“Đúng lúc ngày mai đi trấn trên đưa đậu phụ, con bán đậu phụ xong sẽ mua chút đồ ăn về nhà chiêu đãi bọn họ.”
Dương Nhược Tình nói.
Ở thôn Trường Bình có quy củ, đặt mua đồng ruộng là đại hỉ sự.
Bên mua cần làm một bàn rượu và thức ăn tới để chiêu đãi người trung gian cùng nhân chứng, còn phải chi trả một khoản phí trung gian nhất định cho người trung gian.
Lễ nghĩa chu toàn với người ta, sau đó lại đưa bao lì xì cho người trung gian và nhân chứng để đáp tạ.
Tôn thị gật đầu: “Được, con nhớ mua đồ chuẩn bị tiệm rượu, nấu đồ ăn cho đám đàn ông trợ hứng uống rượu.”
“Được rồi, con đã nhớ kỹ. Đợi lát nữa con sẽ đem đậu tương ngâm nước, hôm nay rảnh rỗi con sẽ làm trước một phần.”
Bên này hai mẹ con vừa mới nói xong, bên kia, Lạc Phong Đường đã từ phòng của Dương Hoa Trung ra tới.
“Tam thẩm, Tình Nhi, cháu về trước.”
Hắn hướng bên này chào hỏi.
Tôn thị xoay người lại nói với Lạc Phong Đường : “Đường Nha Tử, về nhà thì nói với đại bá cháu một tiếng, buổi trưa ngày mai hãy tới nhà của ta ăn cơm.”
Trước nói qua một chút, chờ đến ngày sẽ đi qua mời, đây chính là lễ nghĩa đãi khách.
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Vâng, cháu sẽ nói với đại bá.”
Ánh mắt hắn ngay sau đó lại dừng ở trên người Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, ta về nhà trước, sáng mai ta lại qua đây.”
“Ừ, được!”
……
Trong phòng, Tôn thị nhìn Dương Nhược Tình ngâm đậu tương, kinh ngạc.
“Tình Nhi, lần này sao ngâm nhiều đậu tương như vậy?” Tôn thị hỏi.
Bình thường đều ngâm mười cân đậu tương, làm ra 50 cân đậu phụ đưa đi tửu lầu ở trấn trên.
“Thùng này sợ là phải đến hai mươi cân đi?” Tôn thị hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Lần này ngoại trừ làm đậu phụ, con còn muốn làm một chút đậu phụ khô, nhiều loại thì tiền thu được cũng nhiều hơn!”
Vẻ mặt Tôn thị mới lạ, “Được, vậy tối nay nương trợ thủ cho con!”
Rất nhanh đã đến tối.
Rửa mặt cho Tiểu An, đưa hắn về phòng ngủ xong, Dương Nhược Tình cùng Tôn thị đều đi tới phòng bếp chuẩn bị làm đậu phụ.
Dương Hoa Trung cũng tới.
Ông nói: “Hai mẹ con làm đậu phụ nhiều lần như vậy, bã đậu và đậu phụ ta cũng ăn không ít, nhưng còn chưa từng được chính mắt nhìn thấy làm sao có thể làm ra được đậu phụ!”
Tôn thị nói: “Chân của anh đang dần khôi phục, đêm đã khuya trên mặt đất hàn khí nhiều.”
Hán tử lắc đầu: “Không đáng ngại, ta ngồi trên xe lăn !”
Dương Nhược Tình nói: “Nương đừng lo lắng, đợi lát nữa đêm đã khuya thì con đi lấy xiêm y lại đây đắp lên chân cho cha liền không có việc gì.”
“Hơn nữa, tối nay chúng ta đem xay hai mươi cân đậu tương trước để làm đậu phụ khô.”
“Phần đậu tương còn lại, đêm mai lại làm đậu phụ!”
Người một nhà bắt đầu bận việc lên.
Đã làm đậu phụ nhiều lần rồi nên Tôn thị cùng Đại An đều trở nên thành thạo.
Hai người bọn họ giúp đỡ Dương Nhược Tình nghiền đậu tương, nấu sữa đậu, vô cùng thong dong, lưu loát.
Bên cạnh, Dương Hoa Trung cũng nhìn đến vui vẻ.
Chờ đến khi hai chiếc nồi sữa đậu nành sôi trào, Đại An xoay người rời phòng bếp đi ra bên ngoài.
Dương Hoa Trung hỏi: “Bên ngoài đen như mực, hắn đi ra ngoài làm gì?”
Dương Nhược Tình cong môi cười: “Canh chừng!”
Canh chừng?
Hán tử dở khóc dở cười.
Ngay sau đó, ông lại nhớ tới lần trước Lưu thị nói muốn học làm đậu phụ, hán tử cũng bình thường trở lại.
“Tiểu tử này thật đúng là cẩn thận, sợ tay nghề bị truyền đi ra ngoài.” Ông nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, còn không phải sao, đệ đệ thật cơ linh!
Tôn thị đang ngồi ở cửa bếp nói: “Chờ sau này chúng ta làm nhà mới, sẽ bố trí để chuyên môn làm đậu phụ, phòng bếp không thể quá nhỏ, cũng không quá kín mít.”
“Ừ, làm cửa che lại, đề phòng vẫn hơn.” Dương Hoa Trung cũng nói.
“Lần này bạc đều đem đi mua ruộng hết, chỉ còn dư lại hai lượng bạc.” Tôn thị nói tiếp.
“Mua gạo, mua lương thực, mua đồ ăn, có thể chống đỡ được hai tháng. Nhưng để làm nhà ở, thì còn thiếu nhiều quá!” nàng khẽ thở dài.
Dương Hoa Trung cũng có đồng cảm, “Nhưng đồng ruộng là căn bản của người nông hộ, đặt mua nhiều một chút chung quy cũng là tốt.”
Bên kia, Dương Nhược Tình đang pha nước chua, nghe vậy cong môi cười.
“Cha, nương, đừng lo lắng, đồng ruộng sẽ có, nhà ở mới cũng sẽ có, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên!”
“Ừ, chỉ cần con người không ngốc, tay chân cần mẫn, hết thảy đều sẽ có!” Dương Hoa Trung cũng gật đầu thật mạnh.
Pha nước chua xong, Đại An cũng đã trở lại.
Dương Nhược Tình và Tôn thị cùng nhau động thủ, múc tào phớ vào khuôn đậu phụ.
Tôn thị thở dài: “Đường Nha Tử thật là khéo tay, có khuôn đúc này, thật là giảm không ít việc!”
Dương Hoa Trung vỗ thân xe lăn, cũng thở dài: “Xe lăn cũng là hắn đóng ra, hài tử kia xác thật không kém, dù cho không săn thú, dựa vào nghề mộc cũng có thể kiếm được cơm ăn!”
Tào phớ liền ở trong tiếng hai vợ chồng khích lệ Lạc Phong Đường được múc xong.
Phủ vải màn, bên trên lại dùng cánh cửa đè lên để vắt nước đậu.
Tiếp theo chính là chờ đợi.
Dương Nhược Tình đem mấy chén tào phớ trước đó đã múc ra, thêm một chút caramel, bưng cho cha mẹ cùng đệ đệ.
“Mới làm được một nửa, đợi lát nữa còn phải làm tiếp, mọi người uống chén tào phớ cho tỉnh táo!” nàng nói.
“Tỷ, sao tỷ lại không uống?” Đại An hỏi.
“Ta giảm béo!” Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị tức giận liếc mắt nhìn Dương Nhược Tình một cái: “Lại nói lời ngốc nghếch gì thế!”
Vẻ mặt Đại An nghiêm túc nói: “Tỷ, tỷ hiện tại so với trước kia đã gầy rất nhiều, không cần phải giảm nữa. Người cần phải giảm, là tiểu cô mới đúng, nàng mới béo đến thái quá!”
“Đại An, sao con lại nói chuyện như vậy? Tiểu cô là trưởng bối của con!” Tôn thị thấp giọng quát Đại An, lại quay đầu liếc mắt nhìn Dương Hoa Trung một cái.
Dương Hoa Mai là cục cưng bảo bối của Dương gia, năm người ca ca đều vô cùng sủng nàng.
Cũng may, Dương Hoa Trung ở kia bưng chén uống tào phớ, giống như là không nghe thấy.
Đại An trộm thè lưỡi, bưng chén lên vội vàng uống tào phớ.
Trong thời gian chờ đậu phụ, Dương Nhược Tình cũng không nhàn rỗi.
Nàng mang tới hai cái chậu gỗ, rồi cho nước tương, muối, lá chè và một số gia vị thường nấu ở nhà vào.
Cuối cùng, đổ nước nóng vào và để sang một bên.
“Tình Nhi, nước này để làm gì?” Tôn thị hỏi..
“Nước chát, dùng để làm nước dùng.” Dương Nhược Tình nói.
Nàng xoay người cầm ớt khô cùng caramel tới.
Cắt nhỏ ớt khô và cho vào một cái chậu.
Caramel đã được đặt trong một cái chậu khác.
“Đợi lát nữa chúng ta sẽ ngâm đậu khô trong nước chát này, tới buổi sáng ngày mai sẽ rất ngon.”
Dương Nhược Tình vừa xử lý nước chát, vừa giải thích với người nhà.
Tôn thị gật gật đầu: “Ý kiến của Tình Nhi nhà ta thật hay, ai, chắc đậu phụ bên kia sắp được rồi nhỉ?”
Dương Nhược Tình đi qua xem một chút, nói: “Nếu là làm đậu phụ thì đã xong rồi. Nhưng chúng ta đang làm đậu phụ khô, còn phải ép thêm nữa cho ra bớt nước!”
Nàng nói xong, liền bê cục đá đã chuẩn bị sẵn bên cạnh lên trên tấm ván cửa.
Một lát sau, nàng lại lần bê thêm một viên đá nữa lên.
Đậu phụ rất dễ vỡ, nếu tăng trọng lượng quá nhiều trong một lần sẽ dễ làm đậu bị nát.
Trọng lượng phải được tăng thêm từ từ.