng cộng năm mươi sáu viên Hồi Linh Đan bỏ vào sáu bình thuỷ tinh.
Sau đó là ba lô Khí huyết Đan sơ cấp (màu nâu) giúp nâng cao khí lực được hai mươi tám viên bỏ vào ba bình thuỷ tinh.
Mười tám viên Bổ Linh Đan sơ cấp (màu trắng) bỏ vào hai bình thuỷ tinh. Bổ Linh Đan luyện hoá dược lực nâng cao tu vi.
Chín viên đan dược trị thương Trị Thương Đan sơ cấp(màu lục) bỏ vào một bình thuỷ tinh.
Cuối cùng Đặng Lâm sử dụng gốc dã nhân sâm cùng với hoa Trúc Cơ làm chủ dược, nhục thung dung, toái cốt bổ và năm loại dược liệu khác làm phụ dược luyện chế được mười viên trúc cơ đan bỏ vào một bình thuỷ tinh. Trúc Cơ Đan to hơn mấy loại đan dược kia một tí, cả viên Trúc Cơ đan phát ra hào quang màu vàng nhàn nhạt.
Có sáu bình Hồi Linh Đan, Nhưng do sử dụng mười ba viên Hồi Linh Đan để phục hồi linh lực trong quá trình luyện đan nên số hồi linh đan còn lại là bốn mươi ba viên đựng trong năm bình.
Cuối cùng thành quả là mười hai bình với một trăm linh tám viên đan dược các loại.
Lúc này đã là sáu giờ sáng. Dược liệu vẫn còn nhưng mà đã đốt hết đống củi mà hai người kiếm được lúc chiều nên Đặng Lâm cũng ngưng tay.
Lúc này Ngọc Ngân đã buồn ngủ, nhưng vẫn lấy ánh mắt toả sáng nhìn Đặng Lâm như nhìn thần tượng của cô nàng.
Đặng Lâm dùng chân khí đánh ra thuỷ cầu thuật dập tắt ngọn lửa, đồng thời rửa đi lớp lọ đen thui bám trên cái đỉnh.
Sau khi bình minh lên, hai người cùng nhau trở về.
Hết Chương-Còn tiếp