“Lão tam, anh xem nếu không tạm thời cứ như vậy, để em nhờ Quế Hoa đi gặp Tú Vân dò hỏi trước, xem thái độ của Tú Vân như thế nào? Đến lúc đó chúng ta lại quyết định?” Tôn thị ngẩng đầu lên, thương nghị nói.
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Bên ngoài phòng, Dương Nhược Tình bưng chén ăn đến ngon lành, nhưng một đôi lỗ tai lại dựng thẳng lên cao, nghe những lời cha mẹ nói trong phòng, một chữ cũng không bỏ sót.
Kiếp trước nàng chính là một điệp viên, ngũ quan so với người thường đều nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Tuy rằng thân thể này trên nhiều khía cạnh không được như chính nàng ở kiếp trước. Tuy nhiên, một số kỹ năng đã trở thành bản năng của nàng.
Dù vợ chồng Tôn thị đè thấp thanh âm, nhưng nàng vẫn có thể nghe được! Huống chi ở đây chỉ có một chiếc cửa gỗ đơn bạc, căn bản không có hiệu quả cách âm gì cả.
Mộc Tử Xuyên?
Nàng híp mắt, ở trong đầu nỗ lực tổng hợp tin tức liên quan đến người này.
Trước mắt, đột nhiên hiện ra một thân ảnh mơ hồ.
Trong đầu của nguyên chủ, hóa ra ký ức về thiến niên kia lại khắc rất sâu.
Ở bờ ao đầu thôn, thiếu niên tức giận kéo dây đeo cặp, nghiến răng nghiến lợi nói với nàng: “…… Mập Mạp, ngươi nếu là thích ta thực lòng, rất tốt với ta, liền đi tìm chết……”
Chiếc đũa trúc trong tay Dương Nhược Tình suýt chút nữa bị bẻ gãy, chân mày nàng cau lại.
Xoay người đứng lên, nàng cần phải nói rõ ràng với cha mẹ, việc hôn nhân với Mộc gia, nàng không muốn!
Thiếu niên tên gọi Mộc Tử Xuyên kia, là người lãnh khốc vô tình, nhất định không thể trở thành phu quân của nàng!
Hơn nữa, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, tuy nàng chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, nhưng nàng lại biết rõ, người mà nàng thích, tuyệt đối không phải là một thư sinh mặt trắng tay trói gà không chặt!
Cầm chén đi xuống để ở nhà bếp, nàng đang chuẩn bị đi theo Tôn thị cùng Dương Hoa Trung nói việc từ bỏ hôn sự này, liền thiếu chút nữa đụng vào một phụ nhân.
“Ai nha……”
Phụ nhân kia kêu lên một tiếng sợ hãi, lui về sau một bước. Ngẩng đầu thấy rõ Dương Nhược Tình từ nhà bếp hấp tấp lao ra, phụ nhân sửng sốt, ngay sau đó đáy mắt liền xẹt qua một tia ghét bỏ.
Dương Nhược Tình cũng sửng sốt, phụ nhân trước mắt này, ăn mặc rất chỉnh tề, ngũ quan lớn lên cũng đẹp, rất có vẻ quyến rũ của người đàn bà, thời còn trẻ, phỏng chừng cũng là mỹ nhân nổi tiếng ở làng trên xóm dưới đi?
Bà là ai? Nàng hơi mơ hồ ấn tượng, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi!
Lưu Tú Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Nhược Tình trước mặt, khinh thường kéo kéo khóe miệng, giơ tay vén lại sợi tóc đen bị tung ra, xoay người hướng tới sương phòng bên cạnh nhà bếp.
“Tam ca, tam tẩu Dương gia, các ngươi có ở trong phòng không?”
Trong phòng lập tức truyền đến âm thanh có chút kích động của Tôn thị, ngay sau đó liền ra đón, thấy rõ người tới, đôi mắt Tôn thị sáng lên, tiến đến đỡ Lưu Tú Vân: “Ai nha, muội tử Tú Vân, sao ngươi có thời gian rảnh tới đây vậy?”
“Mấy ngày trước ta trở về nhà mẹ đẻ, hai ngày vừa rồi mới về tới nhà. Nghe nói chuyện của tam ca, liền chạy tới thăm một chút, cũng không có thứ gì tốt, đây là 50 đồng tiền, tam tẩu ngươi cầm đi, sau này mua một ít thịt cho tam ca tẩm bổ!”
“Tú Vân muội tử, ngươi này…… Mau, vào trong phòng ngồi!” Tôn thị nhìn 50 đồng tiền được nhét vào tay, cảm động đến rối tinh rối mù!
Mới vừa rồi còn ở trong phòng cân nhắc không biết muội tử Tú Vân có thể đổi ý hay không, không nghĩ tới người liền đến đây tặng tiền. Đúng là đưa than ngày tuyết mà!
Tôn thị trong lòng áy náy, hốc mắt lập tức liền đỏ, nghĩ đến điều gì, liền ngẩng đầu hướng đến Dương Nhược Tình đang đứng ở cửa nhà bếp phân phó: “Tình Nhi, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Đi châm trà cho dì Tú Vân đi!”
“Vâng!”
Dương Nhược Tình lên tiếng, xoay người trở về nhà bếp nấu nước.
Vừa nghe được Tôn thị gọi tên người này, Dương Nhược Tình đã đoán được thân phận của bà.
Nương của Mộc Tử Xuyên, mẹ chồng tương lai của thân thể này, người trong thôn thường gọi là Lưu quả phụ!
Tuy rằng Lưu quả phụ đưa tới 50 đồng tiền làm Tôn thị cảm động đến rối tinh rối mù, tuy nhiên, ở nhà bếp cách vách đun nước trà, Dương Nhược Tình lại có một loại dự cảm bất hảo.
Lưu quả phụ này, lúc vừa vào cửa nói chuyện cùng với Tôn thị, liền để lộ ra tin tức.
Bà là đặc biệt lại đây thăm Dương Hoa Trung, chứ không phải đi thăm vị con dâu tương lai, người đã bị nhi tử của bà ta bức cho phải nhẩy hồ tự tử!
Một câu bên trong, liền lộ ra rất nhiều tin tức, cùng với thái độ của Lưu quả phụ, Dương Nhược Tình lập tức liền đoán được. Trong khi Tôn thị bị 50 đồng tiền mê hoặc, vẫn còn chưa nhận ra.
Nước sôi, Dương Nhược Tình lấy một chiếc chén gốm đất sạch sẽ tới, cho vào một chút lá trà thô ráp mà nông hộ nhân gia hay dùng, đổ nước sôi vào pha một chén trà, sau đó hướng phòng ở cách vách bưng lên.
Trong phòng cách vách, Lưu quả phụ sau khi dò hỏi rõ ràng thương thế của Dương Hoa Trung xong, liền rút ra một chiếc khăn bạc phếch, giả vờ lau nước mắt, rồi mới tiến đến chiếc ghế băng ngồi xuống bên cạnh Tôn thị.
“…… Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời. Dương tam ca, huynh đừng lo lắng, an tâm dưỡng thương, sẽ có ngày tốt lên……” Lưu Tú Vân lựa lời khuyên giải và an ủi Dương Hoa Trung cùng Tôn thị.
Dương Hoa Trung gật đầu, vẻ mặt cảm kích.
“Muội tử Tú Vân, nghe nói muội đã chuyển Cẩm Xuyên ở học đường thôn bên lên trấn trên để học tiếp?”
Đàn ông luôn tương đối chú ý việc nam nhân đại sự, Dương Hoa Trung mở miệng dò hỏi việc học của Mộc Tử Xuyên.
Nhắc tới nhi tử Mộc Tử Xuyên, trên mặt Lưu Tú Vân bất giác ánh lên vẻ tự hào.
“Đúng vậy, cữu cữu của nó nhờ người tìm quan hệ, đưa vào học đường trên trấn, nghe nói lão sư ở đó đã từng làm tiên sinh ở một gia đình giàu có trong trấn, tri thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, Tử Xuyên đi theo hắn nghiên cứu học vấn, so với học cùng lão tú tài nghèo ở thôn chúng ta thì tốt hơn nhiều!”
Ngoài ra còn lý do khác, nhưng Lưu Tú Vân không có nói ra.
Đó chính là nhi tử của nàng đi học ở thôn bên, nữ nhi ngốc nghếch mập mạp của Dương gia, thỉnh thoảng lại đi ra đoạn đường nối giữa hai thôn chờ đợi, quấy rầy nhi tử của bà ta.
Hiện giờ chuyển đi lên học đường ở trấn trên, còn được yên tĩnh!
“Đương nhiên, học đường trấn trên kia nhất định so với học đường ở thôn chúng ta tốt hơn.” Dương Hoa Trung liên tục gật đầu, “Hài tử Tử Xuyên kia từ nhỏ đầu óc đã linh hoạt, tương lai khẳng định có thể thi đậu công danh, huynh đệ Văn Bảng của ta ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ mỉm cười đi!”
“Vậy xin mượn lời tốt lành của dương tam ca” Lưu Tú Vân nói, ánh mắt lại liếc đến Tôn thị bên cạnh.
Tôn thị từ sau khi ngồi xuống, vẫn luôn thất thần nhìn ra cửa. Khi nói đến Mộc Tử Xuyên, Tôn thị cũng không tiếp lời, càng không có nửa câu khen, khiến trong lòng Lưu Tú Vân cảm thấy không thoải mái.
“Tam tẩu à, sao chị cứ thất thần nhìn xung quanh vậy?” Lưu Tú Vân biết rõ còn cố hỏi.
Tôn thị phục hồi lại tinh thần, hướng Lưu Tú Vân cười cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì!”
Con gái bà, sao vẫn chưa pha xong trà mang vào đi?
Tôn thị trong lòng nghi hoặc, bà cố ý sai con gái đi pha trà,muốn đợi lát nữa khiến Lưu Tú Vân chính mắt nhìn thấy khuê nữ đã thanh tỉnh, biết lo liệu việc nhà, để cho Lưu Tú Vân một sự kinh hỉ!