Chương 179: Này Dáng Người Có Liêu! ( Canh Hai )

Da màu lúa mì, bộc lộ một vẻ hoang dã và khỏe mạnh. Đường cong rõ ràng căng chặt, bả vai rộng lớn rắn chắc, vòng eo lại rất nhỏ.

Để phối hợp với việc chà lau của nàng, hắn chống hai tay xuống ván giường, đem nửa người trên hơi hơi nâng lên.

Tư thế có hơi giống tập hít đất, nhìn rõ mồn một đường cong cánh tay cùng cơ bắp.

Dương Nhược Tình xem đến nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.

“Wow, thân thể tiểu tử ngươi thật là không chê vào đâu được!”

Dương Nhược Tình không chút bủn xỉn khen ngợi.

Lạc Phong Đường: “……”

“Vừa đẹp, vừa tốt tính, nếu ở thời đại của chúng ta, thì ngươi chắc đã trở thành nam thần rồi!”

“Thời đại gì cơ? Nam thần là gì?” Lạc Phong Đường khó hiểu hỏi.

Phát hiện chính mình lỡ lời, Dương Nhược Tình thè lưỡi, vội vàng sửa lại: “Nga, ý ta là ngươi sinh ra không gặp thời, bằng không, với bản lĩnh của ngươi, có thể làm nhiều chuyện lớn hơn nữa!”

“Hắc hắc!” Lạc Phong Đường nhếch miệng cười.

“Ta lại cảm thấy như bây giờ khá tốt, cùng Tình Nhi ngươi làm đậu phụ, khi nhàn rỗi thì sẽ vào núi đi săn thú, thật là vui vẻ!”

Dương Nhược Tình cười gật gật đầu: “Hì hì, ta cũng nghĩ như vậy!”

Đường cần phải đi từng bước một.

Cơm cần phải ăn từng miếng từng miếng.

Mục tiêu cũng cần phải thực hiện từng cái một.

Từ nhỏ đến lớn, từ thấp đến cao.

Hết thảy, sẽ càng ngày càng tốt hơn!

……

Sau khi Dương Nhược Tình hoàn thành tất cả mọi việc thì Lạc Thiết Tượng bưng bát cháo rau dại vào phòng.

Nhìn thấy Lạc Phong Đường đã tỉnh, tinh thần cũng tốt hơn, lo lắng trong lòng Lạc Thiết Tượng cũng buông xuống.

Hắn và Dương Nhược Tình cùng nhau đỡ Lạc Phong Đường ngồi dậy, lót một miếng đồ ở gần vết thương để tránh đè lên.

Sau đó, Lạc Thiết Tượng vẻ mặt cảm kích nói với Dương Nhược Tình: “Tình nha đầu, cám ơn cháu!”

Dương Nhược Tình xấu hổ, “Lạc đại bá, cháu cũng không dám nhận lời cảm ơn này, Đường Nha Tử là vì đưa cháu vào núi mới biến thành bộ dáng như thế này !”

Lạc Thiết Tượng nói: “Không thể nói như vậy được, cháu cũng giúp Đường Nha Tử, cả nhà cháu đều đối tốt với Đường Nha Tử, nó đưa cháu vào núi là việc nên làm!”

Dương Nhược Tình cười cười, không muốn tiếp tục nói vấn đề này với Lạc Thiết Tượng.

Nàng đặt chiếc áo mà Lạc Phong Đường vừa mặc lên tay mình, “Cháu sẽ mang bộ quần áo này về nhà giặt, sau đó phơi khô trước khi đem lại đây.”

“Để ta giặt, sao có thể để cháu giặt giúp nó được?” Lạc Thiết Tượng nói.

Lạc Phong Đường thần sắc phức tạp nhìn Dương Nhược Tình, muốn ngăn cản.

Dương Nhược Tình lại lắc lắc đầu nói: “Bộ quần áo này dính đầy máu và mồ hôi. Nếu chỉ dùng tro để giặt thì rất khó sạch, nhà cháu có bột bồ kết!”

Lạc Thiết Tượng và Lạc Phong Đường chung quy vẫn không thể thay đổi được ý định của nàng.

Dương Nhược Tình lại dặn dò Lạc Phong Đường vài câu nữa rồi mới chuẩn bị rời đi.

“Tình nha đầu, trong nồi vẫn còn cháo rau dại, cháu ăn một chén rồi hẵng đi?” Lạc Thiết Tượng hỏi.

“Đa tạ Lạc đại bá, không cần đâu ạ, cháu đã ăn sáng ở nhà trước khi đến đây rồi!”

“Vậy được rồi!”

Lạc Thiết Tượng đưa Dương Nhược Tình đến cửa sân, Dương Nhược Tình hướng ông xua xua tay: “Lạc đại bá, bác trở lại chăm sóc Đường Nha Tử đi!”

“Ai, được, được, cháu hãy thường xuyên đến đây chơi nhé!”

“Vâng!”

Tiễn Dương Nhược Tình xong, Lạc Thiết Tượng quay trở lại phòng, nơi khóe mắt, đuôi lông mày vẫn còn còn sót lại ý cười.

Lạc Phong Đường đang ngồi trên giường uống cháo.

Lạc Thiết Tượng đi qua, không nhịn được cảm khái nói: “Khuê nữ này, thật là không kém!”

“Vừa có khả năng, lại vừa hiểu chuyện, cư xử mới người già như ta cũng hòa hòa khí khí, càng xem càng khiến người ta thích!”

Lạc Phong Đường biết đại bá đang khen ai.

Hắn buông chén trong tay xuống, ánh mắt lộ ra một tia vui vẻ và tự hào.

“Người trong thôn nói Tình Nhi đanh đá, không dễ sống chung, đều là vớ vẩn. Tình Nhi vốn dĩ rất tốt!”

Lạc Thiết Tượng nghe cháu trai trút cục tức này ra, thì thực vui vẻ.

“Đường Nha Tử, cháu cố gắng một chút, khuê nữ tốt như vậy, cũng không thể bỏ lỡ, bỏ lỡ, ngươi sẽ khóc cả đời!”

Lạc Phong Đường đỏ mặt: “Đại bá người nói gì vậy? Cháu và Tình Nhi đều còn nhỏ……”

“Nhỏ cũng không sao! Người ta còn có đính thân từ khi mới trào đời cơ mà!” Lạc Thiết Tượng lớn tiếng nói.

“Cháu cũng đã mười sáu tuổi. Hết năm nay là mười bảy tuổi, có thể làm mai được rồi!”

“Về phần Tình nha đầu, so với cháu nhỏ hơn bốn tuổi, qua sang năm cũng mười ba, mười bốn tuổi, là tuổi cập kê…… Có muốn ta đi nói một tiếng với Dương lão tam không?”

Lạc Thiết Tượng vuốt bộ râu ria xồm xoàm dưới cằm, cân nhắc.

Lạc Phong Đường vừa nghe vậy, miếng cháo rau dại trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài!

“Hắc hắc, tiểu tử ngốc, nhìn ngươi vui thành cái bộ dạng gì kia……”

Lạc Thiết Tượng cười, giơ tay vỗ sau lưng Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường đỏ mặt lên, “Đại bá, ngàn vạn lần đừng đi nói với Dương tam thúc bên kia, chúng cháu,… chúng cháu không phải như bá nói đâu……”

“Không phải như vậy? Vậy là như thế nào?” Lạc Thiết Tượng hỏi.

“Cháu là do một tay ta nuôi lớn, tiểu tử cháu nghĩ gì chẳng nhẽ ta còn không rõ sao? Cháu yêu mến Tình nha đầu! Thích nàng, thì nên đi cầu hôn luôn, bằng không sẽ bị người khác đoạt mất!”

Lạc Phong Đường cúi đầu xuống, mặt đỏ tới mang tai: “Đại bá, bá nhìn nhà ta xem, một nghèo hai trắng,cái gì cũng không có. Dù sao trước hết, cháu cũng phải cố gắng nuôi gia đình, mua một số thứ sau đó mới có thể tính đến việc kết hôn! "

Lạc Thiết Tượng ngẩn ra, không nghĩ tới cháu trai mình có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.

Ông cũng quay đầu nhìn trong phòng, thật đúng là nghèo đến không một xu dính túi.

“Ai, là do đại bá không có bản lĩnh!”

“Không trách đại bá, đại bá nuôi cháu lớn như vầy cũng không dễ dàng rồi!”

Lạc Phong Đường nói.

Vì nuôi hắn lớn, việc chung thân đại sự của đại bá cũng bị chậm trễ.

Phần ân tình này, cao hơn cả núi, sâu hơn cả đáy biển!

“Đường Nha Tử cháu đừng lo lắng, mấy vừa ngày qua uống thuốc cháu mua về, thân thể và xương cốt của đại bá đã tốt hơn rất nhiều.”

Lạc Thiết Tượng cầm lấy chiếc chén không trong tay Lạc Phong Đường, đứng dậy: “Nghề rèn, vung búa sắt cần sức mạnh đại bá không làm được, dù sao, sau này đại bá đi trong thôn thuê mấy mẫu ruộng tới làm, vẫn là có thể!”

“Chờ đại bá tích cóp đủ tiền rồi, sẽ cho cháu cưới vợ!”

……

Ban đêm nằm trên giường, Dương Nhược Tình kể cho Tiểu An nghe mấy câu truyện cổ tích xong, thì liền dỗ hắn đi ngủ.

Bản thân nàng lại là hoàn toàn cảm thấy không buồn ngủ.

Giống như chiếc bánh nướng đang áp trên chảo, lăn qua lộn lại trên giường.

Trong đầu, đều là hình ảnh khi Lạc Phong Đường sốt cao hôn mê và câu nói kia của hắn.

“Tình Nhi, đừng đi……”

Vì tiện cho việc đi tiểu đêm, trên bàn vẫn luôn thắp một ngọn đèn dầu nành.

Bên trong màn ánh sáng mông lung.

Nàng lấy đóa hoa lụa màu hồng nhạt đang đè dưới gối đầu, để ở trước mắt tinh tế quan sát.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, khóe môi gợi lên một đường cong ôn nhu mà chính bản thân nàng cũng không hề phát hiện……

Mà cũng trong đêm nay, ở phía tây của thôn, bên dưới gốc cây phong, trong gian sương phòng phía tây của nhà Lão Lạc, Lạc Phong Đường đang nằm trên giường, đôi mắt mở to, nhìn bàn tay được Dương Nhược Tình nắm lấy, thật lâu sau mới khép mi lại.

Cho đến khi chìm vào giấc ngủ, trên khóe miệng nam hài vẫn còn đọng lại một nụ cười nhàn nhạt ……

Rạng sáng, Dương Nhược Tình rời giường vội vàng nấu cám lớn.

Cám lợn như thường lệ là rau dại nấu với bã đậu, nàng lấy một nắm cây gai thảo đã phơi khô trước đó, thái nhỏ rồi trộn vào nấu chung với thức ăn cho lợn.

Kỳ thật cây gai thảo dùng để nuôi lơn, rất tốt. Lợn dễ dàng tăng cân, da lông lại còn mượt mà.