Ngay khi Tôn thị cảm thấy không chờ nổi nữa thì Dương Nhược Tình bê chén trà tiến vào.
Tôn thị thở dài một hơi, ánh mắt len lén rơi vào trên người Lưu Tú Vân, đợi Lưu Tú Vân mở miệng.
Quả thực, Lưu Tú Vân chứng kiến Dương Nhược Tình bưng trà tiến đến, liền kinh ngạc, thậm chí từ trên băng ghế đứng bật dậy.
“Không phải ta hoa mắt chứ? Tam ca, Tam tẩu, mập...... Tinh nha đầu có thể bưng trà rót nước sao?”
Mới vừa rồi ở cửa, Tôn thị phân phó Tình Nhi đi châm trà, trong miệng nàng chưa nói gì, nhưng trong lòng thì tràn đầy khinh bỉ.
Thầm nghĩ Tôn thị này cũng thực sự là đầu óc bã đậu, Mập Mạp là một đứa ngu si, đến việc ăn và ngủ của chính bản thân cũng không thể tự làm được, còn có thể biết việc pha trà rót nước sao? Chẳng qua là muốn nói bừa một câu để cho con gái được dán thiếp vàng lên mặt đi!
Không nghĩ tới, con bé mập này lại rót trà đến thật?
Lưu Tú Vân liếc mắt nhìn nước trà Dương Nhược Tình đang bưng trong tay, là loại trà người nông gia thường thấy nhất, là loại rẻ tiền, nước trà màu vàng sẫm như cháo bột đung đưa trong chén gốm đất.
“Tú Vân muội tử, em không có hoa mắt, đó chính là Tình nhi nhà ta, con bé hiện tại có thể làm được!”
Tôn thị tựa như là hiến vật quý nói với Lưu Tú Vân, vừa âm thầm hướng Dương Nhược Tình nháy mắt một cái, ý bảo nàng đem trà bưng đến trước mặt mẹ chồng tương lai, biểu hiện tốt một chút để lấy lòng!
Dương Nhược Tình thật ra cũng không muốn làm mất mặt Tôn thị, thấy vậy liền khéo léo đi tới, đem hai tay dâng nước trà đến trước mặt Lưu Tú Vân.
Lưu Tú Vân gương mặt hồ nghi, ánh mắt đảo qua gương mặt mập mạp của Dương Nhược Tình cùng chén trà trong tay nàng.
Nước trà này, có thể uống sao?
“Tinh nha đầu thật đúng là đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi!” Lưu Tú Vân nghĩ một đằng nói một nẻo, tán dương một câu, vẫn nhận lấy bát trà, đặt trong tay lại chậm chạp không uống.
Dương Nhược Tình không nói tiếng nào, xoay người đi tới phía sau Tôn thị, yên lặng đứng.
Mặc cho ánh mắt quan sát của Lưu Tú Vân rơi vào trên người mình. Nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không sợ hãi, không lo lắng.
Điều này làm cho đáy mắt hồ nghi của Lưu Tú Vân sâu hơn vài phần.
“Muội tử Tú Vân, Tình nhi nhà chúng ta từ sau lần rơi xuống nước......” Tôn thị nói tới đây, đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dương Hoa Trung đang nằm trên giường, quả nhiên Dương Hoa Trung nhíu chân mày lại, đang hướng về phía mình nháy mắt.
Lần trước con gái bị rơi xuống nước, là bởi vì một câu nói của Mộc Tử Xuyên kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngay trước mặt Lưu Tú Vân mà nói việc này cũng không tốt.
Tôn Thị và Dương Hoa Trung cũng không muốn làm cho Lưu Tú Vân khó chịu.
Vì vậy, Tôn thị chuyển lời, bắt đầu nói với Lưu Tú Vân về việc Dương Nhược Tình sau khi tỉnh dậy, như thế nào chuyển biến trở nên hiểu chuyện.
Dương Nhược Tình ở một bên nghe nương của mình hết lời khen ngợi cùng đẩy mạnh tiêu thụ nàng, sau đầu đầy hắc tuyến.
Thế nhưng có một số việc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Mới vừa rồi sợ là cha mẹ không muốn làm Lưu Tú Vân xấu hổ cho nên không đề cập tới việc nàng rơi xuống nước, nhưng Dương Nhược Tình lại thấy, Lưu Tú Vân dù là một điểm áy náy giác ngộ cũng không có ấy chứ!
Không chỉ như vậy, lúc này nghe được Tôn thị liên tục khen con gái, mẹ chồng tương lai Lưu Tú Vân lại có vẻ không yên lòng.
Nửa câu cũng không tiếp lời, thậm chí còn phất tay đuổi ruồi, bộ dạng lơ đễnh.
Tôn thị nói một lúc lâu, chứng kiến phản ứng của đối phương như vậy, trong lòng buồn bực đồng thời cũng có điểm không thoải mái.
Cắn răng một cái, Tôn thị dự định không thèm đếm xỉa đến nữa.
“Tình nhi, cha mẹ với thím Tú Vân của con có chút việc muốn nói, con trở về phòng mình đi!?” Tôn thị hướng Dương Nhược Tình nhẹ nhàng nói.
Dương Nhược Tình biết Tôn thị đang muốn cùng Lưu Tú Vân bàn luận chuyện hôn sự, chính mình ở đây thực bất tiện.
Nhưng là --
“Không, con muốn ngồi lại cùng cha mẹ!”
Nằm ngoài dự liệu của Tôn Thị cùng Dương Hoa Trung, con gái từ sau khi tỉnh dậy lúc nào cũng rất nhu thuận, hiểu chuyện, bây giờ lại ngay trước mặt Lưu Tú Vân, trực tiếp phản đối lời của Tôn thị.
“Tình nhi, nghe lời!” Tôn thị hướng Dương Nhược Tình nháy mắt.
Nói chuyện cưới gả, là việc của trưởng bối hai bên, sau khi hai bên thương lượng xong mới cho đôi trẻ đi hẹn hò, đây là tập tục từ xưa của thôn Xương Bình.
Đang trong quá trình bàn luận, nhi nữ và trẻ con không nên có mặt.
“Tình nhi!” Tôn thị sắc mặt trầm xuống, không rõ con gái đang có chuyện gì!
Nhưng thật ra, Dương Hoa Trung từ phản ứng của Dương Nhược Tình nhìn ra chút ý tứ, liền lên tiếng: “Con gái, con có phải hay không muốn nói gì?”
Biết con gái không ai bằng cha nha!
Dương Nhược Tình hắng giọng một cái, lên tiếng: “cha, nương, con có một việc muốn cầu xin hai người!”
Dương Nhược Tình không để ý đến sự tồn tại của Lưu Tú Vân, đi tới trước giường, sau đó "bịch” một tiếng quỳ gối trước giường Dương Hoa Trung.
Hành động này, dọa cho Tôn Thị cùng Dương Hoa Trung giật mình, ngay cả Lưu Tú Vân vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đều kinh ngạc nhíu mày.
“Tình nhi, con muốn nói gì thì nói đi!” Dương Hoa Trung lên tiếng, trực giác nói cho hắn biết, con gái nhất định là có chuyện, hơn nữa còn là đại sự.
Dương Nhược Tình mím môi một cái, sắp xếp lại từ ngữ, vẻ mặt thành thật nói: “Tình nhi có chuyện này vẫn luôn không nói với cha mẹ, lần trước khi ngã xuống nước, giữa lúc sống chết, con mơ mơ màng màng thấy một vị Bồ Tát. Bồ Tát dặn dò con, nói con trước khi mười sáu tuổi, cũng không thể nói chuyện cưới gả, nếu không... sẽ thu hồi hồn phách của con, sẽ trở lại thành kẻ ngu si!”
A? Bồ Tát thật sự nói như vậy?” Thần sắc Tôn thị nhất thời trở nên thay đổi, kêu lên.
Dương Hoa Trung cũng nhíu chặt mày, nhãn tình của Lưu Tú Vân lại sáng lên, âm thầm thở dài một hơi.
Mục đích hôm nay bà tới đây, chính là muốn đem câu nói lỡ miệng của cha Tử Xuyên năm đó đẩy ra, đang rầu rĩ không biết lấy cớ gì để mở miệng, không nghĩ tới Mập Mạp dĩ nhiên lại có giấc mộng như vậy!
Đây cũng là giúp nàng tiết kiệm sức lực đi!
Bên này, vợ chồng Tôn Thị cùng Dương Hoa Trung vốn tin vào thần thánh, nghe được con gái nói như vậy, cũng không dám nghi ngờ.
Chỉ là, trong lòng có chút uể oải, trước năm mười sáu tuổi cũng không thể nói chuyện cưới gả......
“Muội tử Tú Vân, nhà Tử Xuyên......”
Tôn thị vừa nói được một nửa, Dương Nhược Tình một lần nữa lên tiếng cắt lời.
“Nương, con vẫn chưa nói hết.” Dương Nhược Tình tiếp tục, “Ở trong mơ, Bồ Tát còn đề cập với con chuyện của Mộc gia Tử Xuyên ca ca......”
“Mập...... Tình nha đầu, Bồ Tát nhắc đến Tử Xuyên nhà ta? Bồ Tát nói chuyện gì của Tử Xuyên? Hắn có thể thi đậu công danh phải không?”
Lưu Tú Vân tựa như mèo con ngửi được mùi cá, vẫn luôn không tiếp lời, lúc này lại đột nhiên kêu lên.
Dương Nhược Tình nghiêng đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm liếc nhìn Lưu Tú Vân, sau đó lắc đầu: “việc đó Bồ Tát không có nói.”
“Vậy Bồ Tát nói cho ngươi việc gì?” Lưu Tú Vân vội vàng hỏi.
Dương Nhược Tình không để ý tới Lưu Tú Vân, thu tầm mắt lại hướng tới Dương Hoa Trung và Tôn thị nói: “Bồ Tát nói, phu quân của con không phải Tử Xuyên Ca ca, Tử Xuyên Ca ca là khắc tinh trong mệnh của con, sẽ khắc chết con!”
Cái gì?
Tôn thị hít vào một hơi, Dương Hoa Trung sắc mặt cũng nhất thời khó coi.
Bọn họ cũng không cho rằng con gái sẽ nói láo, cũng không thể nào nghi ngờ lời nói của Bồ tát. Lần trước đúng là con gái vì một lời nói của Mộc Tử Xuyên liền nhảy vào hồ nước, cửu tử nhất sinh!
“Cha, nương, Tình nhi nghe qua lời nói của các cô các bác trong thôn, hiểu được hai nhà có hôn ước. Tình nhi van cầu các ngươi, không nên hứa gả con cho Tử Xuyên ca ca, con còn muốn sống lâu thêm mấy năm!”
Dương Nhược Tình nói đến phần sau, giơ tay lên gạt lệ, một bộ dáng rất khủng hoảng!
Tôn Thị cùng Dương Hoa Trung ánh mắt phức tạp, trong lòng đang giằng co dữ dội.
Mà Lưu Tú Vân bên cạnh, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc. Lời nói của Mập Mạp, người nghe liền có thể phân biệt rõ có mấy điểm không đúng lắm nha?
Đột nhiên, Lưu Tú Vân nghĩ đến cái gì, chợt cất cao giọng “Mập nha đầu, ngươi có ý gì? Tử Xuyên nhà ta là một người tốt, rõ ràng chính ngươi đi đứng không cẩn thận ngã vào trong nước, lại đổ cho Tử Xuyên nhà chúng ta?”