Nàng nghiêm túc làm phẳng các nếp gấp trên chăn.
Còn hắn lại nghiêm túc nhìn mặt nàng.
Chăn giặt thật sự sạch sẽ, mùi bột bồ kết thơm thoang thoảng trên lỗ mũi hắn.
Trong mắt hắn, gương mặt bánh bao của nữ hài dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, càng thêm sinh động, rực rỡ!
Hắn nhìn đến mắt đều không chớp.
Thẳng đến khi nàng ở trước mắt hắn quơ quơ, hắn sau đó mới hồi phục lại tinh thần.
“Đường Nha Tử, ngươi cứ nhìn chằm chằm mặt ta làm gì?” nữ hài nghiêng đầu hỏi.
Gương mặt Lạc Phong Đường hơi hơi nóng.
“Trên mặt ngươi có dính đồ dơ.” hắn nói.
“A?”
Nữ hài vừa nghe vậy liền nóng nảy, giơ tay lên định xoa đi.
“Ngươi xoa không hết được, để ta lau giúp ngươi.” hắn nói.
“Được!”
Nữ hài tựa hồ không nghi ngờ gì cả, đưa mặt lại gần.
Khiến trái tim hắn thiếu chút nữa từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Nam hài gần như ngừng thở, nâng ngón tay run rẩy lên, nhẹ nhàng xoa gương mặt nữ hài……
Đây là lần đầu tiên hắn đụng tới gương mặt nàng.
Gương mặt nàng, thật trơn, thật mềm, cũng **!
Khi đến gần hơn, hắn ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng không tên tỏa ra từ trên người nàng.
So với mùi hương của bột bồ kết còn dễ ngửi hơn.
Khiến hắn như vừa uống rượu, đầu óc choáng váng nhưng toàn thân lại nhẹ bẫng.
“Đã hết chưa?”
Dương Nhược Tình đột nhiên hỏi.
Lạc Phong Đường nháy mắt hồi phục lại tinh thần, “A, xong rồi.”
Hắn nói, ngón tay như bị điện giật thu hồi trở về.
“Đồ vật gì vậy? Cho ta nhìn xem.” nàng nói.
Ánh mắt hắn có hơi chút né tránh, nghẹn họng nói: “Ta ném đi rồi ……”
“Vậy sao?”
Dương Nhược Tình nghiêng đầu trầm ngâm nhìn khuôn mặt ửng hồng của hắn.
Đột nhiên, nàng đã hiểu ra.
Nhịp tim cũng nháy mắt rối loạn một chút.
Tiểu tử này học được chơi xấu từ khi nào vậy?
Nàng cười giảo hoạt, đột nhiên tiến lại gần hắn, chớp chớp mắt: “Đường Nha Tử, chúng ta coi như huề nhau đi?”
“Cái gì?” vẻ mặt Lạc Phong Đường mê mang.
Dương Nhược Tình cười hì hì, “Ta sờ qua mông ngươi, ngươi cũng chạm vào mặt ta, hai chúng ta coi như huề nhau!”
Lạc Phong Đường: “……”.
“Ha ha ~”
Dương Nhược Tình vỗ vỗ tay, từ trên ghế nhảy xuống.
Mặc kệ Lạc Phong Đường đang hắc tuyến đầy đầu, nàng xoay người đi về phía Lạc Thiết Tượng bên kia.
Nói chuyện với Lạc Thiết Tượng, nhìn thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Dương Nhược Tình tính toán cáo từ về nhà.
Lạc Thiết Tượng nói: “Để Đường Nha Tử đưa cháu về!”
Dương Nhược Tình cười: “Bây giờ là buổi sáng, sao lại cần hắn đưa đâu?”
Lạc Thiết Tượng ngay sau đó lại nói: “Hôm nay ta lấy về rất nhiều tùng mao, để Đường Nha Tử xách hai bó qua cho nhà cháu đi!”
“Lạc đại bá, bá đi lấy tùng mao cũng không dễ dàng, mọi người cứ lưu trữ ở nhà đi đốt đi ạ.” Dương Nhược Tình nói.
Lạc Thiết Tượng không để bụng xua xua tay: “Không sao, cũng không phải thứ tốt gì!”
Ông xoay người kêu Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, còn sững sờ ở kia làm gì, Tình Nhi muốn về nhà. Mau xách củi rồi cùng đi với nàng!”
Lạc Phong Đường còn chưa có hoàn toàn hồi phục lại tinh thần từ câu nói ‘sờ soạng mông’ lúc trước của Dương Nhược Tình.
Nghe Lạc Thiết Tượng phân phó, vội vàng lên tiếng, xoay người lại đây xách lên hai bó tùng mao đi theo phía sau Dương Nhược Tình ra sân.
Trên đường, Dương Nhược Tình thấy mặt hắn vẫn đỏ lên, cũng không nói chuyện.
Nàng không nhịn được ở trong lòng vụng trộm cười.
Tiểu tử ngốc này, da mặt đúng là mỏng !
Nhà hắn ở đầu phía nam của thôn, nhà nàng ở đầu phía bắc của thôn.
Từ nhà hắn đến nhà nàng, gần như kéo dài qua toàn bộ thôn Trường Bình.
Dọc theo đường đi mà cứ mãi xấu hổ thì cũng không hay, Dương Nhược Tình liền nghĩ ra đề tài để dời đi lực chú ý của hắn.
“Này, ngươi cùng đại bá ngươi đã thảo luận xem mười lượng bạc kia dùng để đặt mua gì chưa?” Dương Nhược Tình hỏi.
Nhà nàng muốn dùng để đặt mua đồng ruộng.
Nhà Lạc Phong Đường cũng không có đồng ruộng, theo lý hẳn là cũng sẽ muốn đặt mua đồng ruộng đi?
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường suy nghĩ xong rồi nói: “Hôm ấy, Đại bá ta đi theo tam thẩm cùng Dư đại bá bọn họ xem ruộng, trở về liền nói muốn bỏ ra bốn lượng bạc mua một mẫu ruộng nước để gieo thóc.”
“Còn dư lại sáu lượng thì sao?” Dương Nhược Tình hỏi lại.
“Đại bá nói lấy ra bốn lượng để sửa lại nhà ở.” hắn lại nói.
“Ừ!” Dương Nhược Tình gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Còn dư lại hai lượng thì sao?”
Lạc Phong Đường cúi đầu đi, im lặng, khuôn mặt so với vừa rồi càng đỏ hơn.
Dương Nhược Tình nhìn thấy hắn như vậy, đột nhiên đã hiểu.
Hai lượng kia sợ là tích cóp cho hắn cưới vợ đi?
“Đường Nha Tử, ngươi năm nay bao tuổi rồi nha?” nàng đột nhiên hỏi.
“Mười sáu.” hắn nói.
Mười sáu?
Nàng cắn môi dưới.
Qua năm nay hắn sẽ mười bảy.
Thời đại này, kết hôn sớm, sinh con sớm.
Nữ hài tử mười bốn tuổi cập kê, gần như liền có thể đính hôn.
Mười lăm, mười sáu tuổi sinh hài tử, không hiếm lạ.
Tương phản, không quan tâm là nam hài hay nữ hài, tới mười bảy, mười tám tuổi mà còn chưa có bắt đầu làm mai, trưởng bối trong nhà phải nóng nảy.
Như Dương Hoa Châu 25-26 tuổi còn chưa có thành thân, trong mắt người khác chính là quái thai.
Đương nhiên, giống đại đường ca Dương Vĩnh Tiên mười bảy, mười tám tuổi còn chưa có đính hôn, đó là do tình huống đặc thù.
Hắn cần chuyên tâm đọc sách!
“Đường Nha Tử, đại bá ngươi có phải đang thúc giục ngươi sớm đón dâu không?”
Dương Nhược Tình dò hỏi.
Lạc Phong Đường nhếch miệng cười, gật gật đầu, nghĩ đến gì đó đột nhiên lại lắc lắc đầu.
“Rốt cuộc là có phải hay không? Ta đều bị ngươi lòng vòng đến hôn mê.” nàng nói.
Lạc Phong Đường đỏ mặt nói: “Bá giục là việc của bá, ta là ta.”
“A?”
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Ý là gì?
Nàng còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng vừa quay đầu, đã tới cửa nhà.
Hai người vào sân, Tôn thị đeo tạp dề quanh hông, đang dùng cành trúc gom tùng mao và cành khô rải rác dưới chân tường viện vun lại thành một đống.
Không có thời gian đi rừng cây để nhặt củi, củi trong nhà đã gần hết.
“Nương!”
Bên tai phụ nhân đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Dương Nhược Tình.
Bà ngẩng đầu lên, liền thấy Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường một trước một sau vào sân, đang đi về phía bên này.
“Nương, Lạc đại bá bảo Đường Nha Tử đưa tùng mao tới nhà ta.”
Dương Nhược Tình vào cửa liền nói.
Tôn thị ngay sau đó liền thấy hai tay Lạc Phong Đường xách hai bó tùng mao.
“A, ta mới vừa nãy vẫn còn nói thầm, lo lắng chỗ củi này không đủ nấu được một bữa cơm, may sao Đường Nha Tử liền đưa củi tới!”
Tôn thị kinh hỉ nói.
Bà từ trong tay Lạc Phong Đường tiếp nhận củi, phân phó Dương Nhược Tình nói: “Tình Nhi, mau đưa Đường Nha Tử vào nhà ngồi uống trà đi.”
Lạc Phong Đường vội nói: “Tam thẩm, không cần uống trà đâu, cháu đi thăm tam thúc rồi sẽ về luôn.”
“Sao lại gấp như vậy? Ở lại ăn xong cơm trưa rồi đi cũng không muộn!” Tôn thị giữ lại.
Lạc Phong Đường mỉm cười lắc lắc đầu: “Hôm khác cháu lại đến ăn.”
Hắn xoay người đi vào phòng Dương Hoa Trung.
Ở bên tường viện, Tôn thị đang thảo luận cùng với Dương Nhược Tình.
“Mới vừa rồi Dư Đại Thúc nhờ người nhắn lại, nói là ngày mai Lý Quải Tử còn có lí chính đều rảnh rỗi, buổi sáng sẽ qua nhà ta ký khế ước.” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình nghe thấy tin tức này, rất là vui sướng.
Sớm ký khế ước, hai mẫu ruộng nhị đẳng tốt kia sẽ sớm trở thành của nhà mình!