Chương 37: Cỏ Cắn Người

Đồng ruộng mà Lão Dương chia cho tam phòng bao gồm hai mẫu ruộng nước và hai mẫu đất khô.

Hai mẫu ruộng nước, Dương Nhược Tình còn chưa có đi nhìn quá, lần này đi theo Tôn thị đến hai mẫu ruộng cạn.

“Ông nội chê con quá béo, nên mới đem đồng ruộng chỗ xa như vậy phát cho chúng ta, để con có cơ hội đi bộ nhiều hơn và rèn luyện thân thể?”

Đứng trên bờ ruộng khô cằn của mình, Dương Nhược Tình nhìn xung quanh, nhịn không được châm chọc một câu.

Nhìn bãi đất khô cằn trước mặt, Tôn thị cũng lén lắc đầu.

Nửa mẫu đất khô cằn dưới chân núi này trước kia là một bãi đất hoang.

Dương gia trước đây dùng để trồng bông vải, nhưng nắng hạn, mùa màng thất bát, thu hoạch cũng không tốt. Sau này, họ chuyển sang trồng đậu tương, lạc, vừng, có lẽ vì thổ nhưỡng nên thu hoạch chưa bao giờ được như các mẫu ruộng cạn khác.

"Tình Nhi, đừng oán trách nữa. Ông bà nội cho chúng ta chỗ này đã tốt hơn là không cho rồi. Nếu chúng ta chăm sóc tốt, dù gì vẫn có thể thu thập một ít!"

Tôn thị cười với Dương Nhược Tình, sau đó lấy hạt giống củ cải, bí đỏ mượn từ nhà thím Quế Hoa ra để riêng.

Dương Nhược Tình gật đầu đồng ý, cũng phải, có còn hơn không! Chỉ cần cần cù lao động, thì dù chỉ là một mảnh đất hoang, cũng có thể phát huy hết giá trị của nó!

“Nương, chúng ta san bằng mặt đất đi!”

Dương Nhược Tình cầm lấy chiếc cuốc nhỏ của nàng, đứng trên bờ ruộng bàn bạc với Tôn thị.

Kiếp trước nàng là điệp viên, nhưng Dương Nhược Tình cũng không xa lạ gì với công việc đồng áng.

Tại sao?

Có một đoạn thời gian, vì chấp hành nhiệm vụ, nàng đã ẩn núp trong một nông hộ ở nhánh dãy núi Đại Biệt.

Cày ruộng, cấy lúa, trồng rau đều không thể làm khó được nàng.

Lúc này, từng nhát cuốc bổ xuống nền đất dưới chân, phát ra âm thanh giòn tan, giống như tiếng lưỡi dao cắt trên miếng khoai mỡ giòn, đặc biệt vui tai.

Một cuốc lại một cuốc đi xuống, màu đỏ của đất dần dần hiện lên. Đất ở đây tơi xốp, hơi chua, pha cát, trồng một số loại cây chịu hạn tốt như ngô, lạc, khoai lang, khoai tây… cũng là lựa chọn không tồi! Dương Nhược Tình vung cuốc san bằng đất, trong đầu lại mơ tưởng đến niềm vui của mùa màng bội thu, mỗi nhát cuốc đào xuống, đều là vì chính ngôi nhà của mình mà nỗ lực.

“Tình Nhi, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, uống chút trà cho ẩm cổ họng!”

Phía bên kia, Tôn thị chống cuốc, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, mỉm cười hướng về phía Dương Nhược Tình nói.

"Nương, con không mệt. Nghĩ đến mùa đông này, chúng ta có thể ăn củ cải do chính tay mình trồng, con lại thấy tràn đầy năng lượng!" Dương Nhược Tình ngẩng đầu cười nói.

Tôn thị gật đầu, đáy mắt lộ ra ý cười chân thành. Bà và con gái đều nghĩ giống nhau.

"Chúng ta cùng chăm chỉ làm việc, trước buổi trưa san bằng mặt đất sau đó gieo hạt củ cải. Qua một đoạn thời gian, củ cải mọc ra, chúng ta sẽ có ruộng rau của riêng mình."

"Vâng!"

Dương Nhược Tình gật đầu thật mạnh, không nề hà kia là củ cải nhiều nước hay lá cải xanh non của nhà trồng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến nàng chảy nước miếng dài ba gang rồi. Múa may cái cuốc càng mạnh mẽ hơn!

Khi đất được san bằng gần hết là lúc bắt đầu gieo hạt vào các ổ đất nhỏ đã được chuẩn bị sẵn.

“Tình Nhi, nương mang hạt giống đi reo, còn con đi theo phía sau tưới nước nhé!” Tôn thị giao nhiệm vụ.

“Vâng ạ!” Dương Nhược Tình vui vẻ trả lời, đi theo sau Tôn thị, hai mẹ con làm việc đâu vào đấy.

Tôn thị cúi xuống, đặt hai đến bốn hạt củ cải vào mỗi ổ đất nhỏ, Dương Nhược Tình đổ một ít nước vào trong ổ đất, sau đó nhẹ nhàng phủ một lớp đất mịn lên trên.

Tiếp theo, hai mẹ con lại làm theo cách tương tự, gieo hạt bí đỏ xuống, trồng cạnh bờ ruộng.

Nếu loại bí này được trồng trong sân nhà mình hoặc là trên tường, thì chắc chắn phải chuẩn bị sẵn giá đỡ.

Nhưng ở đây, bên cạnh khu đất hoang này chính là rừng cây, chờ cho bí ngô mọc ra rễ và dây leo, thì cứ để chúng tự do sinh trưởng trên mặt đất.

"Tình Nhi, nốt chỗ này là xong, nương làm một mình được rồi. Con ra bãi cỏ đằng kia ngồi nghỉ một chút đi." Tôn thị một bên lấp đất một bên nói với Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình thấy phần việc còn lại cũng không nhiều lắm liền cười một tiếng "Ai", nhảy lên bờ ruộng, ngồi trên bãi cỏ ở bên kia nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống, lòng bàn tay theo bản năng chống xuống bãi cỏ, đột nhiên bị thứ gì đó đâm cho một nhát khiến nàng hít một hơi thật sâu.

Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra đó là cây gai thảo.

Da trên lòng bàn tay bị gai nhọn trên cây gai thảo đâm rách, rỉ ra một ít máu, đau đớn, tê rần, ngứa ngáy như bị kiến cắn vậy. Còn có một số dằm nhỏ đâm vào trong da.

Dương Nhược Tình cúi đầu rút từng cái dằm nhỏ ra. Ở đằng kia, Tôn thị sau khi làm xong việc đi qua, nhìn thấy liền nói: “Ở trong rừng, có nhiều cây này lắm. Loại cây này vào mùa thu kết hạt còn đỡ, còn nếu rơi vào mùa xuân và mùa hè, trong rừng bên bờ ruộng, lợn, trâu bò, cừu cũng không dám đụng vào! ”

Dương Nhược Tình cẩn thận lắng nghe, quay đầu lại.

Dân làng ở đây e rằng vẫn chưa biết công dụng của loại cỏ này? Cỏ này tuy có vị chua, nhưng cũng giống như cây xương rồng kia, vào mùa xuân và mùa hạ có vị không tốt, lợn, trâu bò, cừu cũng lười đến phản ứng.

Tuy nhiên, sau khi vào thu, cây gai thảo bắt đầu kết hạt, mùi chua của nó mất dần, nếu đem hái và băm nhỏ, trộn với cám mì, cám trấu cho lợn ăn lại là thức ăn bổ dưỡng nhất!

Đảm bảo trong vòng hai tháng, con lợn sẽ bóng loáng, béo và nhiều thịt!

Nghĩ đến đây, Dương Nhược Tình chợt nảy ra một ý tưởng, nàng bèn đứng dậy nói với Tôn thị: “Nương, con tính qua bên kia rừng hái cây gai thảo!”

Tôn tưởng mình đã nghe nhầm, mờ mịt hỏi: "Thứ đồ kia đến heo còn không ăn, người càng không có biện pháp tiến vào. Tình Nhi con định làm gì?"

"Nương, con tạm thời không nói cho ngài, chờ về sau ngài tự nhiên sẽ biết!" “Dương Nhược Tình cố ý nói nửa vời. Nàng biết cho dù bây giờ có giải thích đi chăng nữa thì Tôn thị cũng khó có thể tin.

Rốt cuộc, nguyên chủ của thân thể này từng là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc đến tự chăm sóc bản thân cũng không làm được!

"Được rồi, nương sẽ đi cùng con. Vừa vặn nương cũng muốn nhặt một ít tùng mao để đem về nhà. Con không được phép vào trong rừng, chỉ được tìm ở rìa ngoài của rừng!”

Tôn thị dặn dò, xem việc Dương Nhược Tình định làm như trò nghịch ngợm của đứa trẻ, cũng không quá để ý đến.

Hai mẹ con liền vào rừng.

Đây cũng chính là cánh rừng mà Dương Nhược Tình tìm rau rừng chiều hôm qua, nhưng khi đó nàng đi phía bên kia của khu rừng.

Sau khi bước vào, nàng phát hiện những gì Tôn thị nói quả thật không sai, ở đây đều là cây gai thảo trưởng thành. Tôn thị nhặt tùng mao, còn Dương Nhược Tình hái cây gai thảo, một lúc sau, liền đem giỏ tre mang theo đến đây để đến đầy tràn. Thuận tay, hai mẹ con cũng nhặt một số loại rau dại ăn được!