Chương 155: Triệu Quả Phụ Phẫn Nộ ( Canh Ba )

Hắn cố gắng đắm mình trong biển sách, hy vọng như vậy là có thể quên mất phiền não.

Tuy nhiên, những cuộn giấy thường khiến hắn khát khao kiến thức giờ đã trở nên nhàm chán vô vị.

Từng chữ trên tờ giấy đều chuyển động, và cuối cùng, tất cả đều biến thành khuôn mặt tươi cười của Dương Nhược Tình, đung đưa trước mắt hắn……

Thời điểm Triệu quả phụ bưng một chén trà nóng tiến vào, liền thấy nhi tử đang cầm một quyển sách, ánh mắt thẳng lăng lăng, cả buổi đều không lật nổi một tờ.

Hắn thậm chí còn không nhận thấy bà đang đến.

Đứa nhỏ này, rốt cuộc bị làm sao vậy?

Triệu quả phụ nghi hoặc, tay chân nhẹ nhàng buông bát trà, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi.

Đột nhiên ——

“Tình Nhi ~”

Triệu quả phụ nghe được từ trong miệng nhi tử, thốt ra hai chữ này.

Như là nỉ non, lại như là tiếng gọi.

Chứa đựng ôn nhu, lưu luyến, khát vọng.

Triệu quả phụ dưới chân hẫng một nhịp, cả người cứng lại, giống như bị sét đánh trúng!

Nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, nhi tử xưa nay luôn thanh lãnh, thờ ơ, thế nhưng còn có ngữ khí như vậy ……

Hắn không phải gọi nương, mà là gọi một nữ oa.

Nữ oa kia không phải ai khác, lại chính người đã lui hôn với hắn, Mập Mạp của tam phòng Dương gia!

“Tử Xuyên!”

Triệu quả phụ xông lên, đoạt lấy quyển sách trong tay Mộc Tử Xuyên, dùng sức ném xuống bàn.

“Tiểu tử con là si ngốc hay sao? Mập Mạp kia có gì tốt, nàng có gì đáng giá để con phải rối rắm? Con đây là muốn chọc cho nương tức chết sao?”

Triệu quả phụ phẫn nộ rít gào với Mộc Tử Xuyên.

Mộc Tử Xuyên hồi phục lại tinh thần, vội vàng từ sau bàn học đứng lên, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, bị bắt tại trận.

Chân tay hắn luống cuống, chột dạ cúi thấp đầu, chuẩn bị nghe mẫu thân tức giận la mắng.

Triệu quả phụ tức giận đến trắng bệch cả mặt, dùng sức nắm lấy hai tay Mộc Tử Xuyên: “Con nói cho nương, con có còn nhớ thương Mập Mạp kia không?”

Mộc Tử Xuyên im lặng, chỉ nâng mắt lên nhìn Triệu quả phụ đang tức muốn hộc máu.

Hắn không nói gì, tuy nhiên ánh mắt tràn đầy áy náy lại giống như là một lưỡi dao cắm sâu vào trong trái tim của Triệu quả phụ.

Triệu quả phụ tức giận run rẩy cả người.

Bà véo mạnh vào cánh tay Mộc Tử Xuyên đến mức móng tay cứa vào da thịt, khiến đôi lông mày mỏng manh của hắn nhăn lại vì đau.

“Mập Mạp kia rốt cuộc cho con uống mê hồn canh gì? Khiến cho con mất hồn mất vía như vậy? Nàng vừa béo, vừa xấu lại vừa đanh đá, còn từ hôn với con, khiến con mất hết cả mặt mũi!”

Triệu quả phụ giống như phát điên đánh Mộc Tử Xuyên, vừa khóc lóc vừa quở trách hắn.

“Sao con không nhớ hả? Sao con lại đi nhớ thương một người như vậy? Nữ oa oa tốt hơn nàng, ở thôn Trường Bình ta có thể vơ cả đống, sao con không ăn bánh bao trắng mà thế nào cũng phải ăn bánh bột bắp đen xì không ai thèm như vậy?”

Mộc Tử Xuyên thân thể đơn bạc, bị nương hắn lung lay.

Mặc cho những nắm tay của nương rơi trên vai như những hạt mưa.

Mặc cho nương khóc đến đứt từng khúc ruột, nước mắt nước mũi ướt đẫm cả người hắn.

Nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, đôi tay nắm chặt, lông mày nhíu lại.

“Nương, ngài nói rất đúng, nàng vừa béo, vừa xấu, vừa đanh đá, còn làm con mất hết mặt mũi, trên lý thuyết, con đúng là nên hận nàng!”

Dừng lại một chút, đôi mắt hắn buồn bã nhìn Triệu quả phụ, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào, vài phần khàn khàn. Cũng mang theo vài phần bi ai, vài phần bất đắc dĩ.

“Tuy nhiên, là nhi tử không biết cố gắng, nhi tử không biết quản nơi này!”

Hắn trầm giọng nói, giơ nắm tay, dùng sức đấm vào ngực mình.

Tiếng khóc của Triệu quả phụ đột nhiên im bặt.

Bà buông Mộc Tử Xuyên ra, lảo đảo lui về sau hai bước, như thể không biết Mộc Tử Xuyên.

Căn phòng chìm vào sự im lặng lạ lùng, cả hai mẹ con không ai lên tiếng.

Sau một lúc lâu, Triệu quả phụ lau hết nước mắt trên mặt, nghiến răng nói với Mộc Tử Xuyên: “Tử Xuyên, con nghĩ cũng đừng nghĩ đến, chỉ cần nương còn ở đây một ngày, Mập Mạp kia đừng hòng có thể tiến vào cửa của Mộc gia! Dù cho tương lai con có trúng cử nhân, thành Trạng Nguyên, muốn thu nàng ta làm thiếp, ta thà chết cũng sẽ không đáp ứng, con thu lại tâm này cho ta!”

Nói xong những lời này, Triệu quả phụ đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Trong phòng, Mộc Tử Xuyên cũng suy sụp ngã ngồi xuống ghế, phảng phất như mất hết cả khí lực.

……

Thời điểm Dương Nhược Tình về đến nhà, liền nhìn thấy ngay ông ngoại, ngũ thúc, nhị đường ca, còn có Đại Ngưu thúc đang bận rộn ở chỗ đất trống đối diện phòng phía tây, cạnh bức tường trong sân.

Lão Tôn đang trẻ tre, nhị đường ca Dương Vĩnh Tiến đang chặt cọc gỗ.

Ngũ thúc đem rìu, áo choàng làm nghề mộc của hắn sang đây, đang ngồi ở kia bào ván gỗ.

Đại Ngưu thúc thì phân loại cỏ tranh cùng rơm rạ.

Mọi người đang xây chuồng lợn đúng không?

Ánh mắt Dương Nhược Tình sáng lên, vội vàng chạy tới.

“Ông ngoại, mọi người đang xây chuồng lợn đúng không ạ? Tre và ván gỗ lấy ở đâu vậy ạ?”

Dương Nhược Tình kinh ngạc hỏi.

Ban đầu dự định bắt lợn con về xong, trước sẽ nuôi tạm trong chuồng bò của Dương gia mấy ngày.

Chờ chuồng lợn làm xong, sẽ lại dọn ra.

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lão Tôn cười ha hả nói: “Đại Ngưu thúc của cháu nghe nói nương cháu đang đi bắt lợn con, liền mang tre và đầu gỗ tới cho nhà ta dùng làm chuồng lợn.”

“Lại vừa lúc ngũ thúc và nhị đường ca của cháu hôm nay ở nhà, qua thăm cha cháu, mọi người tính toán, chọn ngày không bằng đúng ngày, liền quyết định làm luôn!”

Dương Nhược Tình gật gù.

Lạc Phong Đường đang theo sau lưng nàng cũng buông thùng gỗ trong tay xuống, xắn tay áo lên, gia nhập đội ngũ xây chuồng lợn.

Dương Hoa Châu ở bên kia cũng đi tới, chỉ vào một mảnh đất trống trước mặt nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, theo lý chúng ta nên xây gạch bao ngoài chuồng lợn, sau đó lại trát đất đỏ mới vững chắc.”

“Nhưng khoảng đất trống này không lớn, nếu dùng gạch để xây thì heo con sẽ không có chỗ xoay mình.”

“Mấy người chúng ta đã thảo luận, xây một cái chuồng heo đơn giản thôi, dựa sát vào bờ tường, xây cao tầm nửa người, hai mặt sẽ làm cửa gỗ để chống lạnh.”

“Bên kia có cái máng lợn, đằng kia đào một cái hố nhỏ có địa thế thấp hơn, đến lúc đó phân lợn và nước tiểu lợn sau khi dọn dẹp sạch sẽ chảy vào hố sau đó múc vào thùng.”

“Ở bên ngoài sẽ đóng một vòng cọc gỗ, treo lưới đánh cá và cành gai mận để tạo thành một bức tường vây cao tầm chiều cao của một người đàn ông trưởng thành.”

“Đến lúc đó lợn con cùng gà vịt, đều có thể nuôi thả chung một chỗ.”

“Sau này, chúng ta sẽ kiếm thêm một ít tre và gỗ để làm chuồng gà. Cháu thấy sao?”

Nghe xong quy hoạch của Dương Hoa Châu, Dương Nhược Tình vừa lòng gật đầu liên tục.

Tuy rằng về nhiều mặt vẫn còn hơi thô sơ, nhưng trong thời gian gấp gáp như vậy, có thể làm được thế này đã là vô cùng tốt rồi.

“Ngũ thúc, cứ làm theo những gì thúc nói, cháu nghĩ là được rồi ạ!”

Dương Nhược Tình cười hì hì, lại hỏi: “Phải mất bao lâu mới xây xong ạ?”

Dương Hoa Châu nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, một ngày là có thể xây xong!”

Nhanh như vậy?

Vậy buổi chiều nay khi được bắt trở về, nhóm lợn con có thể ở luôn trong nhà mới của chúng rồi.

Dương Nhược Tình tươi cười rạng rỡ.

“Vâng, vậy ngũ thúc, Đại Ngưu thúc, làm phiền mọi người ạ, buổi trưa hãy ở lại ăn cơm với nhà cháu nhé. Đúng lúc hôm nay cháu mua khá nhiều đồ ăn trở về, để cháu nấu cơm mời cả nhà ạ!”