Chương 162: Làm mộng tưởng hão huyền! ( bảy càng )

Dương Nhược Tình giơ năm ngón tay lên.

"Năm quả trứng? Được!"

Dương Nhược Tình lắc đầu.

“Năm văn tiền?”

“50 văn?”

Lưu thị vẫn đang đoán, nhưng Dương Nhược Tình vẫn lắc đầu..

Dương Nhược Tình không kiên nhẫn: “Có ai bái sư như vậy sao? Năm lượng bạc, thiếu một xu, không bàn nữa!”

“Cái gì?” Lưu thị cả kinh kêu to, “Năm lượng bạc? Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Mập Mạp chết tiệt, ngươi thật là ham tiền đến điên rồi!”

“Ham tiền đến điên rồi chính là tứ thẩm mới đúng!” Dương Nhược Tình cười khẩy nói: “Ngài đúng là cầm tinh con thỏ, nên bị bệnh đau mắt đỏ. Không muốn người khác được tốt, chỉ chăm chăm nhảy vào lợi dụng? Nằm mơ đi!”

Chủ ý thất bại, Lưu thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Mập Mạp chết tiệt, đừng vội kiêu ngạo, không phải chỉ là làm đậu phụ thôi sao? Ta đây không cần ngươi dậy cũng có thể tự mân mê ra tới, đến lúc đó đoạt sinh ý của ngươi thì chớ có khóc!”

Dương Nhược Tình nhún vai: “Đầu óc của tứ thẩm ngài chỉ toàn là hồ nhão, chỉ sợ đồ vật mân mê ra được cũng không phải là đậu phụ, mà là hồ nhão đi? Ha ha ha ~”

“Hừ, cứ chờ xem!”

Lưu thị hung hăng liếc Dương Nhược Tình cùng Tôn thị một cái, phất tay áo bỏ đi.

Tôn thị nhìn bóng dáng Lưu thị thở phì phì rời đi, lo lắng đi đến bên cạnh Dương Nhược Tình.

“Ai, ta nghĩ cũng kỳ quái, hôm nay sao nàng ấy lại nói chuyện như một người khác vậy, hóa ra là đánh chủ ý này?” Tôn thị nhẹ giọng thở dài.

Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng: “Tứ thẩm đúng là con chồn chúc tết con gà, không tốt bụng gì!”

“Tình Nhi, con nói thử xem, nàng có thể làm ra được đậu phụ hay không?” Tôn thị có hơi chút lo lắng hỏi.

Đậu tương thì nhà nào cũng có.

Nhưng dùng đậu tương để làm ra đậu phụ thì thật sự hiếm lạ.

Trước mắt, làng trên xóm dưới, cũng chỉ có con gái của mình biết làm.

Còn dựa vào điểm này để nuôi sống gia đình.

Nếu là thật bị Tứ đệ muội mân mê ra được, vậy việc mua bán đậu phụ không phải……

Dương Nhược Tình nhìn Tôn thị, đem tâm tư của nương hiểu rõ.

Nàng nói với Tôn thị: “Nương yên tâm, làm đậu phụ không phải dễ dàng như vậy, theo con thấy với đầu óc của tứ thẩm, nàng sẽ học không được! dù sao ——”

“Dù sao gì?”

Tôn thị vừa mới buông xuống một chút lo lắng, lại một lần nữa bị nhấc lên.

Dương Nhược Tình nhíu mày, “Dù sao sau này, buổi tối khi chúng ta làm đậu phụ, phải luôn luôn đóng chặt cửa sổ, không để cho tứ thẩm học trộm!”

Tôn thị gật đầu liên tục, “Đúng vậy, phải để ý điểm này!”

“Nương, đến giờ nấu cơm tối rồi, ngài đi phòng bếp trước đi, con dọn sạch chuồng lợn xong sẽ tới giúp!”

“Được!”

Người một nhà đơn giản ăn xong cơm tối.

Đại An, Tiểu An rửa mặt xong liền lên giường đi ngủ, Dương Nhược Tình theo thường lệ xoa ấn chân cho Dương Hoa Trung, nhân tiện nói với Tôn thị và Dương Hoa Trung chuyện sáng mai nàng muốn cùng Lạc Phong Đường vào núi hái thuốc.

“Cái gì? Các con muốn vào sâu bên trong núi?”

Tuy rằng có Lạc Phong Đường đồng hành, nhưng Tôn thị vẫn vô cùng lo lắng.

“Tình Nhi, chúng ta không thể mua thuốc cho cha con từ tiệm thuốc trên trấn sao? Trong núi sâu kia, người lớn cũng không dám vào, nghe nói là có dã thú!” Tôn thị khuyên nhủ.

Dương Nhược Tình nói: “Nương, phương thuốc cho cha, có hai vị dược hơi khó tìm, mấy lần đi họp chợ con đã hỏi qua dược phòng trên trấn, nhưng đều không có.”

“Biết đâu trên huyện thành sẽ có thì sao?” Tôn thị hỏi.

“Con đoán là cũng khó tìm.” Dương Nhược Tình thành thật nói: “Dù có tìm được, chỉ sợ giá cũng trên trời, không phải người thường như chúng ta có thể mua được!”

Tôn thị trầm mặc.

Dương Hoa Trung giãy giụa ngồi dậy, “Tình Nhi, cha biết con ngoan, có hiếu tâm, với cha như vậy là đủ rồi.”

“Nhưng cha không thể vì đôi chân của mình, mà để con phải mạo hiểm vào núi sâu được! Sáng mai con nói với Đường Nha Tử bên kia đừng đi nữa!”

Dương Nhược Tình hơi hơi mỉm cười với Dương Hoa Trung: “Cha, không có việc gì, chúng con không tiến vào sâu trong rừng già, chỉ đi dạo quanh hai đỉnh núi nhỏ .”

“Bây giờ là mùa đông, dã thú trong núi đều đi vào sâu bên trong để ngủ đông, vậy nên rất an toàn.”

“Hơn nữa, con cũng không đi một mình, không phải còn có Lạc Phong Đường sao. Hắn chính là thợ săn nổi tiếng của thôn chúng ta, giàu kinh nghiệm, có hắn đưa con đi, mọi người có gì mà phải lo lắng nữa đâu?”

Tôn thị và Dương Hoa Trung đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi được Dương Nhược Tình.

Dương Hoa Trung đành nói: “Tình Nhi, sáng mai con đi sớm về sớm, trước khi trời tối nhất định phải về đến thôn, hiểu không?”

Dương Nhược Tình dùng sức gật đầu.

Tôn thị nói: “Vậy tối nay đi ngủ sớm đi, sáng mai mới có đủ tinh thần và sức khỏe!”

“Vâng!”

Dương Nhược Tình trả lời, lại quay đầu nói với Lão Tôn đang hút thuốc lá sợi: “Ông ngoại, sáng mai ông trở về, cháu không tiễn được. Ông trên đường đi thong thả, đến lúc ăn tết, chúng cháu sẽ qua thăm ông cùng bà ngoại!”

“Được, được!” Lão Tôn cười từ ái với Dương Nhược Tình.

Sau khi cất chậu nước, Dương Nhược Tình trở về phòng của mình.

Nhìn vào mắt Tôn thị và Dương Hoa Trung, Lão Tôn vẫn luôn yên tĩnh ngồi một bên hút thuốc lá rốt cuộc lên tiếng.

“Thục trân, lão tam, các con đừng lo lắng, Tình Nhi của ta làm gì đều nắm chắc trong lòng, Đường Nha Tử cũng là một hài tử đáng tin, bọn họ kết bạn vào núi, sẽ không có việc gì đâu!”

……

Một đêm mộng đẹp.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Dương Nhược Tình mặc xong quần áo liền xuống đất.

Trong phòng bếp, Tôn thị đã nấu xong cơm sáng.

Cơm sáng nay là một bát trứng luộc, Dương Nhược Tình đếm một chút, có sáu quả!

“Nương, những quả trứng này đã để dành nhiều ngày, muốn lưu trữ cho hai đệ đệ tẩm bổ, sao ngài một hơi nấu hết cho con ăn vậy? Không được, không được!”

Dương Nhược Tình đau lòng vô cùng.

Tôn thị từ bên bếp bước ra, sủng nịnh mỉm cười với Dương Nhược Tình.

“Khuê nữ ngốc, con cũng là hài tử của nương, trứng gà cũng phải nấu cho con ăn chứ?”

“Nương……”

“Ăn đi cho nóng, nương còn cho thêm một muỗng caramel, với ít mỡ lợn, bảo đảm hợp với khẩu vị của con.” Tôn thị nói, đưa cho Dương Nhược Tình một chiếc thìa sạch.

Dương Nhược Tình không lay chuyển được, chỉ đành tiếp nhận cái thìa, dưới sự ép buộc của Tôn thị, ăn hai quả xong liền bỏ thìa xuống.

“Con gái lớn như vậy rồi, chỉ ăn có hai quả sao có khí lực leo núi được? Lại ăn thêm chút nữa đi!” Tôn thị thúc giục.

“Nương trứng ăn rất no bụng, con thật sự không ăn thêm được nữa, nương giữ lại cho hai đệ đệ ăn đi!”

“Các đệ đệ sẽ ăn món khác, Tình Nhi ngoan, nghe nương nói, ăn đi!” Tôn thị vẫn còn khuyên.

Dương Nhược Tình lắc đầu, dư lại bốn quả, nàng đánh chết cũng không chịu ăn!

Tôn thị không có cách nào khác, chỉ đành từ bỏ, xoay người lấy bát bánh bắp nóng hầm hập từ trong tủ bát ra, dùng mấy tầng giấy dầu bao lại, bỏ vào trong sọt của Dương Nhược Tình.

“Lương khô và nước này con mang theo, đến buổi trưa mang ra cùng Đường Nha Tử ăn lót dạ.”

“Vâng ạ!”

Tôn thị kiên trì đưa Dương Nhược Tình đến sau thôn, Lạc Phong Đường đã sớm chờ ở đó.

Trong ánh ban mai, thân ảnh cao lớn của nam hài đứng ở bên bờ suối sau thôn, đỉnh thiên lập địa, cho người ta cảm giác vô cùng vững chắc.

Khi đến gần hơn mới thấy, trên vai hắn đang đeo một bộ cung tiễn, cung tên được cắm chỉnh tề trong bao đựng tên đang cõng trên lưng.

Ở thắt lưng có một con dao ngắn để tự vệ và một cái búa để chặt củi.

Một tay đang cầm bó dây thừng, với một cái móc ba cạnh được buộc vào một đầu của sợi dây.

Vũ trang đầy đủ!