“Xinh đẹp là thật sự xinh đẹp, tính tình nhìn cũng ôn hòa. nhưng cách nàng đối xử với cháu trai, khiến người ta cảm thấy có hơi chút quái quái, giống như vượt qua tình cảm cô cháu……”
Đóng cửa phòng, Dương Nhược Tình đối với cha mẹ mình không giấu giếm gì.
Dương Hoa Trung và Tôn thị cũng đều cân nhắc.
Tôn thị nói: “Chuyện này thật đúng là khó nói, theo lý thuyết, Bào cô nương hẳn là hoàng hoa khuê nữ.”
“Thôn của Bào gia, chỉ cách thôn Trường Bình ba bốn dặm mà thôi.”
“Nếu cô nương Bào gia chưa lập gia đình đã sinh hài tử, chuyện này khẳng định sẽ giấu không được!” Tôn thị cân nhắc nói.
“Lại nói Chu bà mối đã kéo tơ hồng cho người ta cả đời.”
“Lúc trước ta và cha con, cũng do bà làm mai. Chu bà mối nếu biết được tình huống của Bào cô nương, không có khả năng lừa gạt, còn kéo tơ hồng cho lão ngũ nhà ta.”
“Đều là người trong cùng một thôn, bà nội con lại là nhân vật lợi hại như vậy, nếu dám tìm cho ngũ thúc của con một người đã sinh dưỡng hài tử, bà nội chắc chắn sẽ đến nháo Chu gia gà chó cũng không yên!”
“Như vậy chiêu bài của Chu bà mối cũng bị hủy! Sau này làng trên xóm dưới, còn ai dám tin bà?”
Nghe qua Tôn thị phân tích như vậy, xem ra cũng thực sự có lý.
Dương Nhược Tình không cần phải nhiều lời nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn giữ lại cảm giác của mình.
Trên giường, Dương Hoa Trung vẫn luôn trầm mặc nghe rốt cuộc đã mở miệng.
“Nương Tình Nhi cân nhắc có lý. Nhưng cảm giác của Tình Nhi cũng không sai.”
Dương Hoa Trung nói, “Tâm hại người không nên có, tâm phòng người không thể không có. Có một số việc chỉ có ta không thể tưởng tượng được, không có người làm không được!”
“Cha bọn nhỏ, anh có ý gì?” Tôn thị hỏi.
Dương Hoa Châu ngẩng đầu lên, mày rậm hơi hơi nhăn.
“Sự tình liên quan đến cả đời của đệ ta, ta làm huynh trưởng không thể để hắn bị người ta lừa gạt được. Chuyện về cô nương Bào gia vẫn nên hỏi thăm thêm!”
“Cha, con đã nói với ngũ thúc những lời này nhưng vô dụng, thúc nghe không vào.”
Dương Nhược Tình bĩu môi nói. Nói nhiều không chừng còn khiến ngũ thúc phản cảm!
Hà tất phải đi làm ác nhân?
Nhưng Dương Hoa Trung lại lắc lắc đầu, cực kỳ chắc chắn nói: “Con là chất nữ của hắn, tiểu hài tử nói hắn nghe không vào cũng không trách được. Nhưng ta là huynh trưởng của hắn, ta nói, hắn nhất định sẽ nghe!”
Ở tiền viện, Dương gia Đông phòng.
Lão Dương và Đàm thị nghe xong Dương Hoa Châu kể theo một cách khác, khuôn mặt của cặp vợ chồng già tràn ngập niềm vui.
Để Dương Hoa Châu đi, lão Dương đem cây thuốc lá trong tay hướng bên cạnh bàn gõ gõ vài cái.
Lão Dương phân phó Đàm thị: “Nương Mai nhi, trước khi mặt trời lặn, bà hãy đến nhà họ Chu, nói chuyện với Chu bà mối, nghe xem Bào gia bên kia nói gì.”
“Ai, tôi thấy Chu gia chắc cũng về đến thôn rồi, chút nữa tôi thu dọn xong sẽ đi qua hỏi.” Đàm thị nói.
Lão Dương nói tiếp: “Nếu Bào gia bên kia không có dị nghị, thì chọn một ngày đẹp trời, để Chu bà mối cùng bà mối của Bào gia bên kia mang theo lão ngũ và quà tặng đi Bào gia thôn một chuyến để ra mắt!”
Đàm thị đáp ứng: “Được!”
“Ra mắt xong rồi thì sẽ đón cô nương Bào gia tới ‘quá môn ’.” lão Dương tiếp theo cân nhắc.
“Con lợn lớn hơn trong chuồng lợn ở sân sau của chúng ta có thể bán được rồi. Gọi Trần đồ tể bên kia qua nhìn heo nhà ta rồi ra một cái giá.”
Nghe nói muốn bán heo, Đàm thị nhíu mày: “Cha Mai nhi, con lợn béo kia tôi vẫn muốn nuôi thêm hơn một tháng nữa mới bán, chuyện đón tức phụ cho lão ngũ có thể để qua năm!”
Lão Dương không vui trừng mắt: “Lợn béo sang năm còn có thể nuôi lại được nhưng hôn sự lão ngũ lại không thể kéo mãi!”
Đàm thị bĩu môi, “Cô nương Bào gia kia lại không phải là chồi non mới 15-16 tuổi. Cũng đã hai mươi mốt tuổi. Dù sao cũng là gái lỡ thì, hôn sự có thể giản lược một ít?”
Lão Dương không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết.
“Nhi tử Dương gia ta khi cưới vợ, cũng không thể để cho người ta chế giễu, cần phải làm gì thì đều phải làm hết.”
“Bốn nhi tử trước đó, ta đều giúp bọn hắn đón tức phụ vào cửa như vậy. Đến phiên lão ngũ, ta cũng xử lý sự việc công bằng, không thể để người ta nói sau lưng!”
“Bà chỉ là một nữ tắc nhân gia, những việc nam nhân chúng ta làm chủ, bà chỉ cần nghe theo làm là được!”
Đàm thị rũ mí mắt xuống, không hề hé răng.
Lão Dương tiếp theo lại tính toán, Đàm thị nghiêm túc lắng nghe, nhất nhất ghi tạc trong lòng.
……
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình canh giữ ở trước cửa bếp lò, đang sắc thuốc cho Dương Hoa Trung.
Phương thuốc giúp cha trị liệu chân, ngoại trừ huyết tổ yến và hồng kim mộc, các dược liệu khác đều có thể mua được từ Di Cùng Xuân.
Nàng lấy theo tỉ lệ nhất định, đun lửa nhỏ trên bếp lò. Đợi cho ba chén nước bị đun cạn thành một chén, liền có thể bưng cho Dương Hoa Trung uống.
Tôn thị quét xong sân, từ bên ngoài tiến vào.
“Tình Nhi, để nương tới trông thuốc cho, con đi chơi đi.”
Dương Nhược Tình cười, “nương, con không còn là tiểu hài tử, chơi gì nha!”
“Ở trong mắt nương, Tình Nhi của ta một trăm tuổi cũng vẫn là hài tử.”
“Hì hì, một trăm tuổi? Vậy con không phải trở thành lão yêu quái sao?”
“Đang nói lời ngốc nghếc gì vậy.”
Tôn thị giận liếc nhìn Dương Nhược Tình một cái, lấy chiếc quạt ba tiêu trong tay nàng, ngồi xổm trước bếp lò quạt.
Dương Nhược Tình không đi ra ngoài chơi, ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Nàng hơi khom người, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay chống dưới cằm, nghiêng đầu, mở to mắt, không chớp mắt nhìn Tôn thị sắc thuốc.
Tôn thị một bên phe phẩy quạt bếp lò, thỉnh thoảng lại mở nắp ấm thuốc, quấy nhẹ nước thuốc bên trong.
Nhiệt khí lượn lờ ập vào mặt, khuôn mặt Tôn thị có hơi chút mơ hồ.
Dương Nhược Tình hốc mắt lại đột nhiên có hơi chút ướt át. Hình ảnh như vậy, kiếp trước nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Có cha, có nương, có bọn đệ đệ. Nhà dù có thanh bần, trong lòng nàng cũng kiên định.
Ở bên ngoài bôn ba, mệt mỏi liền trở về nhà, nàng cảm giác ‘tiểu môtơ’ của mình lại được nạp đầy năng lượng, cuồn cuộn không ngừng, lấy không hết dùng không cạn!
Đại An đột nhiên từ cửa bước vào.
“Nương, hôm nay con gà mái già nhà ta có đẻ trứng không?”
hắn vào cửa liền hỏi.
Tôn thị ngẩng đầu lên, “Trước khi nấu cơm trưa ta có qua nhìn một lần, ổ gà không có trứng. Bây giờ nó đã đẻ chưa?”
Đại An lắc đầu, “Không trứng.”
“Hay là nó chưa đẻ?” Tôn thị nói.
“Hoặc là đã đẻ nhưng bị người khác trộm mất!” Đại An nhíu mày nói.
Hôm nay hắn đi theo tỷ tỷ lên trấn trên, hơn phân nửa ngày không ở nhà.
Không chừng con gà mái già kia vừa đẻ trứng đã bị kẻ trộm lấy mất.
Tiểu An quá nhỏ, nên còn mải chơi, trông cậy vào hắn không đáng tin cậy.
Bên này, Dương Nhược Tình đứng lên: “Để con đi sờ sẽ biết được.”
Nàng nhấc chân đi ra khỏi phòng bếp, Đại An theo sát sau đó.
Trong chuồng heo, con gà mái già đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng chúi đầu, chiếc mỏ sắc nhọn mổ loạn xạ cát sỏi trên mặt đất.
Trong ba con lợn con, có hai con nằm ở trong ổ ngủ ngon lành, một con còn lại nằm cong người bên cạnh máng lợn.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình bước vào, nó cho rằng nàng là tới cho nó ăn, vẫy vẫy tai chạy tới.
“Đi ra đi, còn chưa tới giờ ăn cám!”
Dương Nhược Tình vỗ nhẹ nhẹ cái tai của nó, đuổi đi.
Sau đó, nàng từ bên kia đi qua, lấy tốc độ ‘sét đánh không kịp bưng tai’ một tay tóm gọn con gà mái già ấn nó nằm trên mặt đất.