Tôn thị đột nhiên ngẩn ra, không thể tin được Dương Hoa Minh lại dám uy hiếp con gái mình trước mặt bà!
Kể cả là bánh bao, cũng có lúc vì trái tim mỏng lạnh mà trở lên cứng rắn.
“Lão tứ, ngươi nói gì? Tình Nhi nhà ta tốt xấu gì cũng kêu ngươi một tiếng tứ thúc, ngươi là chú ruột, sao có thể đe dọa cháu gái mình như vậy? Trong mắt ngươi còn có tam tẩu này sao? Còn có tam ca đang nằm tê liệt trên giường của ngươi?”
“Hả?” Dương Hoa Minh trừng lớn hai mắt, lại nhướng tai lên, có chút không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng Tôn thị!
Lại nhìn bộ dạng của Tôn thị, mở ra hai tay, đem Dương Nhược Tình chặt chẽ bảo vệ ở sau người, giống như con gà mái già che chở cho đứa con nhỏ của nó!
Dương Hoa Minh khí thế tức khắc liền sa sút!
Ngay lúc này, trong căn phòng phía sau Tôn thị và Dương Nhược Tình, tiếng nắm đấm đập vào gỗ đầu giường đột nhiên vang lên.
Tiếng rống phẫn nộ của Dương Hoa Trung từ trong phòng phát ra: “Lão tứ, ngươi cái đồ súc sinh, ngươi vào đây cho lão tử, không một đấm đập chết ngươi ta không gọi là Dương Hoa Trung, tên khốn……”
Dương Hoa Minh sợ tới mức lui hai bước chân, tam ca là một người chất phác và trung thực, nhưng tam ca cũng giống Ngũ đệ, tính tình đều rất nóng nảy.
Nếu thật sự làm cho tam ca tức giận, sợ là hắn phải bò trở về tiền viện không chừng!
“Rầm!”
Một tiếng rơi vang lên, như thể Dương Hoa Trung từ trên giường ngã xuống đất.
Tôn thị kinh hô một tiếng, Dương Nhược Tình người đang được bà bảo hộ sau lưng đã sớm chạy vào phòng, thừa dịp này, Dương Hoa Minh nuốt nước miếng một cái, nhanh như chớp chạy về tiền viện.
Trong phòng, Dương Nhược Tình cùng Tôn thị hợp lực, thật vất vả mới đưa được Dương Hoa Trung trở lại giường. Hai mẹ con thở dốc vì mệt, Dương Hoa Trung dựa vào nơi đó, tức giận đến run rẩy cả người.
“Lão tứ, lão tứ ở đâu? Đi tìm hắn cho ta!”
Hai mắt Dương Hoa Trung đỏ lên, phẫn nộ rít gào.
“Lão tam, hạ hỏa, hạ hỏa……” Tôn thị ở một bên liên tục khuyên can.
Liền sau đó, Dương Hoa Trung lại liều mạng đấm vào hai cái chân đã mất đi cảm giác của mình, “Ta vô dụng, ta thật vô dụng……”
Một người nam nhân, không thể bảo vệ vợ con mình, suốt ngày giống một phế nhân nằm ở trên giường, nhìn huynh đệ của mình bắt nạt vợ và con gái, cũng không thể làm gì, loại cảm giác này, so với chết còn khó chịu hơn!
“Một kẻ què quặt như ta không làm gì được, tồn tại cũng liên lụy đến các ngươi, chi bằng chết còn tốt hơn……”
Nói xong, người đàn ông càng tăng thêm lực đập vào đôi chân của mình, thậm chí còn muốn xé nát chỗ thuốc dán trên đó, đập trực tiếp vào vết thương.
“Lão tam, anh đừng như vậy, đánh hỏng rồi thì sao ……”
Tôn thị nhìn Dương Hoa Trung tự ngược, luống cuống, khóc lóc kêu: “Tình Nhi, mau tới hỗ trợ giữ lại cha con……”
Dương Nhược Tình sải bước đi tới, đè lại tay Dương Hoa Trung, lớn tiếng nói: “Cha, ngài đừng như vậy, ngài như vậy, là đang dùng sai lầm của người khác tới trừng phạt chính mình, khiến con và nương sợ hãi!”
Dương Hoa Trung dừng động tác lại, đôi mắt đỏ lên nhìn thẳng Dương Nhược Tình, khuôn mặt tràn ngập áy náy, nghẹn ngào nói: “Tình Nhi, cha vô dụng, không bảo vệ được các ngươi…… Cha, cha không còn mặt mũi sống tiếp……”
Nghe Dương Hoa Trung nói không muốn sống nữa, Tôn thị mặt mũi trắng bệch, nhào vào trong lồng ngực Dương Hoa Trung, nức nở: “Lão tam à, lời này, khác nào cầm dao đâm vào tim ta……”
Dương Nhược Tình nhìn nương khóc đến đứt ruột đứt gan, đầu đầy hắc tuyến. Không phải ba ba vẫn còn sống sao, ông chỉ là bị lửa giận hoa mắt, cho nên mới nói ra một câu như vậy, thật sự chưa xảy ra chuyện gì.
Dương Nhược Tình cũng không rảnh đi khuyên Tôn thị, mà là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thô to đầy vết chai của Dương Hoa Trung, nhỏ giọng an ủi: “Cha, tâm tình của ngài, con hiểu. Nhưng cha, cha phải hiểu rằng ngài là nhà của chúng ta, là trụ cột của nương, còn có tỷ đệ ba người chúng con. Mặc dù ngài chỉ nằm ở trên giường, không làm được gì, thì chúng ta cũng yên tâm. Nhà ta vẫn hoàn chỉnh, con cùng nương hết ngày kết thúc công việc ở bên ngoài trở về, vào tiểu viện đen như mực này, nhưng trong lòng cũng không sợ!”
“Nếu cha không còn nữa, đối với nhà ta, thật như là trời sập. Con dám cá rằng, ngài chỉ vừa đi khuất, thậm chí ba gian phòng nhỏ này, bọn họ cũng nhất định không cho chúng ta ở!”
“Cho nên, cha, mặc kệ như thế nào, đều phải kiên nhẫn tồn tại, dưỡng thương thật tốt. Chỉ cần còn sống, sẽ còn có hy vọng. Chỉ cần cha ở đây, con cùng nương, mới an tâm!”
Lời Dương Nhược Tình nói, không chỉ khiến Dương Hoa Trung ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Tôn thị đang bất lực khóc thút thít trong lòng ngực Dương Hoa Trung cũng ngừng khóc. Hai vợ chồng lẳng lặng nhìn Dương Nhược Tình, bên tai, vẫn luôn vang vọng lời con gái vừa nói.
Nam nhi cũng có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ vì chưa chạm đến vết thương sâu thẳm trong tâm hồn mà thôi!
Một lúc lâu sau, Dương Hoa Trung dùng một tay khác, lau đi nước mắt đang vòng quanh khóe mắt.
“Con gái ngoan, con yên tâm, từ nay về sau, cha nhất định sẽ sống thật tốt bên cạnh mẹ và các con. Dù cho hai chân này không còn dùng được nữa, cha vẫn còn có đôi tay. Cha sẽ dùng đôi tay này xây dựng lên một mảnh trời cho các con.”
“Vâng, con tin cha!”
Dương Hoa Trung quay ra nói với Tôn thị: “Thương thế của anh gần như đã bình phục, nương của Tình Nhi, em có còn nhớ lẵng hoa anh tặng em khi năm ấy chúng ta đính hôn không?”
Nhắc tới kỷ niệm trước đây, Tôn thị trên mặt ngượng ngùng ửng đỏ.
“Sao lại không nhớ rõ! Lẵng hoa kia rất xinh đẹp. Em lúc nào cũng coi như bảo bối cất giữ kỹ dưới đáy hòm, sau khi gả qua đây lại bị lão tứ trộm mất.”
“Hắc hắc, anh nói em nghe sự thật, lúc ấy anh đã nói dối. Lẵng hoa đó không phải do anh dùng năm đồng tiền mua, mà là do anh tự mình dùng cỏ tranh và dây leo ở sau núi bện thành. Sợ em ghét bỏ, nên mới nói là mua!”
“A? Thật là, vậy mà giấu diếm ta tận mười ba năm trời!” Tôn thị giận dỗi liếc Dương Hoa Trung một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói
“Lão tam, anh không phải là muốn……”
Dương Hoa Trung cười thần bí, gật gật đầu, ánh mắt ngay sau đó dừng ở trên người Dương Nhược Tình: “Con gái, cỏ tranh và cành liễu sau núi, nếu có thời gian thì hãy cắt một ít mang về nhà , cha ngồi ở trên giường đan rổ.”
Dương Nhược Tình nghiêng mắt, trộm quan sát động thái trên khuôn mặt cha mẹ, cố gắng cảm thụ một chút cảm xúc yêu đương thời trẻ của hai người.
Người không phong lưu uổng một thời thanh xuân! Kiếp trước nàng chưa từng yêu đương nên trên phương diện này không hề có kinh nghiệm. Không khỏi có chút suy nghĩ, tính tình cha mẹ mình như vậy, thời điểm nghị thân là tình huống như nào? Khẳng định rất thú vị đi!
Đột nhiên bị Dương Hoa Trung gọi tên, Dương Nhược Tình nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, có điểm ngượng ngùng nhếch miệng cười một cái, nói: “Cha, ngài định làm gì vậy?”
Dương Hoa Trung nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Cái sọt, lẵng hoa, cái sàng, còn có một số vật dụng nhỏ khác để đựng đồ.”
Dương Nhược Tình nghiêm túc lắng nghe, âm thầm gật đầu, “Cha, những thứ này đều có thể bán lấy tiền!”
Nghe được tay nghề của mình có thể giúp kiếm tiền cho gia đình, trong mắt ông bốc cháy lên một tia sáng, càng thêm có động lực hơn nữa. “Đúng vậy! Mọi người hãy nhanh nhanh hái cỏ tranh cùng cành liễu cho ta!”
(Hi mọi người, mình có làm thêm cả bản audio và post lên youtube, nếu ai muốn nghe lại có thể truy cập đường link sau nhé: https://youtu.be/77wctPFZh_4 )