Chương 196: Trứng Không Có ( Canh Ba )

Con gà mái sợ tới mức ‘cục ta cục tác……’ một hồi.

Cánh nó bị bóp chặt, liền dùng một đôi móng vuốt ở trong đất dùng sức cào.

Cào đến tro bụi bay đầy trời, khiến Dương Nhược Tình bị sặc phải quay mặt qua chỗ khác ho khan hai tiếng.

“Tiểu tử thúi, ta chẳng nhẽ còn không trị được ngươi?”

Nàng xách con gà mái từ trên mặt đất lên, lấy tay sờ mông nó……

“Tỷ, như thế nào? Có trứng không?” Đại An đi đến hỏi.

“Bà nội nó, không có trứng!”

Dương Nhược Tình buông tay thả con gà ra.

Con gà mái vẫn còn hoảng hồn chưa định thần lại được, vẫy cánh chạy toán loạn.

Bên này, Dương Nhược Tình cắn môi, một đôi mày hơi nhăn, nhìn về phương hướng của thượng phòng bên kia, vẻ mặt đầy hồ nghi.

Tường vây của chuồng lợn này cao gần 1 mét.

Bên cạnh dùng tấm ván gỗ chặn vô cùng chặt, còn dùng cả lưới đánh cá rách và dây mây để vây quanh.

Cửa chuồng lợn, ngoại trừ Tôn thị và bản thân nàng tiến vào cho lợn ăn, quét tước chuồng lợn, còn lại tất cả thời gian đều khóa chặt.

Mà bên kia chuồng lợn dựa gần tường viện Dương gia, vây càng cao. Ban ngày ban mặt, tên ăn trộm kia cũng không dám trèo tường tiến vào. Nếu là ban đêm trèo tường tiến vào, thì còn có khả năng. Nhưng nếu ban đêm trèo tường vào, sẽ không chỉ trộm một quả trứng gà! Lợn con, gà mái già, thuận tay bắt một con đi, đều tốt hơn so với một quả trứng gà!

Nói như vậy, chỉ có một loại khả năng!

“Đại An, cùng ta tới!”

Dương Nhược Tình nói với Đại An một tiếng, đi thẳng đến góc tường phía bên ổ gà.

Ổ gà được cải tạo từ một chiếc sọt rách, bên trong lót thêm một tầng rơm rạ.

Ổ gà một mặt dựa vào tường viện, một mặt khác dựa vào gần tường vây của chuồng lợn.

Dương Nhược Tình ngồi xổm xuống, dịch ổ gà sang một ít, sau đó đi lay lưới đánh cá và dây đằng ở tường vây bên cạnh……

Có một tấm ván gỗ rõ ràng đã bị lỏng, dùng tay bẻ ra, được một khe hở có thể nhét vừa một bàn tay tiến vào.

“Hóa ra tên ăn trộm kia xuống tay từ nơi này!”

Đại An ở bên cạnh Dương Nhược Tình ngồi xổm xuống, nhìn khe hở kia, tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú đều đỏ bừng.

“Trộm hai quả trứng gà!”

Dương Nhược Tình nói, “May mắn là khe hở này nhỏ, chỉ vừa một bàn tay tiến vào. Nói cách khác, cũng không tóm được con gà mái già!”

Đại An cắn răng, “Để đệ đi mượn cây búa và đinh từ ngũ thúc, đem nơi này đóng chặt vào, xem tên trộm kia còn làm gì được!”

Đại An xoay người định đi, bị Dương Nhược Tình gọi lại.

“đệ đệ đừng đi!”

“A?” Đại An kinh ngạc.

Hắn nhìn Dương Nhược Tình đem lưới đánh cá và dây mây che lại, xong lại đem ổ gà dọn về chỗ cũ.

Đại An khó hiểu.

“Tỷ, sao tỷ lại đem ổ gà……”

Dương Nhược Tình làm động tác “suỵt” với hắn, ngay sau đó đứng dậy.

Ghé sát vào tai Đại An thì thầm hai câu, đôi mắt Đại An nháy mắt liền sáng lên.

“Hiểu chưa?”

Cuối cùng, Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi.

Đại An kích động gật đầu, “tỷ, đệ đã nhớ kỹ, để đệ đi làm!”

“Được rồi, đi nhanh về nhanh!”

“Vâng!” Đại An cất bước chạy ra ngoài chuồng lợn.

Bên này, Dương Nhược Tình nhìn về phía thượng phòng Dương gia bên kia, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh đầy khinh thường.

Trứng gà của cô nãi nãi ta, không phải là ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện lấy ăn!

Ăn vào hai quả trứng gà, liền chuẩn bị mà trả cả vốn lẫn lời cho ta!

Coi như không có việc gì, Dương Nhược Tình khóa lại cửa chuồng lợn, trở về phòng.

Ban đêm, Dương Nhược Tình để nồi chén cho Tôn thị rửa, còn chính mình bưng chén nước thuốc đi tới trước giường Dương Hoa Trung.

“Cha, uống thuốc.”

Thuốc này thật đắng, còn rất cay thời điểm nấu chỉ ngửi mùi hương thôi mà Dương Nhược Tình và Tôn thị không nhịn được chảy nước mắt ào ào.

“Cha, con còn chuẩn bị sẵn cho cha một muỗng caramel đây, cha một hơi uống xong chén thuốc này, rồi ngậm vào trong miệng cho ngọt.”

Dương Nhược Tình lại nói.

Dương Hoa Trung liếc nhìn thìa đường mà Dương Nhược Tình đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh bát thuốc, trong mắt tràn ngập vui mừng.

Trách không được người ta đều nói, khuê nữ là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ.

Nhìn xem con gái chuẩn bị thật cẩn thận, suy nghĩ trước mọi việc.

“Không có việc gì, cha là người lớn, sao lại sợ uống thuốc đâu?”

Dương Hoa Trung cười lắc lắc đầu, duỗi tay tiếp nhận chén thuốc.

Ngửi một chút mùi của thuốc, đôi mắt ông nóng rực, nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra tới.

“Ha ha, ngửi mùi thôi cũng thấy quá sức!” hắn nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Thuốc này còn đắng hơn so với các loại thuốc khác, chẳng phải có câu nói thuốc đắng dã tật sao.”

“Đúng vậy!”

“Cha, nhân lúc còn nóng uống đi ạ!”

“Được!”

Dương Hoa Trung đáp lại, cúi đầu nhìn nước thuốc màu vàng nâu đầy hơn phân nửa chén, trong lòng có chút bất an, ngực hơi phập phồng.

Chén thuốc này thật sự có thể khiến cho mình không còn là phế vật nữa mà một lần nữa có thể đứng dậy hay sao?

Cơ bắp trên má ông run rẩy một chút, ông bưng chén lên, ngửa đầu.

ực ực……

Một hơi uống cạn!

“A, cha thật là lợi hại, một hơi uống cạn luôn!”

Dương Nhược Tình ngạc nhiên, mở to hai mắt.

Chỉ thấy Dương Hoa Trung cứng đờ ngồi ở chỗ kia, ngũ quan trên mặt nhăn ở bên nhau.

Miệng mím chặt thành một đường thẳng, cơ bắp trên mặt, càng không nhịn được run rẩy liên hồi.

“Cha, mau, ngậm chút đường vào miệng.”

Nàng vội vàng đem muỗng caramel đưa qua.

Dương Hoa Trung lại xua xua tay.

Ông vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, tinh tế cảm thụ vị đắng và cay đánh sâu vào môi và đầu lưỡi.

Yết hầu như bị đốt một ngọn lửa, một đường đi xuống xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng của ông.

Lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu đốt, co lại vì đau.

Thuốc này so với thiêu đao tử còn cay hơn, so với hoàng liên còn đắng hơn!

Dương Hoa Trung không rên một tiếng, cũng không ngậm caramel, hắn cứ như vậy vẫn không nhúc nhích thể nghiệm toàn bộ cay và đắng lặp lại luân phiên.

Thuốc này là khuê nữ và Đường Nha Tử dùng tánh mạng đổi về tới.

So với những nguy hiểm và sợ hãi mà hai đứa nhỏ phải trải qua khi ở dưới vực sâu, đắng và cay trong miệng hắn giờ phút này có tính là gì đâu?

Dù cho đến cuối cùng thuốc này vẫn không thể làm chính mình đứng lên được.

Nhưng hướng về phía phần tâm ý của hai đứa nhỏ này, hắn dù cho có phải nằm trên giường cả đời, cũng cảm thấy đủ rồi!

Dương Nhược Tình không có tâm tư đi suy đoán cha mình bây giờ đang nghĩ gì.

Nàng nhận chiếc chén không từ Dương Hoa Trung, “cha, thừa dịp thuốc sắp phát huy công hiệu, con đi lấy ngân châm tới châm cho cha!”

Một lát sau, Dương Nhược Tình liền mang tới một bao ngân châm hôm nay đã mua ở Di Cùng Xuân.

Tôn thị rửa xong chén đũa, liền mang theo Đại An, Tiểu An lại đây xem.

Đối với châm cứu, Dương Nhược Tình không phải là người trong nghề.

Chỉ một lần có cơ duyên trùng hợp làm việc với vị bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm trong việc chữa trị chân.

Hơn nữa bản thân nàng thường xuyên bị thương, người bệnh lâu ngày sẽ trở thành bác sĩ.

“Con châm kim cần thời gian một nén nhang, ở giữa không thể bị quấy nhiễu, bằng không sẽ thực phiền toái.”

Dương Nhược Tình nói với cha mẹ và hai đệ đệ.

Đại An thấy thế nói: “tỷ, để đệ mang theo Tiểu An đi trong sân canh chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào căn phòng này.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Tốt lắm, các đệ đi đi!”

Đại An, Tiểu An đi ra khỏi phòng, Tôn thị ở lại làm trợ thủ cho Dương Nhược Tình.