Chương 36: Thêm Khóa Cửa

Lưu thị lại yên tâm ngồi xuống, giúp Dương Hoa Minh rửa chân.

Một bên rửa, một bên còn đè thấp âm thanh, vẻ mặt thần bí nói với Dương Hoa Minh: “Sáng hôm qua lúc Quế Hoa cùng Đại Vân đi tam phòng, đúng lúc đi qua chỗ cửa nhà ta, em liền lánh mặt ra sau cửa sổ, hai người đến đều không đi tay không, còn xách theo nhiều đồ lắm! Ngoài tương ớt và gà mái, chắc là sẽ còn đồ vật khác, không chừng đều bị tam tẩu dấu đi rồi!”

Dương Hoa Minh cười lạnh một tiếng: “Được, thật đúng là nhìn không ra vị tam tẩu này, xưa nay trông có vẻ thành thành thật thật, không giống người có tâm cơ, vừa mới phân ra liền lộ rõ bộ mặt thật! Dù nàng có dấu tốt cỡ nào, dưới ba tấc đất đi chăng nữa thì ta cũng phải tìm ra được!”

“Em tin anh, anh là người có này năng lực!” Lưu thị nịnh nọt cười.

“Ít nói nhảm đi, nước đều lạnh rồi, còn không mau lau chân cho lão tử!”

“Vâng, vâng!” Lưu thị nhanh nhẹn lau chân cho Dương Hoa Minh, sau đó đem hai đứa con gái đang ngủ đẩy ra, dành một khoảng trống lớn cho Dương Hoa Minh lên giường.

Hầu hạ Dương Hoa Minh nằm lên giường xong, Lưu thị liền sử dụng nước rửa chân còn thừa của hắn tùy tiện rửa chân của chính mình, sau đó cởi xiêm y cũng nằm vào trong ổ chăn.

Dương Hoa Minh nằm ngửa, trong lòng còn đang cân nhắc làm thế nào bắt được con gà mái già kia, đột nhiên, bị Lưu thị thò một cánh tay lên người.

Dương Hoa Minh giật mình, quay đầu liếc mắt lườm Lưu thị đang sát lại gần, tức giận nói: “Ngươi lại tưởng mân mê cái gì?”

Ánh mắt Lưu thị mị mị nhìn Dương Hoa Minh, mập mờ nói: “Kia gì…… cha Hà Nhi, từ tháng trước sau lần đó, anh cũng chưa từng chạm vào người ta. Tối nay liền,… liền chạm vào nhé?”

Dương Hoa Minh mắt trợn trắng, “Không có sức lực, không chạm vào nổi!”

“Sao lại không có sức lực?” Lưu thị lòng tràn đầy ủy khuất, buổi tối có tương ớt, nam nhân nhà mình liền ăn hẳn hai chén cơm lớn, bưng bát cơm về phòng ăn, còn bị bà bà mắng vài câu.

Dương Hoa Minh lại lười đến phản ứng Lưu thị, trực tiếp liền đem tay Lưu thị ném trở về, “Gần một tháng nữa đã sinh rồi, sao còn không an phận như vậy? Ngủ đi ngủ đi, nếu có sức lực thì giữ lại mà giặt đồ nấu cơm!”

Để lại những lời này, Dương Hoa Minh trở mình, đưa lưng về phía Lưu thị.

Lưu thị ủy khuất cắn môi, nhìn chằm chằm Dương Hoa Minh trong chốc lát, trong lòng yên lặng thở dài, cuối cùng trở mình đi ngủ.

Bên này, Dương Hoa Minh trong đầu lại là một mảnh thanh tỉnh, trước mắt lại hiện ra hình ảnh tức phụ Đại Mao, gương mặt tươi cười, trong lòng ngứa ngáy.

Cứ như vậy, trằn trọc, miên man suy nghĩ một hồi lâu, mới chìm vào giấc ngủ!

……………………………..

"Nương, sáng nay con cùng ngài đi đào đất, ngài dạy con trồng củ cải trắng và cải củ nhé!"

Cầm bát cháo nấu từ rau dại và nấm Tùng Nhung còn sót lại từ đêm qua, Dương Nhược Tình đứng cạnh giường của Dương Hoa Trung, vừa ăn, vừa nói chuyện cùng Tôn thị.

Tôn thị đang ngồi ở bên giường, giúp cho Dương Hoa Trung ăn bữa sáng, khi nghe được những lời của Dương Nhược Tình, Tôn thị mỉm cười, liếc nhìn Dương Nhược Tình, nói: "Tình Nhi muốn học nương cách trồng rau sao, thật tốt nha. Nhưng cha ở nhà một mình sẽ không có ai trông, phải không? "

"Sao vậy? Anh cả ngày không uống trà, cũng chẳng có việc gì, nằm trên giường là được rồi!" Dương Nhược Tình chưa kịp nói thì Dương Hoa Trung đã nói trước.

Dương Nhược Tình cười nói: "Nương, hai khối ruộng đó cách nhà cũng không xa. Khi con trồng rau ở ruộng, ngài cũng có thể tranh thủ thời gian về nhìn phụ thân!".

Tôn thị suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được!”

Dương Nhược Tình bưng bát cháo trong tay húp mấy ngụm, lau khóe miệng, trong lòng tràn đầy khí thế.

Nàng cầm chén bát xuống bếp, chạy đi tiền viện tìm ngũ thúc Dương Hoa Châu, ghé vào tai Dương Hoa Châu kể chuyện tối qua.

Dương Hoa Châu nghe vậy liền tức giận, "Còn có chuyện như vậy sao? Vậy đồ còn gì không? Không được, chuyện này ta phải nói cho bà nội cháu biết, để bà đánh chết tên tham lam lười biếng kia!

Dương Nhược Tình vội vàng kéo tay Dương Hoa Châu: "Ngũ chú, cháu nói với thúc là vì không muốn thúc đi ra ngoài! Bắt trộm mà không có căn cứ, không có bằng chứng, cũng không ai tin. Khác nào tự cho mình một cái tát vào mặt! Thật không đáng! "

“Đúng vậy, nhưng cứ như thế này thì cũng không được!” Dương Húc Châu nhíu mày, vỗ tay: “Hắn đã nếm trải ngọt bùi, chưa chừng còn có lần sau! ”

“ Đó chính là ý cháu muốn nói! ”Dương Nhược Tình gật đầu, con ngươi vừa chuyển, nói: “ Ngũ thúc,ngài giúp cháu làm một cái bẫy chồn bằng sắt tới. Cháu sẽ đặt dưới cửa sổ! Nếu có trộm tới, hắn sẽ không thể thoát thân.

"Được, cứ để đó cho thúc! Đầu thôn chúng ta có một tay thợ săn rất giỏi, mấy đồ chơi này chỗ hắn có rất nhiều, chút nữa ta sẽ đi đến đó mượn! ”Dương Hoa Châu vỗ ngực nói.

“Vâng, nhưng trước đó , còn làm phiền thúc lắp cho căn phòng cháu một bộ khóa!”

“Chắc chắn rồi, ta sẽ lắp luôn bây giờ!”

Dương Hoa Châu đang lắp khóa phòng cho Dương Nhược Tình, thì Lưu thị đi từ nhà xí bên kia qua, thoáng thấy động tĩnh ở đây, trong mắt liền hiện lên một tia nghi hoặc, giả vờ cười cười qua đây hỏi chuyện.

“Ngũ đệ, Mập Mạp, các ngươi đang làm gì vậy?”

Dương Nhược Tình mặc kệ Lưu thị, người bên Dương gia vẫn luôn cho rằng nàng là kẻ ngốc, kẻ ngốc không để ý người khác cũng không sao cả!

Dương Hoa Châu cũng không thèm nhìn Lưu thị, nói thẳng: “Lắp khóa để chống trộm!”

Ánh mắt Lưu thị lóe lên, sau đó nở nụ cười: “Ồ, ngũ đệ nói lời này cũng đúng thật là, trước sau gì cũng đều là người trong nhà, đêm không đóng cửa cũng không sao. Ngay cả phòng của cha mẹ cũng không khóa. Ngươi đây là quá kỳ quặc đi?"

Dương Hoa Châu không thèm trả lời Lưu thị, chỉ cắm cúi làm việc.

Lưu thị bĩu môi, không cam tâm, ánh mắt lại liếc sang nhìn Dương Nhược Tình đang đứng bên cạnh mình, dự định từ miệng Dương Nhược Tình moi ra một ít tin tức.

"Mập Mạp, nói cho dì Tư nghe, mẹ cháu giấu đồ tốt gì trong nhà? Sao phải kêu ngũ thúc tới sửa khóa?"

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn Lưu thị, ý của Lưu thị là gì, nàng nháy mắt là có thể minh bạch.

"……ngon……"

Dương Nhược Tình bắt chước cách nói của nguyên chủ, cười hắc hắc nói với Lưu thị.

Lưu thị hai mắt sáng lên, lén lút quan sát ổ khóa và cửa sổ, biết Dương Hoa Châu không thèm để ý mình, cũng không tự tìm xấu hổ nữa, xoay người vác bụng trở về tiền viện.

Bên này, Dương Hoa Châu đối với bóng dáng Lưu thị hung hăng phỉ nhổ.

“Một đôi tay ngắn nhiều chuyện!” Nghĩ đến cái gì, lại xoay người nhỏ giọng nói với Dương Nhược Tình: “Chuyện kia chuẩn không sai, chính là hai vợ chồng họ dòm ngó đồ ăn. Tình Nhi, cháu cùng cha nương nói một tiếng, sau này củi gạo mắm muối gì đó, đều phải lưu tâm!”

“Vâng, cháu biết rồi!” Dương Nhược Tình nghiêm túc gật đầu!