Chương 54: Có Ân Báo Ân

“Chắc chắn rồi, không có vấn đề gì.” Dương Nhược Tình nói, tay của cha đã gần như bình phục, để ông tập luyện cử động cổ tay cũng không tệ!

Suy nghĩ một chút, Dương Nhược Tình đột nhiên lại hỏi: “Cha, cha có thể làm ra loại rổ bắt lươn vàng được không?”

“Là gì?” Dương Hoa Trung lộ ra một khuôn mặt mê mang.

“Người nhà quê chúng ta khi ra đồng bắt lươn, không phải đều trực tiếp dùng tay moi lỗ sao? Cần gì sử dụng sọt để bắt chứ?” Dương Hoa Trung hỏi.

Dương Nhược Tình bừng tỉnh, hoá ra nông thôn thời đại này, còn chưa lưu hành giỏ cá chình hình chữ L.

Ha ha, đây là một cơ hội tuyệt vời, thừa dịp vừa mới thu hoạch vụ thu, vẫn còn một chút thời gian trước khi mùa đông lạnh giá đến, có thể kiếm chút tiền!

“Cha, con sẽ đi ra cửa thôn hái cành liễu cho ngài luôn, để cho ngài trổ tài!” Dương Nhược Tình xoay người định chạy ra cửa, bị Tôn thị ngăn lại.

“Tình Nhi, lăn lộn nửa ngày, chúng ta còn chưa nói về con thỏ này!” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình sửng sốt, nhìn đến con thỏ lông xám mà nàng vứt trong góc, vỗ vỗ cái trán, xem trí nhớ của mình này, đã đem chuyện này quên sạch.

Nếu không có con thỏ này thì sáng nay đã không nổi lên một chuỗi phong ba kia!

Dương Hoa Trung cũng nhìn thấy con thỏ kia đang giãy giụa ngồi thẳng thân mình, nói: “Con thỏ thật mập mạp, tính tình nó trông rất dữ tợn, lại bị bắt sống không chút thương tích, người này thật đúng là có chút bản lĩnh.”

Khi Dương Hoa Trung còn là một cậu bé, cũng thường xuyên cùng Trường Canh, Đại Ngưu và Mộc Văn Bảng người cha đã mất của Mộc Tử Xuyên cùng đi núi Miên Ngưu sau thôn để săn thú. Một số điều cơ bản vẫn có thể hiểu được trong nháy mắt.

Dương Nhược Tình nghe thấy lời của cha, túm con thỏ lên, bàn tay vuốt ve cổ con thỏ, thầm nghĩ, tên kia coi trọng bộ lông của con thỏ. Nhờ có cái vỏ bọc bên ngoài bẫy nên vẫn bảo đảm con mồi sẽ không vì giãy giụa quá độ mà bị tổn thương, lại có thể đem con mồi trói buộc chặt chẽ.

Vừa cao lớn vừa có trí tuệ!

“Con thỏ này cũng không biết là ai đã đặt ở cửa. Về lý thuyết, khả năng ông bà con đặt là không có, còn những người khác, ban đêm cửa hông của sân nhà chúng ta khóa chặt, không ai có thể vào!” Tôn thị một đầu mờ mịt, cân nhắc nói.

Không rõ lai lịch của đồ vật, cũng không dám tùy tiện dùng.

Dương Nhược Tình nhìn ra tâm tư Tôn thị, hì hì cười, nói với Tôn thị: “Nương, con thỏ này, chúng ta cứ yên tâm lớn mật tiếp nhận thôi.”

“Vì sao?”

“Con thỏ này nha, là có người đem tới bồi tội với nương!”

“Hả? Ý con là gì? Sao ta nghe không hiểu?” Tôn thị càng thêm không hiểu, liếc mắt nhìn Dương Hoa Trung ở trên giường. Nhưng Dương Hoa Trung cũng là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).

Dương Nhược Tình không nghĩ úp úp mở mở, nói thẳng: “Nương, ngài ngẫm lại vết thương ở mắt cá chân xem.”

Tôn thị tức khắc liền minh bạch.

“Hài tử kia, sao lại làm như vậy? Chuyện này có gì to tát đâu……” Tôn thị thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.

“Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ, rốt cuộc là việc gì? Mau nói đi, làm ta nóng lòng muốn chết!” Nam nhân nóng nảy hỏi.

Tôn thị che miệng cười, đem chuyện hôm qua ở trong rừng tùng mao, một chân bà không may dẫm phải bẫy thỏ của Lạc Phong Đường, cùng với việc Dương Nhược Tình ngăn lại Lạc Phong Đường, đe dọa hắn một hồi, toàn bộ kể cho Dương Hoa Trung nghe.

Dương Hoa Trung đầy mặt cảm khái, nói: “Lão Lạc gia cũng không phải dễ dàng gì, thân thể Lạc Thiết Tượng gần hai năm nay không tốt như trước, không ngừng uống thuốc và kim châm cứu. Trong nhà lại không có đồng ruộng, tiêu dùng ăn uống, đều dựa vào Đường tiểu tử săn thú kiếm được!”

“Một con thỏ này, đưa đi trấn trên bán, cũng phải được hơn 80 văn tiền! Cứ như vậy đưa tới nhà ta, đứa nhỏ Đường tiểu tử này, cũng là một người thành thực!” Dương Hoa Trung tiếp theo lại thở dài.

“Vậy nên làm sao? Em đem con thỏ trả lại nhé?” Tôn thị đề nghị.

Dương Hoa Trung vừa muốn gật đầu, một bên Dương Nhược Tình ra tiếng: “Cha, nương, theo ý con, chúng ta đừng đưa tới đưa lui con thỏ này, như vậy không ổn!”

Dương Hoa Trung cùng Tôn thị đều là người thành thật không ham muốn đồ của người khác, huống chi, gia cảnh Lạc Phong Đường gia lại như vậy, Dương Nhược Tình cũng không lòng vòng, nói tiếp: “Con thỏ này do Lạc Phong Đường cố ý gửi nó đến đây, vậy thì chúng ta hãy nhận đi, cũng giúp hắn giải quyết xong một mối bận tâm. Cùng lắm thì, sau này chúng ta có gì có thể giúp được Lão Lạc gia, chúng ta liền phụ một chút, trả lại họ theo cách khác, không để họ thiệt là được. Cha mẹ cảm thấy đề nghị của con như thế nào?”

Những việc này, Tôn thị cơ bản là không quyết định, nhìn về phía Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung nghiêm túc cân nhắc một chút, vỗ tay một cái, “Được, liền chiếu theo lời Tình Nhi nói làm đi. Nếu như bọn họ chân thành gửi cho chúng ta, mà chúng ta lại đẩy ra thì giống như là chúng ta đang làm kiêu vậy. Sau này có việc gì mà chúng ta có thể phụ giúp họ một chút, thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Thấy nam nhân nhà mình đã nói như vậy, Tôn thị cũng gật đầu: “Hôm qua ở trong rừng gặp được Đường tiểu tử, trời lạnh như vậy, nhưng hài tử kia trên chân vẫn đeo giày rơm, mấy miếng vá trên xiêm y cũng vặn vặn vẹo vẹo, haizzz, trong nhà không có nữ nhân, nhật tử của hai ông cháu trôi qua cũng thật là luộn thuộm!”

“Vậy làm cho Đường tiểu tử hai đôi giày, Nương Tình Nhi, em thấy như thế nào?” Dương Hoa Trung đề nghị.

“Em cũng nghĩ vậy, nhưng chúng ta vừa mới phân gia ra tới, trong tay đều không có gì, trong giỏ chỉ còn lại một túi kim chỉ và vài mảnh vải lẻ tẻ.” Tôn thị khẽ thở dài.

Dương Nhược Tình nghe cha mẹ thảo luận, tròng mắt xoay chuyển nói: “Cha, nương, chuyện này không vội, chúng ta hiện giờ cũng có 50 đồng tiền, quá hai canh giờ xem ngũ thúc có đến không, thì nhờ thúc ấy đưa con đi một chuyến trong thị trấn, con mua một ít vật dụng gia đình và một ít vải bông.”

“50 đồng tiền, có thể mua được bao nhiêu vải đây!” Tôn thị đầy mặt u sầu.

Dương Nhược Tình lại rất lạc quan: “Không chỉ thế, còn con thỏ này, trước chúng ta cứ nuôi dưỡng, đến lúc đó lại mang lên trấn trên bán lấy tiền!”

“Được, chủ ý này tốt. Chúng ta đan thêm vài cái giỏ đi, đến lúc đó mang đi bán cả thể!” Dương Hoa Trung nói.

“Vậy được rồi, hai cha con đã nói vậy thì cứ làm vậy đi, em không ý kiến gì. Để em đi nấu cơm sáng, đợi lát nữa còn phân loại hạt giống rau cải dầu.”

Ba người lập tức phân công nhau làm việc.

Liên tiếp hai ngày sau, Dương Nhược Tình không chỉ giúp đỡ Tôn thị vỡ đất của hai mẫu ruộng nước cùng một khối ruộng cạn, đào mương, còn đem toàn bộ hạt giống cây cải dầu cùng tiểu mạch mượn từ nhà thím Quế Hoa và thím Đại Vân gieo xuống .

Gieo cây cải dầu, năm sau thu hoạch hạt giống có thể nghiền ra dầu hạt cải tươi mới để nấu ăn!

Lúa mạch càng là hy vọng của cả nhà, tháng 4, tháng 5 sang năm sau khi thu hoạch, có thể nghiền thành bột mì. Tráng mặt bánh, cán sợi mì, làm thành bánh bột mì, tất cả đều là thực phẩm thiết yếu của hộ nông dân, đồng thời nếu không may có năm mất mùa, lại là đồ lót bụng rất tốt.

Hai ngày này, Dương Nhược Tình còn bớt thời giờ đi bờ sông và rừng cây sau thôn.

Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, chỉ cần có sức lực, thì trong núi có cỏ tranh, bờ sông có cành liễu, dùng sẽ không bao giờ hết!

(Hi mọi người, mình có làm thêm cả bản audio và post lên youtube, nếu ai muốn nghe lại có thể truy cập đường link sau nhé: https://youtu.be/CRsAJtpt8 )