Chương 157: Thả Chó Cắn Mập Mạp ( Canh Hai )

Dương Hoa Mai cười tủm tỉm hỏi Vượng Tài, dùng ngón tay chỉ vào chiếc mũi vừa đen vừa ướt dầm dề của nó.

Như đang cưng chiều một đứa trẻ hờn dỗi, nói: “Hôm nay chúng ta cắn thế thôi, nếu con cắn chết nó, mai lấy gì mà chơi tiếp?”

Vượng Tài vẫn lắc mông giãy giụa.

Dương Hoa Mai dở khóc dở cười, giống như ôm một đứa trẻ, dùng lòng bàn tay nâng mông Vượng Tài lên: “Ngoan, Vượng Tài nhà ta nghe lời, ban đêm ta nấu trứng gà cho ngươi ăn!”

Vượng Tài thần sắc ổn định lại.

Dương Hoa Mai ôm Vượng Tài ngồi xuống dưới mái hiên, để nó đứng thẳng bằng hai chân như con người.

“Vượng Tài, ngoan, cười một cái nào~”

Con chó nhe răng, lè lưỡi, nước dãi chảy xuống dưới.

“Vượng Tài, tới, bắt tay nào ~”

Con chó nâng chân trước lên, chạm vào tay Dương Hoa Mai một chút.

“Vượng Tài, tới, thơm một cái nào ~”

Con chó không động tĩnh.

Tuy nhiên, Dương Hoa Mai đã di chuyển, đưa khuôn mặt to như gấu tới trước mặt con chó.

Chiếc mũi tẹt của nàng chạm vào chiếc mũi của con chó.

Mũi chó nhạy cảm, mùi tỏi từ trong miệng Dương Hoa Mai bay vào.

“Hắt xì!”

Nó hắt hơi một cái vang dội vào mặt Dương Hoa Mai.

“Ha ha ha ~”

Dương Hoa Mai lên tiếng nở nụ cười, đôi mắt híp lại thành một khe hở, thịt trên cằm đều run rẩy lên.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền tới.

Dương Hoa Mai nhướng mi lên nhìn một cái, liền thấy Dương Nhược Tình đang đi tới.

Nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, Dương Hoa Mai ôm Vượng Tài đứng dậy, tức giận quát Dương Nhược Tình.

“Mập Mạp, ngươi không ở trong sân sau, chạy tới đây làm gì?”

Ánh mắt Dương Nhược Tình chuyển qua Dương Hoa Mai và Vượng Tài trong tay nàng, hơi nhíu mày.

Thật là một người xấu xí, nuôi một con chó xấu xí, lông con chó bẩn đến mức không phân biệt được màu gì, còn có một đống gỉ mắt, đi vài bước đã ngửi thấy mùi lạ.

Dương Nhược Tình giơ tay che mũi, lui lại một bước nói: “Cháu thích chạy thì chạy, cô không thể khống chế!”

Dương Hoa Mai không nghĩ tới Dương Nhược Tình vừa mở miệng đã dám cãi nàng, hừ một tiếng, đem Vượng Tài thả lên mặt đất, “Vượng Tài, người xấu dám đi vào trong sân nhà chúng ta, con đi cắn nàng đi! Cắn nàng xong ta sẽ cho con gặm xương!”

Sự thật chứng minh, Vượng Tài là một con chó được huấn luyện tốt.

Tuy có kích thước nhỏ, nhưng nó cũng đã hai, ba tuổi, biết được xem mặt đoán ý.

Đặc biệt với chiến thắng vừa rồi, nó rất tự tin quay lại lao đầu về phía Dương Nhược Tình.

Khi còn cách Dương Nhược Tình khoảng hai bước chân, nó đã nhe những chiếc răng năng trắng muốt ra.

Đôi chân sau ngắn mà rắn chắc hơi cong một chút, nó thủ thế chuẩn bị nhảy lên, mục tiêu là cẳng chân của Dương Nhược Tình!

Ngay khi thân hình của nó bay lên không trung, há miệng ra định cắn Dương Nhược Tình ——

“Vèo……”

“Bang!”

Một bóng đen bị đá văng ra trúng vào cây hòe già trong sân rồi bật trở lại.

“Ứ ứ……”

Vượng Tài trở mình đứng lên, kẹp chặt cái đuôi nhanh như chớp chạy vào phòng Dương Hoa Mai, chui xuống gầm giường, cuộn tròn thành một quả bóng.

Thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ đau đớn từ trong phòng truyền ra.

“Ư ư……”

“Ư Ư ư……”

Trong viện.

Dương Hoa Mai trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả một cách rõ ràng.

Ngay lập tức, nàng tức giận bật dậy khỏi mặt đất.

“Mập Mạp, ngươi, ngươi, ngươi dám đá Vượng Tài của ta?”

Dương Nhược Tình dửng dưng rút chân về, trợn mắt nhìn Dương Hoa Mai: “Đúng vậy, đá nó thì sao? Con súc sinh, đá nó còn ngại bẩn cả giày của cô nãi nãi ta!”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi mắng ai là súc sinh?”

Dương Hoa Mai tức giận đến đỏ bừng mặt, toàn bộ thân thể đều run rẩy.

Một cây thịt lớn lắc lư!

Dương Nhược Tình nhìn đến đôi mắt có hơi chút đăm đăm.

“Mập Mạp, ngươi nhìn cái gì? Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa mắng ai là súc sinh? Ngươi có gan nói lại xem!” Dương Hoa Mai tức muốn hộc máu quát lên.

Dương Nhược Tình cười: “Sao thế? Tiểu cô muốn tranh chức ‘súc sinh’ với Vượng Tài à? Thật đáng tiếc, ngài lại bị thiếu mất một cái đuôi dài!”

“Vượng Tài không phải súc sinh, ta cấm ngươi nói nó như vậy!” Dương Hoa Mai khàn cả giọng gào lên, cả khuôn mặt đều có chút vặn vẹo.

Dương Nhược Tình âm thầm ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Dương Hoa Mai tức giận như vậy.

Dù lần trước nàng đè nàng ta ở trên giường để đánh, cũng không thấy Dương Hoa Mai bùng nổ đến như vậy!

Dương Hoa Mai đối với Vượng Tài thật đúng là không bình thường!

Chỉ sợ vị trí của Đàm thị và lão Dương trong lòng nàng đều xếp sau Vượng Tài đi?

Dương Nhược Tình không muốn dây dưa nhiều với một fan cuồng của chó như vậy.

Nàng cười nói: “Được rồi, được rồi, nếu tiểu cô đã coi Vượng Tài cũng giống như mình, thì cháu xin thu hồi lời vừa nói, được chưa!”

“Chưa được!” Dương Hoa Mai đặt tay lên chiếc eo to như thùng phi, “Bát nước đã hắt đi làm sao có thể lấy lại được, ngươi phải đến nhận lỗi với Vượng Tài! Còn có, ngươi mới vừa rồi còn đạp nó một cái, ngươi phải bồi thường! Bằng không, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Dương Nhược Tình sửng sốt.

Má nó! Tỷ tỷ ta đều đã thoái nhượng đến như vậy, ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao?

Lửa giận trong lòng bò lên, nấu được một nồi thịt chó.

Trên mặt nàng lại lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, giả bộ như bị khí thế của Dương Hoa Mai chấn nhiếp.

“Được, được, để cháu bồi tội với Vượng Tài, tiểu cô ngài gọi nó ra đi!”

“Hừ!”

Dương Hoa Mai vừa lòng hừ một tiếng, xoay người trở về phòng.

Trong nháy mắt, nàng đã ôm Vượng Tài ra, đi tới trước mặt Dương Nhược Tình.

“Vượng Tài chớ sợ, ta sẽ kêu Mập Mạp xin lỗi ngươi!” Dương Hoa Mai vỗ về đầu Vượng Tài, âm thanh ôn nhu dỗ dành.

Vượng Tài ban đầu vẫn kẹp chặt cái đuôi có chút sợ hãi, nghe Dương Hoa Mai dỗ dành, như đã tìm được người tâm phúc, hùng phong và khí phách lại quay trở về.

Chó là rất hay mang thù.

Nó tức khắc hướng về phía Dương Nhược Tình nhe răng trợn mắt lên.

“Mập Mạp, ngươi còn thất thần làm gì? Mau nhận lỗi với Vượng Tài đi!” Dương Hoa Mai lạnh giọng quát lớn.

Dương Nhược Tình gợi lên khóe môi, chỉ thấy nàng nâng cánh tay.

Khi Dương Hoa Mai còn chưa kịp phản ứng, thì Vượng Tài đã lọt vào trong tay Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình dùng hai ngón tay xách cổ Vượng Tài lên, sau đó phủi tay ném ra ngoài.

Là một điệp viên cao cấp, nàng nắm rất rõ sức mạnh, phương hướng, cũng như vị trí của các vật thể bị ném.

Chờ đến khi Dương Hoa Mai từ kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, Vượng Tài đã kẹp chặt cái đuôi nằm trên nóc của đông sương phòng.

Nó sợ tới mức cả người run rẩy, nước tiểu từ trên mái ngói chảy xuống, tích tách rớt trên mặt đất trước cửa phòng……

“Ha ha ha, nhận lỗi như vầy, các ngươi đã vừa lòng chưa?” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi.

“Mập Mạp, ngươi, ngươi dám ném Vượng Tài nhà ta? Ta, ta, ta sẽ đánh chết ngươi!”

Dương Hoa Mai xắn tay áo lên, nhào lên định tát vào mặt Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình nghiêng người tránh đi một chưởng đầy thịt kia, xoay người đá vào mông Dương Hoa Mai.

Dương Hoa Mai lảo đảo về phía trước hai bước, ôm chặt cây hòe già mới suýt nữa không té ngã!

“Đúng là một đôi cẩu nam nữ, cô nãi nãi ta cũng không rảnh chơi cùng các ngươi!”

Dương Nhược Tình vỗ vỗ tay, xoay người đi về phía sân của nhà mình.