Chương 178: Tình Nhi Đừng Đi…… ( Canh Một )

Hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của nàng trong ánh lửa cao ngất trời.

hắn muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện hai chân mình như nặng hàng vạn cân.

“Tình Nhi, trở về, mau trở lại……”

Hắn khàn cả giọng kêu, đem màng nhĩ của chính mình đều phải vỡ ra.

Tuy nhiên, ngọn lửa cuồng nộ dường như đã đem hắn và nàng chia cắt thành hai thế giới.

Nàng không thể nghe thấy hắn, không thể nhìn thấy hắn, và vẫn đang đi vào biển lửa.

Hắn lo lắng sắp phát điên, không biết sức lực từ đâu mà ra, thân thể đột nhiên nhảy vọt lên không trung.

“Tình Nhi không cần, không cần đi!”

Hắn hét lớn một tiếng, đầu đập vào đầu giường, đột nhiên mở mắt ra!

Khi mọi thứ quen thuộc hiện ra trước mắt, Lạc Phong Đường sững sờ trong giây lát.

Thực may, đó chỉ là một giấc mộng!

Hắn thở một hơi dài, gần như từ hư thoát lại bò trở về.

Khóe mắt hắn thoáng liếc đến bóng người đứng ở cửa phòng, nhất thời kinh ngạc duỗi tay định ngồi dậy.

Tuy nhiên, lại tác động lên vết thương trên người hắn, khiến hắn đau đớn đến hít sâu một hơi.

“Nằm yên đó, đừng lộn xộn, để ý kẻo miệng vết thương bị mở ra!”

Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, áp xuống kinh ngạc trong lòng, vội vàng dặn dò một tiếng.

Nàng bưng chậu nước bước nhanh tới bên này.

Đặt chậu nước ở trên mặt đất trước giường, đi đến bên cạnh, cúi người kiểm tra miệng vết thương của hắn.

Vẫn tốt, vẫn tốt, không có bị mở ra.

Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tình Nhi, sao ngươi ở trong phòng ta?”

Lạc Phong Đường nằm đó, nghiêng đầu hỏi nàng.

“Ta mang đôi giày mới cho ngươi, đúng lúc gặp ngươi phát sốt, liền ở lại giúp đại bá ngươi.”

Nàng như thường lệ cười hì hì nói với hắn.

“Đường Nha Tử, ngươi mới vừa rồi sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?” nàng hỏi hắn.

“Không.” hắn nhỏ giọng nói.

Dương Nhược Tình nhìn mồ hôi lạnh ướt nhẹp xiêm y trên người hắn.

“Ta nghe hết rồi, ngươi còn giảo biện sao?”

Lạc Phong Đường tức khắc khẩn trương lên.

“Ngươi nghe được cái gì?” hắn hỏi.

Nàng bĩu môi: “Nghe được ngươi gọi tên của ta, kêu ta trở về, kêu ta đừng đi……”

Lạc Phong Đường chột dạ cụp mắt xuống.

Hắn cắn răng, cau mày, nằm ở đó thở hổn hển, như thể chưa hoàn hồn sau giấc mộng.

Thấy thế, Dương Nhược Tình càng tò mò, cúi người gần hơn một chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào vai hắn.

“Ai, đừng keo kiệt như vậy, nói cho ta nghe một chút, ngươi mơ thấy ta làm sao?”

Lạc Phong Đường quay đầu, nhìn ánh mắt tò mò của nữ hài gần trong gang tấc này, biết được nàng phải hỏi đến cùng.

“Ta nhớ cũng không rõ lắm……” hắn gãi gãi đầu, “Lộn xộn, lúc là nước, lúc lại là lửa, lúc lại rớt vào đáy vực.…”

Dương Nhược Tình nghe cái hiểu cái không.

“Không có việc gì, thân thể yếu dễ làm mơ, chờ ngươi khôi phục sẽ không sao.”

Nàng khuyên giải an ủi nói.

Sợ là hôm qua chuyện ở Sừng Trâu Phong đã để lại trong lòng hắn một bóng ma.

“Ừ, có lẽ vậy!” Lạc Phong Đường nhíu mày nói.

Dương Nhược Tình tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu.

Chỗ nào đó trong tim như có một luồng hơi ấm đang chảy qua.

Kiếp trước nàng chỉ có một mình, vội vàng tới, vội vàng đi.

Với mọi người, đều chỉ như thoáng gặp người qua đường.

Dù nàng còn sống hay đã chết, đang an toàn hay đang gặp nguy hiểm, vẫn không ai để ý đến.

Nhưng hiện tại không giống, nàng không chỉ có mẹ cha yêu thương, còn có đệ đệ ruột thịt.

Bọn họ quan tâm nàng, là bởi vì nàng là người thân của họ.

Mà Lạc Phong Đường, nàng cùng hắn không thân cũng chẳng quen, thời gian ở chung cũng không dài.

Nhưng, đại nam hài trước mắt này, lại luôn yên lặng ở bên cạnh nàng.

Trợ giúp nàng, bảo hộ nàng.

Việc tốn sức, hắn làm.

Bị tửu lầu bọn tiểu nhị vây công, hắn chắn.

Đi xuống vách đá đem tính mệnh dắt lên lưng quần, hắn cũng vẫn đi mà chưa nhăn mày dù chỉ một chút.

Vào lúc sợi dây bị đứt, hắn đã ném nàng lên đỉnh vách đá mà không màng đến việc bản thân phải rơi xuống.

Một động tác đơn giản là giơ cánh tay và ném lên, trên thực tế, chính là ném hy vọng sống cho nàng!

Cho dù nàng là một nữ tử tâm tính cứng cỏi, cũng không dễ dàng vì việc gì mà cảm động.

Nhưng vào lúc này, một góc nào đó trong tim nàng như bị một thứ gì đó chạm vào, trở nên mềm mại.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Lạc Phong Đường đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn thẳng Dương Nhược Tình: “Tình Nhi ngươi có thể đáp ứng với ta một việc không?”

Dương Nhược Tình gợi lên khóe môi: “ngươi nói thử xem!”

Chỉ cần không trái với nguyên tắc của nàng, đừng nói là một chuyện, cho dù mười chuyện, một trăm chuyện, nàng cũng đáp ứng!

“Lần sau, nếu chúng ta phải xuống vách núi thu thập thảo dược hay gì đó, ngươi không được lỗ mãng đi xuống tìm ta! Đồng ý không?”

Giọng hắn lộ ra vẻ lo lắng, do sốt cao, giọng nói của hắn cũng hơi khàn.

Khi hắn ta năn nỉ nàng những điều này, có một nỗi sợ hãi kéo dài trên khuôn mặt và đôi mắt của hắn!

Dương Nhược Tình ngẩn ra.

Còn tưởng rằng hắn muốn yêu cầu gì, không nghĩ tới……

Cái mũi nàng thấy xót xót, nghiêng đầu sang một bên.

Nàng gần nửa đời người không rơi nước mắt, suýt chút nữa thì bật khóc!

“Tình Nhi sao ngươi lại im lặng? Ngươi đáp ứng ta, được không?”

Hắn càng nóng nảy, theo bản năng định nắm lấy tay nàng, khi sắp đụng đến đầu ngón tay lại rụt trở về.

Cố nén nước mắt, Dương Nhược Tình quay mặt lại, mỉm cười ngọt ngào với hắn.

“Được, ta đáp ứng ngươi!”

“Thật sự?” hắn vui sướng hỏi.

Nàng gật gật đầu, đột nhiên duỗi tay, cầm tay hắn.

Tay hắn rất lớn, ngón tay thon dài, làm việc với cung tên nhiều năm, lòng bàn tay hắn có lớp chai sần.

Nếu so sánh, bàn tay của nàng nhỏ và mềm mại hơn rất nhiều..

Khi nàng dùng đôi tay mình nắm lấy tay hắn, trong chớp mắt hắn như bị một tia sét đánh trúng tim.

Mặt nam hài đỏ lên, thân thể căng cứng như cây cung, không dám hít thở!

“Đường Nha Tử, ngươi yên tâm dưỡng thương, Tình Nhi sau này sẽ luôn ngoan ngoãn, nghe lời ngươi nói, không khiến ngươi phải lo lắng!”

Dương Nhược Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Lạc Phong Đường, nghiêm túc nói.

Mới vừa rồi ngươi gặp ác mộng ra một thân mồ hôi lạnh, đợi một chút, ta giúp ngươi giặt khăn lau một phen!”

Ngay sau đó, nàng buông tay hắn ra, ngồi xuống bên chậu nước.

Bên này, Lạc Phong Đường nhìn bàn tay mà nàng vừa nắm qua, toàn thân rung động, như là đang nằm mơ!

Dương Nhược Tình vặn khăn, xoay người lại, thấy Lạc Phong Đường đang ngơ ngốc nhìn chằm chằm tay của hắn.

Dương Nhược Tình sửng sốt.

Nghĩ đến điều gì đó, nàng không khỏi bật cười.

Không phải chỉ là bị nữ hài tử nắm tay một chút thôi sao, tiểu tử ngốc thật là không có tiền đồ!

Nhưng dù sao, hắn càng như vậy, nàng càng muốn trêu đùa hắn, xem bộ dáng hắn ngượng ngùng rất thú vị !

Vì thế, nàng khụ một tiếng, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Khăn đã vắt khô, ngươi muốn tự cởi hay để ta giúp ngươi cởi?”

“Cởi gì?” Lạc Phong Đường không hiểu hỏi.

Dương Nhược Tình chu chu môi về phía trên người hắn: “Mới vừa rồi không phải ta đã nói sao, áo ngươi đều ướt đẫm, cởi ra lau cho ngươi, sau đó đổi cái khác sạch sẽ.”

“Không sao, lát nữa ta sẽ tự mình thay.” Lạc Phong Đường nói, mặt lại đỏ.

Dương Nhược Tình tức giận liếc hắn một cái, “Đến mông cũng bị ta nhìn qua rồi, còn để ý việc ta nhìn thấy cánh tay ngươi sao?”

Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .

“Đừng nói nhảm nữa, ngươi vẫn còn đang sốt đấy, ta dùng rượu lau phía sau lưng cho ngươi, không hạ nhiệt xuống sau này trí não ngươi sẽ biến thành hồ nhão!”

Nàng không cùng hắn nói những lời vô nghĩa nữa, trực tiếp động thủ đi lột áo.

Cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của nam hài lộ ra trong tầm mắt nàng.