Chương 221: Ăn bớt Lạc Phong Đường ( canh bốn )

Bền ngoài hậu viện của Dương gia là đồng ruộng.

Bên cạnh đồng ruộng có một cái nhà xí thấp bé.

Lạc Phong Đường bưng chậu nước hưng phấn đi ra bên ngoài, trong lòng vẫn còn cân nhắc món ‘thỏ nhảy cầu’ mà Tình Nhi nói rốt cuộc là ‘nhảy’ như thế nào.

Thình lình từ bên sườn ngoại viện một thân ảnh thật lớn chạy tới, nghênh diện liền sắp đụng vào hắn.

Lạc Phong Đường phản ứng nhanh, bưng chậu nước nghiêng thân hình một bên, nước trong chậu bị hắt tới trên mặt đất.

“Ai da!”

Bên tai lại truyền đến một tiếng kêu đau nho nhỏ.

Thân ảnh to đùng kia đụng phải bờ vai của hắn, lại bị bắn ngược trở về, ngã ngồi trên mặt đất!

“Là tên trời đánh thánh vật nào đi đường không có đem theo mắt?”

Người nọ ngồi dưới đất, mắt nhắm tịt, há mồm chửi.

Lạc Phong Đường cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất một đống thịt to đùng đang ngồi thù lù.

Là tiểu cô của Tình Nhi?

Đây chính là trưởng bối!

“Tiểu cô Dương gia, xin lỗi, ta không phải cố ý……”

Hắn thành thật xin lỗi, buông chậu gỗ xuống, cúi người kéo Dương Hoa Mai lên.

Tuy nhiên, hắn rất nhanh phát hiện chính mình đã xem nhẹ trọng lượng của Dương Hoa Mai.

Một kéo này, không chỉ không kéo được nàng lên, chính hắn còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã vào trên người nàng.

May mắn hắn phản ứng nhanh, kịp thời ổn định thân hình.

Trên mặt đất, Dương Hoa Mai cảm giác mông của mình giống như đã bể thành mấy miếng.

Đau đến nàng nhe răng trợn mắt há mồm liền mắng một câu.

Đột nhiên, nàng nghe thấy một giọng nam dễ nghe từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Ngẩng đầu lên, thấy Lạc Phong Đường đang cúi người vươn tay về phía nàng ……

Sau giờ ngọ, ánh nắng từ đỉnh đầu chụp xuống, chiếu vào khuôn mặt hắn.

Bờ mi kia, đôi mắt kia, cái mũi kia, cái miệng kia……

Đều là khẩu vị của nàng!

Ánh mắt Dương Hoa Mai chuyển qua trên cổ Lạc Phong Đường.

Vạt áo trước ngực hắn hơi hơi rộng mở.

Từ góc độ của nàng, đúng lúc nhìn thấy một mảnh nhỏ da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh trước ngực hắn.

Mang theo một cỗ dã tính, tựa như một con chó hoang kiệt ngạo, khó thuần.

Khiến nàng có một loại xúc động muốn được thần phục ở dưới chân hắn, bị hắn nô dịch, bị hắn sử dụng!

Đôi mắt Dương Hoa Mai nhìn chằm chằm, tim đập rối loạn, nước miếng cũng chảy xuống.

Lạc Phong Đường nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hơi hơi nhíu mày.

Hắn đứng lên, không tính toán lại để ý tới nàng.

Đột nhiên, Dương Hoa Mai trên mặt đất cử động.

Thân hình to mọng đột nhiên nhào về trước, đôi tay nàng bắt lấy cánh tay Lạc Phong Đường.

Để hỗ trợ Dương Nhược Tình nhồi củi, hắn đã đem tay áo xắn tới tận khuỷu tay, lộ ra bên ngoài một đoạn cánh tay rắn chắc mà hữu lực.

Dương Hoa Mai dùng đôi tay vừa đi nhà xí, còn chưa có rửa sạch của mình gắt gao tóm chặt lấy cánh tay Lạc Phong Đường, trong miệng còn ngao ngao kêu lên:

“Đường Nha Tử, ta ngã đến xương cốt đều muốn gãy luôn rồi, ngươi nhanh bế ta về phòng đi!”

Bế?

Lạc Phong Đường nhìn hình thể kia của Dương Hoa Mai, rùng mình một cái.

“Tiểu cô Dương gia, ta…, ta đi gọi người cho ngươi!”

“Không cần đâu, không cần đâu, là ngươi đụng phải ta, ngươi phải bế ta……” Dương Hoa Mai xoắn thân mình làm nũng tới.

Lạc Phong Đường một trận rét lạnh.

Cũng không rảnh lo nam nữ thụ thụ bất thân, hắn dùng sức ném tay Dương Hoa Mai ra, xách chậu gỗ lên cũng không để ý đến phía sau, trốn trở về sân.

Trong phòng bếp.

Dương Nhược Tình vừa mới chặt thịt thỏ xong, thấy Lạc Phong Đường đi lấy nước mãi chưa trở về, nàng đang định ra ngoài nhìn xem có việc gì, đột nhiên, liền thấy hắn thở hổn hển chạy về phòng bếp.

Vào phòng bếp, hắn liền ngồi tới bên cửa bếp lò, giống như đằng sau đang có người truy đuổi vậy.

Dương Nhược Tình kinh ngạc, liếc mắt một cái ra ngoài cửa phòng bếp, cũng không có gì!

“Đường Nha Tử, ngươi làm sao vậy?”

Nàng đi tới hỏi.

Lạc Phong Đường đỏ mặt lên, một bộ muốn nói lại thôi.

Dương Nhược Tình nhìn thấy hắn như vậy, càng thêm chắc chắn hắn có việc gì đó.

“Không được giấu ta, nói mau, ngươi mới vừa rồi đi đổ nước chạm phải cái gì?”

Nàng ở bên người hắn ngồi xổm xuống dưới, hỏi lại.

Lạc Phong Đường nhíu mày, sau đó mới ấp a ấp úng đem chuyện vừa rồi đụng phải Dương Hoa Mai kể ra.

Tuy rằng hắn cố tình làm nhạt phản ứng quá kích của Dương Hoa Mai kia, nhưng Dương Nhược Tình là người thế nào?

Nàng chỉ bằng dăm ba câu này của hắn, đã có thể bổ não ra ngay hình ảnh lúc đó.

Nghĩ đến bộ dáng hoa si của Dương Hoa Mai kia, Dương Nhược Tình không nhịn được che miệng nở nụ cười.

Thấy nàng cười, mặt Lạc Phong Đường càng đỏ hơn.

“Ta đã bảo không nói, ngươi cứ bắt ta phải nói. Ta nói ra, ngươi lại cười ta!”

Hắn nhíu mày, một bộ dáng buồn bực.

Dương Nhược Tình thật đúng là cực hiếm khi thấy hắn tỏ vẻ buồn bực trước mặt nàng, vội vàng thu lại nụ cười.

“Đường Nha Tử, đừng khẩn trương, không có việc gì!”

Nàng nhẹ giọng khuyên giải hắn: “tiểu cô ta nếu dám tìm đến ngươi gây phiền toái, ta một cái tát đánh bay nàng!”

Lạc Phong Đường lắc lắc đầu: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta nấu cơm đi!”

“Được rồi!”

Dương Nhược Tình lên tiếng, đứng dậy đi đến bên bệ bếp.

Nàng đem thịt thỏ đã chặt xong bỏ vào trong chậu, “Ta đi đến giếng nước rửa sạch thịt thỏ.”

“Ừ!” Tiếng hắn truyền ra từ bên cửa bếp lò.

Dương Nhược Tình ra khỏi phòng bếp, thuận tay đem cửa phòng bếp đóng lại.

Ở bên giếng nước rửa sạch thịt thỏ, mới vừa rửa sạch được một nửa, liền thấy Đàm thị từ thượng phòng bên kia đi lại đây.

Khi đi ngang qua giếng nước, Đàm thị liếc mắt nhìn thấy Dương Nhược Tình đang rửa thịt thỏ.

Đáy mắt bà xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó hừ một tiếng, xoay mặt tránh đi.

Dương Nhược Tình coi bà như không khí, vẻ mặt không sao cả tiếp tục rửa thịt thỏ.

Đàm thị nhất định là đi đón Dương Hoa Mai ở nhà xí.

Mới vừa rồi Dương Hoa Mai bị đụng phải một chút, không biết có phải vẫn còn đang ngồi ăn vạ trên mặt đất?

Đợi lát nữa Đàm thị đi tới, Dương Hoa Mai có thể hay không giống như rất nhiều lần trước đây, cáo trạng làm nũng với Đàm thị?

Dương Nhược Tình dựng lên hai lỗ tai nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài hậu viện.

Bên kia hậu viện, gió êm sóng lặng……

Dương Nhược Tình kinh ngạc, ngẩng đầu lên, hướng bên kia kinh ngạc nhìn xung quanh.

Chờ đến khi nàng rửa xong thịt thỏ, thân ảnh Đàm thị và Dương Hoa Mai cũng chưa thấy xuất hiện.

Kỳ quái.

Chẳng lẽ Dương Hoa Mai không ở bên kia? Cho nên Đàm thị đi tìm?

Được rồi, nàng cũng lười quản đến, đi rồi càng tốt.

Cầm thịt thỏ đã được rửa sạch trở về phòng bếp, đúng lúc nồi cơm to bên trong đang sôi.

Dương Nhược Tình đem thịt thỏ đặt ở một bên, nắm cái muôi lên bắt đầu vớt cơm.

Phòng bếp nho nhỏ, tràn ngập một cỗ hương thơm ngon ngọt.

Lạc Phong Đường đứng lên, rất có hứng thú nhìn Dương Nhược Tình vớt cơm.

“Tình Nhi, ngươi nấu cơm thật thơm.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười, có hơi chút đắc ý nói: “Đương nhiên rồi! Ta có bí phương độc nhất vô nhị mà!”

“Bí phương gì?” hắn mỉm cười hỏi.

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn hắn: “Hì hì, không nói cho ngươi, trừ phi ngươi bái ta làm thầy!”

Lạc Phong Đường: “……”.

Dương Nhược Tình cười hì hì.

Nàng chỉ vào gạo đã chín được một nửa đang dung hợp cùng một khối với viên khoai lang đỏ, “Ngươi có nhìn ra được có gì khác biệt không?”

Nhìn vào bát của nàng, Lạc Phong Đường tức khắc tỉnh ngộ.

Bình thường, nhà người ta đều là vớt xong cơm mới đem khoai lang đỏ bỏ vào nấu chung.

Nhưng Tình Nhi thì lại nấu gạo và khoai lang đỏ cùng một lúc.

Kể từ đó, khoai lang đỏ và gạo sẽ dung hợp thành một khối.

Vớt cơm vớt ra tới nước cơm sền sệt, còn mang theo mùi thơm ngon ngọt đặc trưng của khoai lang đỏ.