Chương 234: Làm cho ta xem đâu ( canh một )

Theo kinh nghiệm của các lão nhân có tuổi trong thôn nói mấy ngày tiếp theo đều là ngày đẹp trời.

Chờ qua mấy ngày này, sợ là sẽ có mưa.

Vì thế, từng nhà đều vội vàng giặt giặt phơi phơi.

Hồ nước nơi cửa thôn, khi Dương Nhược Tình vác rổ đi đến, bờ hồ đã sớm ngồi đầy một vòng các phụ nhân tới giặt đồ.

Dương Nhược Tình đảo mặt tìm một chỗ trống.

Một phụ nhân liền hướng Dương Nhược Tình vẫy tay: “Tình Nhi, đến chỗ thím này!”

Dương Nhược Tình tập trung nhìn lại, là thím Đại Vân.

Nàng vội vàng vác rổ đi đến bên cạnh.

“Chỉ còn một đôi giày của thúc Đại Ngưu cháu, một lát liền xong!” Đại Vân nói.

“Không vội.” Dương Nhược Tình cười nói, ngồi xổm xuống.

Cầm lấy một chiếc giày khác của thúc Đại Ngưu, cùng giặt với Đại Vân.

Đại Vân nhìn vào mắt Dương Nhược Tình, trong lòng càng thêm cảm thấy khuê nữ này hiểu chuyện.

“Nương cháu đâu? Ở nhà làm gì?” Đại Vân bên cạnh hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Mới vừa phơi quần áo xong, một chút nữa sẽ đi dọn chuồng lợn.”

Đại Vân gật gật đầu, lại hỏi Dương Nhược Tình một ít chuyện lặt vặt, như lợn con ăn có tốt không.

Dương Nhược Tình đều nhất nhất đáp lại.

Khi sắp giặt xong giày, trong nhóm phụ nhân đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Đối với việc nhóm phụ nhân thỉnh thoảng lại xôn xao, ồn ào lên, Dương Nhược Tình đã sớm thành thói quen.

Không có hứng thú đi nhìn các nàng.

Nhưng khuỷu tay lại bị Đại Vân nhẹ nhàng chạm vào.

“Triệu quả phụ cũng tới giặt đồ.” Đại Vân đè thấp âm thanh.

Dương Nhược Tình quay đầu hướng bên kia liếc mắt nhìn một cái.

Triệu quả phụ vác một chiếc thùng gỗ, đi từ phía bên này lại đây.

Nàng cùng Đàm thị đều bó chân.

Đàm thị dáng đi lạch bạch, đi một đoạn cũng phải tạo ra một trận gió và lửa.

Trái lại, Triệu quả phụ lại cho người ta cảm giác gót sen nhẹ nhàng.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Dương Nhược Tình liền thu hồi tầm mắt, đối với Triệu quả phụ, không có hứng thú.

Bên kia, trong nhóm phụ nhân có người cười hướng Triệu quả phụ chào hỏi.

“Nương tú tài, ngươi không phải ở trấn trên cùng Tử Xuyên nhà ngươi đọc sách sao? Sao hôm nay lại về thôn?”

Triệu quả phụ giống như đối với cách xưng hô này thực hưởng thụ, nàng một tay bê chậu, một tay vỗ vỗ nếp quần áo.

“Ngày mai là ngày giỗ của nam nhân nhà ta, Tử Xuyên nhà ta đã xin nghỉ, trở về thắp hương cho cha hắn.”

“Ai A, Tử Xuyên nhà các ngươi đọc sách giỏi, người cũng hiếu thuận, nương tú tài thật biết cách dậy con……”

“Làm gì có, làm gì có……”

“Nương tú tài, đưa xiêm y nhà ngươi đến đây đi, ta thuận tay giúp ngươi giặt sạch cho?”

“Ha hả, không cần, Tử Xuyên chỉ thay có vài món xiêm y, ta qua bên kia một hồi liền giặt sạch.”

Triệu quả phụ bưng chậu gỗ, nhìn xung quanh vài lần, sau đó xoay người đi về phía Đại Vân cùng Dương Nhược Tình.

Ở một chỗ khác, cách Đại Vân khoảng 1 mét, còn có một tảng đá chưa có ai ngồi.

Triệu quả phụ đi thẳng đến chỗ tảng đá kia, nụ cười như gió xuân vẫn còn treo trên khóe mắt.

Thình lình, bà nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Dưới chân hơi hơi dừng lại một chút, ý cười trên mặt tức khắc tiêu biến.

Thật là oan gia ngõ hẹp, đi giặt cái xiêm y cũng có thể gặp được Mập Mạp chết tiệt!

Triệu quả phụ hừ một tiếng, mắt nhìn thẳng, vượt qua các nàng hướng đến tảng đá bên kia.

Bà bọc chân nhỏ, đeo giày thêu, trên bờ hồ nước lại đều là bùn và đá trơ trọi.

Triệu quả phụ dưới chân trượt một chút, kêu nhỏ một tiếng.

May mắn Đại Vân nhanh tay lẹ mắt, kịp đỡ được.

“Mộc gia tẩu tử, ta đỡ ngươi đến bên tảng đá kia nhé?” Đại Vân hảo tâm nói.

Triệu quả phụ lại một phen ném tay Đại Vân ra, “Không cần!”

Sau đó, bà bưng chậu gỗ thật cẩn thận đi đến chỗ tảng đá kia.

Bên này, Đại Vân mất hứng.

“Kiểu người gì vậy!”

Đại Vân lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống tiếp tục giặt giày.

Dương Nhược Tình nhìn hết thảy mọi chuyện.

Nàng biết Triệu quả phụ cấp sắc mặt cho thím Đại Vân xem, nói đến cùng là hướng về phía mình.

Chính mình bỏ nhi tử của nàng, chủ động từ hôn.

Chuyện này cắm ở trong ngực Triệu quả phụ như một cây kim, sống chết đều không nhổ ra được.

Phàm là người thân cận với Dương Nhược Tình, Triệu quả phụ đều sẽ giận chó đánh mèo.

“Thím Đại Vân, thím đừng để ở trong lòng, nàng là cố tình làm cho cháu xem !”

Dương Nhược Tình thấy mặt Đại Vân vẫn còn đỏ lên, một bộ dáng nghẹn khuất, không nhịn được đè thấp âm thanh trấn an nói.

Đại Vân gật gật đầu, “Thím không có việc gì, cháu đừng lo lắng!”

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Rất nhanh, đôi giầy của thúc Đại Ngưu đã được giặt sạch sẽ.

Đại Vân nhìn vào rổ chăn của Dương Nhược Tình, nói: “Muốn thím giúp ngươi giặt không?”

Dương Nhược Tình biết thân mình lão nhân Đại Vân không tốt, hài tử lại nhiều, không nỡ khiến bà tiêu tốn thời gian, vội vàng lắc đầu: “Chỉ là hai chiếc chăn đơn thôi, một hồi sẽ giặt xong, thím Đại Vân cứ về nhà trước đi!”

“Được, vậy thím đi trước. Cháu cẩn thận một chút!”

Đại Vân hất cằm về phía Triệu quả phụ bên kia nói.

Dương Nhược Tình cười một cái.

Thầm nghĩ thím Đại Vân hơi quá lo lắng đi?

Ban ngày ban mặt, Triệu quả phụ còn có thể làm gì mình?

Dù sao, đối mặt với quan tâm của thím Đại Vân, Dương Nhược Tình vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Cháu biết rồi, thím mau về đi ạ.”

Đại Vân đi rồi, Dương Nhược Tình nhìn Triệu quả phụ đang cách mình 1 mét khoảng cách.

Triệu quả phụ đưa lưng về phía bên này, cúi đầu giặt đồ.

Không hiểu được bản thân bà lực lớn, hay muốn phát tiết.

Âm thanh chày gỗ vung lên nện xuống xiêm y vang lên ầm ầm.

“Phanh phanh phanh!”

Cục đá bị đánh trúng như muốn nứt ra.

Cùng với tiếng giã chày của các phụ nhân khác ở bên kia bờ hồ, âm thanh quanh quẩn trên mặt nước, kéo dài không dứt.

Dương Nhược Tình bĩu môi, thu hồi tầm mắt bắt đầu làm việc riêng của mình.

Một cái chăn là của Lạc Thiết Tượng, một cái nữa là của Đường Nha Tử.

Dương Nhược Tình đổ bột bồ kết lên trên, tinh tế giặt……

Bên bờ hồ nước, nhóm phụ nhân giặt đồ xong đều lục tục rời đi.

Dương Nhược Tình cũng giặt xong. Nàng vắt khô chăn bỏ vào giỏ tre, vừa muốn đứng dậy.

Triệu quả phụ đột nhiên kêu nàng.

“Mập Mạp, ngươi lại đây đỡ ta một chút!”

Nàng ngẩng đầu liếc mắt một cái, Triệu quả phụ cũng đã giặt xong đứng lên.

Bà một tay bưng chậu gỗ, hơi hơi cong eo duỗi một tay khác về phía Dương Nhược Tình bên này.

Dương Nhược Tình nhớ tới chuyện không vui lúc trước của thím Đại Vân, liền ngồi xổm xuống không nhúc nhích.

“Mới vừa rồi thím Đại Vân nói muốn đỡ thím, không phải thím nói không cần sao?” Dương Nhược Tình hỏi.

Triệu quả phụ nói: “Ta ngồi xổm một lúc lâu bây giờ đứng lên, đầu bị choáng váng. Ngươi mau đỡ ta một phen!”

Mọi người đều ở chung trong một thôn, lại là nương của Mộc Tử Xuyên, đã nói đến như vậy, không đỡ một phen, cũng không thể nào nói nổi.

Dù sao cũng là thuận tay, vì thế, Dương Nhược Tình đứng lên.

Giữa hai tảng đá, khoảng cách là gần 1 mét.

Dương Nhược Tình vươn mình, đưa tay về phía Triệu quả phụ bên kia.

Khi tay nàng còn cách Triệu quả phụ một ít, khóe miệng Triệu quả phụ đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị.

Tiếp theo, thân mình nàng đột nhiên nghiêng một cái.

“Tõm!”

Dưới chân truyền đến một tiếng lớn, nước bắn lên trên xiêm y của Dương Nhược Tình, ướt một mảnh.