Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Đúng vậy! Buổi trưa mọi người đều ở nhà ta ăn cơm, ta đến bộc lộ tài năng!”
Lạc Phong Đường cười.
Thức một đêm lại qua nhà Tình Nhi ăn cơm, thức ăn trên bàn đều do Tình Nhi lo liệu.
Mùi vị kia thật sự quá ngon, đoạn thời gian này hắn không thiếu nhớ thương!
Ánh mắt nam hài nhìn một vòng quanh phòng bếp, cuối cùng, hắn đi nhanh tới bên bếp.
Thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, canh giữ cửa bếp lò.
“Ủa, sao ngươi không đi vào phòng cha ta ngồi uống trà, ngồi canh cửa bếp làm gì?”
Dương Nhược Tình vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hắn ngồi xổm bên cạnh cửa bếp lò.
Khu vực bếp vốn dĩ đã chật chội, gần vách tường còn có một đôi bó cỏ tranh và bó tùng mao.
Chỉ chừa ra một khoảng trống ở giữa vừa đủ cho một người ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, chật đến kín mít, nàng cũng vô pháp đi vào thêm củi cho bếp.
Nghe thấy nàng hỏi, Lạc Phong Đường nói trong khi vẫn cúi đầu: “Ta giúp ngươi nhồi củi.”
“Cái gì?”
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
“Nơi này cũng không phải là nhà ngươi, ngươi giúp ta nhồi củi, không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười ngươi sao?” Nàng trêu ghẹo nói.
Thời đại này, nam tôn nữ ti.
Nam nhân là trụ cột của cả nhà, làm công việc đồng áng tốn nhiều sức lực.
Trong nhà, mấy việc như nấu cơm, giặt quần áo, mang hài tử, cho lợn cho gà ăn, quét tước sân nhà, tất cả đều do nữ nhân làm.
Các nam nhân phần lớn là không làm.
Ai làm mà người khác nhìn thấy, còn bị chê cười.
“Có cái gì đáng buồn cười đâu? Ở nhà ta, ta cùng đại bá ta đều nấu cơm!”
Bên miệng bếp, Lạc Phong Đường không cho là đúng nói.
“Nhưng hai việc không giống nhau, nhà ngươi chỉ có hai người là ngươi và đại bá ngươi, không có nữ nhân.” Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường vẫn lắc đầu: “Người khác thích cười nhạo sao thì kệ họ, ta chỉ quan tâm chính ta!”
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói có lý.
Một vạn cá nhân liền có một vạn loại ánh mắt, người tồn tại trên đời này nên vì chính mình, quản người khác nghĩ sao làm gì?
Ở thời đại này nam tôn nữ ti, hàng ngày nữ nhân đều phải cung phụng nam nhân, còn giúp nam nhân rửa chân.
Gác ở xã hội hiện đại, thật nhiều muội tử đều thích gả cho nam nhân có thể xuống bếp!
“Được rồi, vậy ngươi giúp ta nhồi củi, hai ta nam nữ phối hợp làm việc không mệt!”
Dương Nhược Tình sung sướng cười, cầm lấy chiếc sàng bằng tre trúc, múc số lượng vừa phải gạo.
Nàng cầm cái sàng đi đến bên cạnh chuồng lợn bên ngoài, bắt đầu vo gạo.
Gạo này dùng cối đá kiểu cũ nghiền ra, không thể nghiền sạch xác vỏ như ở hiện đại dùng máy móc làm.
Bên trong vẫn còn lẫn một ít vỏ trấu.
Ở bên cạnh chuồng lợn vo gạo, nhặt vỏ trấu, hạt gạo hỏng, nhân tiện cho con gà mái già ăn.
Nàng bên này đem gạo và hỗn hợp khoai lang đỏ để chung với nhau vào trong một chiếc nồi to, thêm nước và đậy vung.
Bên cửa bếp lò, Lạc Phong Đường cũng đã lấy một nắm tùng mao, dùng đá đánh lửa châm, nhét vào bên trong bếp ……
Dương Nhược Tình xoay người lại lấy một ít cải trắng, hai cây măng tây, ngồi xổm một bên tỉa lá cây bên ngoài, một bên nhìn Lạc Phong Đường ở bên cửa bếp lò.
Nam hài ngồi xổm trước cửa bếp lò, cửa bếp rất thấp, cái đầu của hắn lại rất cao lớn, khi hướng bên trong nhồi củi, phải cúi người cong lưng, nhìn có chút cố sức.
Dù sao, trên mặt hắn cũng không nhìn ra một tia ghét bỏ nào cả.
Trong lòng bếp, ánh lửa nhảy lên, chiếu rọi lên khuôn mặt hắn.
Đường cong lãnh ngạnh, giống như nhu hòa đi vài phần, hết sức chăm chú, giống như đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng.
Dương Nhược Tình vừa nhặt lá cải trắng và măng tây, vừa nhìn hắn.
Khóe môi không nhịn được nhếch lên.
“Tình Nhi, cải trắng này ngươi tính toán xào hay nấu canh?”
Âm thanh dò hỏi của Lạc Phong Đường thình lình truyền tới, Dương Nhược Tình đột nhiên hồi phục lại tinh thần.
Nàng cúi đầu nhìn cải trắng trong tay.
Hắc tuyến đầy đầu !
Nàng ban đầu tính bẻ thành từng mảnh để xào.
Nhưng Nhất thời,cải trắng đã bị nàng xé rách thành từng miếng nhỏ.
“Hắc hắc, để nấu canh, xé nhỏ để nấu canh!”
Dương Nhược Tình vội vàng giải thích cho chính mình.
Lạc Phong Đường không nghi ngờ gì cả, gật gật đầu, thu hồi ánh mắt tiếp tục xem nồi to bên trong phòng bếp.
Bên này, Dương Nhược Tình lén thở phào nhẹ nhõm.
Cũng ở trong lòng tự xem thường chính mình.
Dương Nhược Tình ơi là Dương Nhược Tình, ngươi thật đúng là cái đồ không có tiền đồ!
Chỉ lo nhìn người ta nhồi củi, đem đồ ăn đều thiếu chút nữa làm hỏng!
Tiếp theo đến tước măng tây, nàng lại không dám phân tâm tiếp, vừa cầm lấy dao phay chuẩn bị tước, Lạc Phong Đường đã đi tới.
“Cái này để ta làm cho.”
Hắn nói, tiếp nhận con dao phay và măng tây từ trong tay nàng, vùi đầu bắt đầu tước vỏ.
Dương Nhược Tình lui qua một bên, đôi tay ôm đầu gối nhìn hắn tước.
Nàng thích nấu ăn, lại không thích tước vỏ.
Đặc biệt là loại măng tây này, bên ngoài gồ ghề, lồi lõm, khi tước vỏ rất tốn sức.
Cả da lẫn thịt bị đau không nói, còn dễ bị cắt vào đầu ngón tay.
Nhưng Nhất thời, nhìn Đường Nha Tử tước vỏ măng tây.
Dương Nhược Tình mới hiểu được, vấn đề không phải ở măng tây, mà là ở chính nàng.
Người giỏi có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Bên tai truyền đến vài tiếng vang dễ nghe.
Vèo……
Vèo vèo……
Vèo vèo vèo……
Trong vài nhịp thở, hai cây măng tây thô to đã được hắn dùng đao tước đi lớp áo ngoài.
Lộ ra ‘thân thể’ bên trong xanh tươi, ướt át, thủy linh kiều nộn.
“Nha, tước xong rồi, rửa sạch xong có thể cắt miếng.”
Hắn đem măng tây đã tước sạch đưa cho Dương Nhược Tình, xoay người bước nhanh trở về trận địa của hắn, cầm lấy que cời lửa.
Đám tùng mao trong lòng bếp kia vẫn còn chưa cháy hết!
Bên này, Dương Nhược Tình nhìn măng tây trong tay, tấm tắc gật đầu liên tục.
“Đường Nha Tử, đao pháp của ngươi thật không phải dạng vừa, dứt khoát, lưu loát, quá tuyệt vời!”
Lạc Phong Đường ngượng ngùng cười cười, im lặng.
“Được rồi, ta đi ra ngoài giếng rửa xong sẽ quay lại.”
Nàng cầm lấy cải trắng và măng tây đứng dậy ra khỏi phòng bếp.
Rửa sạch sẽ cải trắng và măng tây đặt vào cái khay để cho khô.
Dương Nhược Tình xoay người trở về phòng của mình, không lâu sau, liền mang ra một con thỏ sấy khô.
“Đường Nha Tử, ngươi thích ăn cay không?”
Nàng dùng nước vo gạo trước đó rửa sạch con thỏ khô, một bên dò hỏi Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Thích.”
Nàng cười một cái, chỉ vào con thỏ đang ngâm trong nước vo gạo, nói: “Vậy buổi trưa ta nấu món ’ thỏ nhảy cầu ‘ cho mọi người nếm thử!”
Thỏ nhảy cầu?
Cái tên thật kỳ quái.
Lạc Phong Đường kinh ngạc, ngay sau đó đứng dậy nhìn nàng đang rửa sạch con thỏ.
“Con thỏ này là……” Hắn hỏi.
“Chính là con thỏ ta nhặt được hôm vào núi đó!” Nàng nói.
Nhìn đến con thỏ này, liền nhớ tới con chó màu trắng trong rừng cây kia.
Cũng không biết vết thương của nó khôi phục như thế nào rồi?
Con vật nhỏ như vậy, thế nhưng lại biết báo ân, thật là có linh tính !
Con thỏ rất nhanh đã được rửa sạch, Dương Nhược Tình tính toán đem nó chặt thành từng khối, từng khối.
Lạc Phong Đường lại muốn lại đây lấy dao phay trong tay nàng.
Nhìn thấy một tia lo lắng xẹt qua trong mắt hắn, trong lòng nàng cảm thấy thực ấm áp.
“Ta đã lớn như vậy, cũng không phải ngày đầu tiên cắt rau, sẽ không băm vào tay.”
Nàng cười nói.
Thấy hắn vẫn một bộ dáng không yên tâm, nàng bất đắc dĩ cười.
“Ngươi nếu thật sự muốn giúp ta làm việc, vậy hãy giúp ta đem chậu nước bẩn này đổ ra ruộng mương bên ngoài đi, sau đó lại thuận tiện lấy một chậu nước giếng sạch sẽ trở về.”
“Được!”
Lạc Phong Đường cầm chiếc chậu nước vo gạo vừa dùng để rửa con thỏ lên, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Bên này, Dương Nhược Tình vung dao phay lên, bắt đầu chặt thịt thỏ.