Chương 158: Đàm Thị Tìm Bãi ( Canh Ba )

Nàng cùng Dương Hoa Mai đã làm ầm ĩ lâu như vậy, Đàm thị và lão Dương cũng không hề ra tới.

Điều này thuyết minh bọn họ căn bản không ở trong phòng, vậy không cần thiết phải đi qua nữa.

Dương Hoa Mai định tới ngăn nàng lại, nhưng bên trên nóc nhà kia, mái ngói đột nhiên phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan.

Còn cả tiếng kêu của Vượng Tài.

Dương Nhược Tình buồn cười liếc mắt nhìn Dương Hoa Mai một cái: “Còn muốn cùng cháu lăn lộn sao? Chẳng may con chó của cô bị ngã gãy chân thì đừng có khóc nha!”

Dương Hoa Mai cũng quay đầu nhìn mái hiên bên kia, Vượng Tài còn đang run rẩy.

Mỗi lần nó run rẩy một chút, trái tim Dương Hoa Mai cũng đi theo run rẩy một chút.

Bắp chân Vượng Tài đảo quanh, đôi chân voi của Dương Hoa Mai cũng đi theo đứng không vững.

“Mập Mạp, ngươi chờ đó cho ta, chuyện hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Dương Hoa Mai cắn răng, xoay người chạy như bay tới phía trước sân, vừa chạy vừa khóc: “Đại ca, Vĩnh Tiên, các ngươi có ở đây không? Mau tới giúp muội ôm Vượng Tài xuống ……”

Dương Nhược Tình bên này cũng vào nhà mình.

Tôn thị vẫn đang ngồi trước giường Dương Hoa Trung, hai vợ chồng đang nói chuyện về lũ lợn con, khuôn mặt đầy khát khao.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình quay trở về, Tôn thị vội hỏi: “Tình Nhi, con đã gặp bà nội chưa? Bà có đồng ý cho chúng ta trước đem lợn con thả tạm ở chuồng bò không?”

Dương Nhược Tình gật đầu: “Ông nội và bà nội đều không ở trong phòng, không có việc gì, chúng ta trước cứ đem lợn con bỏ vào đi. Chỉ tầm một, hai canh giờ, là có thể dọn ra rồi!”

Chỉ một, hai canh giờ, ba con lợn con cũng không bài tiết ra bao nhiêu, cùng lắm thì lúc sau lại rửa sạch chuồng bò là được, có chuyện gì lớn đâu!

……

Hôm nay, Đàm thị vừa ăn cơm sáng xong liền đi ra ngoài, còn mang theo chút trứng gà đi nhà Chu bà mối trong thôn, nói việc hôn nhân của Dương Hoa Châu.

Buổi trưa về tới nhà lại vội vàng ăn cơm trưa, buổi chiều lại đi ra ngoài.

Mãi cho đến lúc lên đèn, mới hấp tấp trở về nhà.

Còn chưa kịp đi theo hội báo cho lão Dương thu hoạch của một ngày này, con gái út Dương Hoa Mai đã khóc sướt mướt lại đây cáo trạng với bà!

“Nương, ngài về đến nhà rồi. Nếu ngài lại không về tới nhà, sẽ không còn được gặp lại con cùng Vượng Tài……”

“Ai da, con của ta, tâm can của ta…… Con chớ khóc, con khóc khiến tâm của nương cũng nát!”

“Nương, con cùng Vượng Tài thiếu chút nữa đã bị Mập Mạp ức hiếp chết, ngài phải làm chủ cho chúng ta nha……”

Dương Hoa Mai ôm Vượng Tài, cùng nhau áp tiến vào trong lòng Đàm thị để làm nũng, nước mắt nước mũi ướt đẫm bả vai Đàm thị.

Nước mắt nước mũi của khuê nữ, Đàm thị không chê.

Nhưng Vượng Tài này, cũng rúc cái đầu thối hoắc vào trong lòng bà, Đàm thị nhíu mày, dạ dày bên trong một trận cuồn cuộn.

Nhưng đây là chó cưng của khuê nữ, dù có ghét bỏ cũng không thể nói ra!

“Cái gì? Mập Mạp nàng lại gây sóng gió gì?” Đàm thị kinh ngạc hỏi.

Dương Hoa Mai gật đầu như đảo tỏi.

“Mai nhi, rốt cuộc sự việc ra sao, con nói cho nương nghe!”

Dương Hoa Mai ngừng khóc, đem chuyện phát sinh lúc buổi chiều cùng Dương Nhược Tình, thêm mắm thêm muối nói một lần!

Phía trước Vượng Tài bị đá, Đàm thị cũng tức giận, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.

Nhưng nghe nói Dương Hoa Mai bị đá vào lưng, Đàm thị không thể nhịn được nữa.

“Đau không? Có bị bầm không? Mau cởi quần ra cho nương xem!”

Đàm thị khẩn trương lên, định kéo váy và quần của Dương Hoa Mai ra để kiểm tra.

Dương Hoa Mai lắc đầu: “Con bị một đá kia thật ra cũng không đau, chỉ đáng thương cho Vượng Tài, nó bị dọa đến nát cả lá gan. Nương, ngài cần phải làm chủ cho Vượng Tài!”

Đàm thị cắn răng, trên mặt tràn đầy băng sương.

“Đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Mập Mạp là muốn lật trời sao, để ta đi lột da của nàng!”

Đàm thị di chuyển đôi chân nhỏ, quay người ra khỏi phòng định đi tìm Dương Nhược Tình, tuy nhiên, một bóng hình đứng ở cửa, chặn đường đi của bà.

“Sao cứ luôn gây sự với Mập Mạp vậy? Các ngươi không thể làm việc gì đứng đắn sao?”

Lão Dương mặt mày tức giận bước vào phòng, đôi mắt hổ đảo qua Đàm thị cùng Dương Hoa Mai, cuối cùng dừng ở Vượng Tài mà Dương Hoa Mai đang ôm trên người.

“Con chó này dơ đến muốn mệnh, con xem thử coi, con là một đại cô nương, suốt ngày ôm một con chó vào trong ngực, thì giống dạng gì?” Lão Dương nói.

Dương Hoa Mai ủy khuất gục đầu xuống, đôi tay vẫn ôm chặt Vượng Tài, nhỏ giọng biện giải.

“Vượng Tài là chó trong thành, mấy con chó ăn cứt ở trong thôn không thể so sánh được!”

“Trong thành thì sao? Còn không phải cũng chỉ là một con chó ư? Trông nhà còn kém hơn chó thôn ta. Chó thành phố ăn cơm nhưng còn không bằng mấy con ở nông thôn ăn cứt!” Lão Dương tức giận nói.

Dương Hoa Mai không dám cãi cọ với lão Dương, mặt đỏ lên, nước mắt xoay tròn.

Ánh mắt nàng xin giúp đỡ nhìn về phía Đàm thị.

Đàm thị đưa mắt ra hiệu cho Dương Hoa Mai, bảo nàng đi về phòng trước.

Dương Hoa Mai gật đầu, ôm chặt Vượng Tài chạy đi.

Trong phòng liền chỉ còn lại lão Dương cùng Đàm thị.

Đàm thị trách cứ lão Dương: “Chúng ta có năm nhi tử, nhưng lại chỉ có một khuê nữ, ông không thể chiều nàng một chút sao? Cáu gắt như vậy khiếng khuê nữ sợ hãi.”

“Chiều, chiều, chiều, bà nhìn một cái thử xem, bà đã chiều nó thành cái dạng gì?” Lão Dương tức giận quở trách Đàm thị.

“Đại cô nương mười sáu tuổi, chờ Ngũ ca của nàng thành thân xong cũng phải làm mai cho nàng! Bà nhìn xem, nó bị bà chiều đến hư cả người, sau này gả không nổi, bà ngồi đó mà khóc!”

“Phi phi phi!”

Đàm thị liên tiếp hướng trên mặt đất phun vài khẩu, “Ông, cái lão già chết tiệt, đúng là miệng quạ đen. Mai nhi sao sẽ có chuyện gả không ra, khuê nữ tốt như vậy, mặt to mông to, rất mắn đẻ, người ta tranh đoạt còn không kịp!”

Lão Dương trừng mắt: “Bà đừng có suốt ngày đi theo nàng ồn ào, gây sự với Mập Mạp bên kia!”

Đàm thị bĩu môi: “Hừ, ông cứ che chở tam phòng đi, xem bọn họ có cho ông được nửa miếng đậu phụ để ăn không!”

Lão Dương xua xua tay, vào phòng ngồi ở trên ghế, “Tôi không cùng bà cãi cọ linh tinh, nói chính sự đi, việc hôn nhân của lão ngũ như thế nào rồi? Có mối nào không?”

Nói đến việc chính, Đàm thị cũng ngồi xuống, đem chuyện hôm nay, từ đầu chí cuối kể cho lão Dương nghe.

“Nói đến thật đúng là trùng hợp, trong tay Chu bà mối đúng lúc có một cô nương, ở Bào gia thôn phía trước, hai mươi mốt tuổi, so với lão ngũ nhà ta nhỏ hơn vài tuổi.”

“Hai mươi mốt còn chưa có gả, cô nương kia sợ là có gì không ổn chăng?” Lão Dương cân nhắc nói.

Đàm thị lắc đầu: “Nhìn không giống, người lớn lên không kém, da trắng, eo nhỏ, mông to, nhìn cũng có vẻ ngoan.”

“Vậy sao ở nhà đến 21 tuổi còn chưa có gả ra ngoài?” Lão Dương hỏi lại.

Ở nông thôn, khuê nữ tới mười lăm, mười sáu tuổi, bà mối đã bắt đầu tới cửa. Thông thường mười tám, mười chín, sẽ xuất giá.

Qua hai mươi tuổi thì chính là gái lỡ thì.

Đàm thị nói: “Tôi có hỏi qua, khuê nữ kia ba năm trước đã đính thân, nhưng không may cha nàng qua đời, nên phải thủ hiếu ba năm.”

“Nhà trai bên kia chờ không kịp nên đã từ hôn.” Đàm thị nói.

Lão Dương gật gật đầu, lý do này cũng hợp lý.

“Nói như vậy, bà đã đi gặp qua người ta sao?” Ông lại hỏi.