Chương 233: Muốn tẩy cũng ta đi ( canh bốn )

Đàm thị bĩu môi: “Ta chiếu quy củ tới thì không phải là phô trương lãng phí sao, tiền lại không phải là gió to quát tới!”

“Còn bị Mập Mạp chết tiệt kia nuốt mất 150 văn, nha đầu tâm can đen tối chết tiệt……”

Đàm thị lại bắt đầu nguyền rủa Dương Nhược Tình.

Lão Dương nghe đã thấy phiền.

Vung tay lên đánh gãy lời Đàm thị nói: “Đang thảo luận chuyện hỉ sự, ngươi ngừng ngay!”

Đàm thị không cam lòng ngậm miệng, nghiêng thân mình ngồi ở một bên.

Lão Dương lại tiếp tục cùng mấy đứa con trai thảo luận chuyện đón dâu.

Dương Hoa An lưu tại trong nhà hiệp trợ Đàm thị lên danh sách đồ cần mua, Dương Hoa Minh phụ trách thu mua.

Về phần Dương Hoa Châu thì tống cổ hắn đi trên núi chặt mấy cây đại thụ về nhà làm giường tân hôn cùng bàn ghế.

……

Mấy ngày tiếp theo, người Dương gia đều vì chuyện đón tức phụ ngũ phòng qua cửa mà bận rộn.

Thu mua, quét tước nhà ở cùng đình viện, thông tri các thân thích bằng hữu.

Tam phòng bên này, một nhà Dương Nhược Tình cũng không nhàn rỗi.

Thừa dịp ngày nắng tốt, nên giặt đồ thì giặt đồ, nên phơi nắng thì phơi nắng, trước phòng đều phơi đầy đồ.

“Nương, con đi ra ngoài một chuyến, buổi trưa trước khi dùng cơm sẽ về tới nhà.”

Dương Nhược Tình giúp Tôn thị đem chiếc chăn đơn đầy mụn vá phơi lên xong bèn nói.

Tôn thị hỏi: “Tình Nhi con muốn đi đâu vậy?”

“Con định đi qua nhà Đường Nha Tử, tranh thủ hôm nay nắng to, giúp hắn và đại bá của hắn giặt khăn trải giường.” Dương Nhược Tình nói.

“Tốt, vậy con đi đi, nhớ đem theo bột bồ kết và chày gỗ nhé.” Tôn thị dặn dò.

“Vâng, con đã bỏ hết vào trong rổ rồi!”

Khi đi qua phiến đá xanh đầu ngõ, Dương Nhược Tình nhìn thấy ở phía bên hồ nước nơi cửa thôn kia, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi vào thôn.

Trong thôn nhà có bò không nhiều lắm, đi trấn trên có thể ngồi trên xe bò đã là không tồi rồi.

Về phần ngồi xe ngựa, vậy càng là hành động xa xỉ.

Dương Nhược Tình vừa đi vừa nhìn về phía xe ngựa bên kia, trên đường gặp được những người khác trong thôn, cũng đang nhìn nhìn.

Chỉ thấy xe ngựa kia dừng lại trước một giao lộ ở cửa thôn, mành của thùng xe được vạch trần, một thiếu niên mặc y phục màu xanh lá từ trong xe nhảy xuống.

Mộc Tử Xuyên?

Dương Nhược Tình híp híp mắt.

Tiểu tử này lần trước tới cáo biệt, không phải nói đến cuối năm mới quay trở lại thôn sao?

Sao nhanh như vậy đã trở lại?

Khi nàng còn đang suy nghĩ, Mộc Tử Xuyên bên kia đã xoay người lại, đỡ nương hắn Triệu quả phụ từ trong xe xuống dưới.

Triệu quả phụ trong tay cầm một chiếc tay nải màu lam thiêu hoa trắng, trong bao quần áo căng phồng.

Mộc Tử Xuyên từ trong tay bà tiếp nhận lấy tay nải, đỡ bà xuống.

Từ bốn phương tám hướng, ánh mắt các thôn dân đều nhìn chăm chú, hắn trả xong tiền xe, liền đỡ nương hắn đi về phía nhà mình.

Thiếu niên thân hình đơn bạc, mảnh khảnh, lưng lại dựng thẳng tắp.

Mắt nhìn thẳng phía trước mà đi, góc nghiêng của khuôn mặt thanh tuấn, đạm mạc cho người ta cảm giác bị cự tuyệt xa ngàn dặm.

Dương Nhược Tình xa xa liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt, đi tiếp về phía nhà Lão Lạc bên kia.

Khi Dương Nhược Tình tiến vào sân nhà Lão Lạc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi vui vẻ.

Trên tường viện thấp bé được đắp bằng đất đỏ, mấy chiếc chăn rách tung toé được phơi tứ tung ngang dọc.

Sợi bông màu vàng từ bên trong vỏ chăn thòi ra ngoài.

Trong sân đang để một chiếc thùng gỗ to, dùng phân tro ngâm khăn trải giường.

Nước vừa đen lại vừa sền sệt, đều có thể cắm được chiếc đũa.

“Di, người giặt đồ đã chạy đi đâu rồi?”

Nàng ngẩng đầu ở trong sân xem xét một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lạc Thiết Tượng cùng Lạc Phong Đường, vì thế lớn tiếng gọi to.

“Ở đây!” Lạc Phong Đường đang đứng ở cửa sổ phòng phía tây, hướng nàng vẫy tay, ngay sau đó, liền bước ra ngoài sân.

“Tình Nhi, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi mà tới đây?”

Hắn cười ha hả hỏi, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi nóng.

Tay áo xắn tới tận bả vai, lộ ra cánh tay rắn chắc mà hữu lực.

Nước da màu lúa mạch dưới ánh nắng chiếu rọi, ánh ra sự khỏe mạnh mà cuồng dã.

“Hôm nay nắng đẹp, ta tới giám sát ngươi phơi quần áo!”

Dương Nhược Tình cười hì hì nói, nhìn về phía chăn phơi bên kia, vừa lòng gật gật đầu: “Ừ, biểu hiện không tồi, đáng được khen ngợi!”

Khen ngợi?

Nghe thấy chữ này, Lạc Phong Đường không khỏi nhớ tới ‘ khen thưởng ’ đặc thù mà nàng cho hắn lần trước.

Gương mặt hắn hơi hơi nóng lên, yết hầu cũng giật giật.

Nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua một tia chờ mong.

Đáng tiếc, lực chú ý của Dương Nhược Tình đặt ở trong chiếc thùng đựng khăn trải giường bên chân, không có lưu ý đến sự khác lạ trong ánh mắt hắn.

“Ai, chăn của ngươi ngâm bao lâu rồi?” Nàng dùng chân nhẹ nhàng chạm vào chiếc thùng gỗ, hỏi hắn.

Hắn áp xuống mất mát nho nhỏ trong lòng, suy nghĩ nói: “Hôm nay vừa rời giường liền đem ra ngâm.”

Rời giường liền ngâm?

Dương Nhược Tình chiếu theo thời gian hắn thường hay rời giường để tính toán, mặt mày đều trừng nhìn lên.

“Đều đã hai canh giờ, mau mau vớt lên, bằng không sẽ bị mục!”

“A?”

Lạc Phong Đường cũng nóng nảy, trong nhà chỉ có hai chiếc chăn đơn cho hai chiếc giường, hắn ngủ một giường, đại bá ngủ một giường.

Nếu bị ngâm mục, thì sẽ không ngủ được.

Hắn vội vàng ngồi xổm xuống vớt chăn đơn, đôi bàn tay to vắt, giọt nước đen xì tí tách rơi xuống chân và đất.

Hắn vừa vắt, trong lòng vừa âm thầm thấy may mắn.

May mắn hôm nay hắn đeo giày cỏ, nếu đeo đôi giầy vải do Tình Nhi làm, một chút làm dơ thì thật đáng tiếc!

Bên này, Dương Nhược Tình nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của hắn, âm thầm lắc đầu.

Tiểu tử này, đôi tay kia sử dụng dao thật lợi hại, nhưng làm những việc này lại thật là vụng về.

“Ta tới giúp ngươi!”

Nàng nói, buông rổ xuống, xắn tay áo tiếp nhận một góc chăn trong tay hắn.

“Đường Nha Tử, ta túm đầu này, ngươi túm đầu kia, hai xoay hai phía ngược nhau.”

“Được!”

Hai người cùng nhau vắt, giống hệt vắt bánh quai chèo, nước bên trong chăn xôn xao rơi xuống.

Đánh giá vắt đã kiệt, Dương Nhược Tình tiếp nhận đầu bên kia mà hắn đang túm, bỏ vào trong chiếc rổ mà nàng mang đến.

Chiếc còn lại cũng làm như thế.

“Chăn đơn nếu giặt ở nhà sẽ không sạch sẽ, cầm đi hồ nước kia mới được.” Dương Nhược Tình nói.

Trên mặt Lạc Phong Đường lộ ra một tia ngượng nghịu.

Hắn nhếch miệng cười nói: “Không có việc gì, cùng lắm thì ta giặt thêm mấy lần là được.”

Dương Nhược Tình thấy trên mặt hắn chợt lướt qua một tia ngượng nghịu.

Nàng ngay sau đó liền hiểu ra.

Niên đại này, điển hình nam tôn nữ ti.

Nam nhân sẽ không ở dưới bếp, không giặt đồ.

Người giặt đồ nơi hồ nước ở cửa thôn, đều chỉ toàn nữ nhân.

Thời điểm giặt đồ còn ríu rít một mảnh.

Buôn dưa lê, bán dưa cà, toàn những chuyện vô nghĩa.

Trong thôn, những người giống như Lạc Thiết Tượng cô độc cả đời, giặt đồ hơn phân nửa đều là ngốc tại trong nhà tùy tiện cho xong.

“Như vậy đi, hai chiếc chăn đơn này để ta mang đi bờ hồ giặt”

Dương Nhược Tình nói, ngay sau đó vác giỏ tre lên.

Lạc Phong Đường ngẩn ra, sau đó liền ngăn lại nàng, nói: “Tình Nhi, sao có thể để ngươi đi giặt, muốn giặt thì cũng là ta đi!”

Hắn nói, định đoạt giỏ tre trong tay nàng.

Dương Nhược Tình cong môi cười: “hồ nước nơi cửa thôn chỉ toàn các nữ nhân tụ tập, lời nói chay mặn không kiêng kỵ. Ngươi không sợ sao?”

Mặt Lạc Phong Đường đỏ lên, hiển nhiên là có chút sợ.

Dương Nhược Tình ha ha nở nụ cười, đoạt lấy giỏ tre trong tay hắn.

“Ta đi một chút thì sẽ giặt xong. Ngươi đem đổ chậu nước đen này xa vào, sau đó quét tước sân một chút, ta giặt xong sẽ trở lại!”