Chương 154: Mộc Tử Xuyên Pk Lạc Phong Đường ( Canh Hai )

Lạc Phong Đường phải giữ chặt chiếc xe cút kít nên không thể rảnh tay giúp Dương Nhược Tình, chỉ đành dặn dò một cách lo lắng.

Dương Nhược Tình ha ha cười, vỗ tay: "Ngươi xem thường ta? Không nói tới việc lên xuống chiếc xe này, cho dù nhảy ra khỏi cỗ xe phi mã hôm nay, với ta cũng chỉ đơn giản như ăn một chiếc bánh!"

Lạc Phong Đường: “……”.

Dương Nhược Tình xuống xe, đứng vững trên mặt đất xong, đang định giúp Lạc Phong Đường tháo thùng ra khỏi xe cút kít thì đột nhiên cảm thấy điều gì đó, liền xoay ra nhìn.

Cách đó không xa, Mộc Tử Xuyên đang xách theo một xô nước đứng ở bờ ao nhìn qua.

Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn về phía xe cút kít bên này, đôi mày trên khuôn mặt thanh tuấn hơi nhăn lại.

Dương Nhược Tình ngẩn ra một chút, ánh mắt rơi xuống đôi bàn tay hơi lồi lên những đường gân xanh của hắn.

Ha, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác! Tiểu tử này, sức lực của tay đã tăng nha!

Ngay sau đó, như không có việc gì xảy ra, nàng thu hồi ánh mắt, xoay người đi đến bên cạnh Lạc Phong Đường, ý định phụ giúp hắn một chút.

“Tình Nhi, ta tự làm được, ngươi cứ đứng đó nghỉ ngơi đi!” Lạc Phong Đường mỉm cười nói.

Dương Nhược Tình cười khúc khích cầm lấy một cái thùng gỗ từ trên người hắn: “Không có việc gì, một đường đều là ngươi đẩy ta, ta một chút cũng không thấy mệt!”

Lạc Phong Đường nhếch miệng cười một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc của hắn.

Tiếng bước chân cùng với tiếng nước đong đưa đột nhiên vang lên bên người.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu nhìn lên, Mộc Tử Xuyên không biết từ khi nào đã đi tới trước xe cút kít, trong tay còn xách theo hai xô nước.

““Có chuyện gì sao?” Dương Nhược Tình chủ động hỏi Tử Xuyên.

Nếu không có việc gì, vị thư sinh cổ hủ này sẽ không chủ động đi tới.

Mộc Tử Xuyên đi tới, ánh mắt kia vẫn luôn rơi vào trên người Lạc Phong Đường.

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, hắn mới đem tầm mắt chuyển tới trên người nàng.

“Các ngươi đi từ đâu về vậy?” Mộc Tử Xuyên hỏi.

Giọng nói của hắn cũng giống như người của hắn, lạnh lùng và lãnh đạm, như muốn cách xa người cả hàng nghìn dặm.

Trước khi Dương Nhược Tình kịp mở miệng trả lời, Lạc Phong Đường đã đứng thẳng dậy.

“Ta cùng với Tình Nhi mới từ trên trấn trở về!” Lạc Phong Đường trả lời.

“Các ngươi đi trên trấn làm gì?” Mộc Tử Xuyên lại hỏi.

Dương Nhược Tình vừa định mở miệng, lại bị Lạc Phong Đường cấp đoạt trước.

“Chúng ta cùng nhau làm mua bán!”

“Mua bán cái gì?” Mộc Tử Xuyên vẻ mặt hồ nghi.

Lạc Phong Đường nhìn thoáng qua Dương Nhược Tình bên cạnh, rất là tự hào cong môi nói: “Tình Nhi nói đây là bí mật, không thể tiết lộ ra bên ngoài!”

Sắc mặt Mộc Tử Xuyên tối tăm thêm vài phần, khớp xương nơi tay xách thùng nước càng thêm tái nhợt rõ ràng.

Hắn nhìn Dương Nhược Tình, từng câu từng chữ hỏi: “Thậm chí với ta cũng giữ bí mật sao?”

Dương Nhược Tình ngẩn ra.

Mặc dù việc làm đậu phụ này, nàng hy vọng rằng càng ít người biết càng tốt, để tránh bị bắt chước.

Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là gặp ai cũng phải giấu giếm.

Đối với một người như Mộc Tử Xuyên thì không thể đe dọa đến công việc kinh doanh đậu phụ của gia đình nàng, nói cho hắn cũng không có việc gì.

“Mộc Tử Xuyên, thật ra thì tôi và Đường Nha Tử đang kết phường làm……”

Nàng mới nói được một nửa thì đã bị một tiếng hừ lạnh của Mộc Tử Xuyên cắt ngang

“Không cần nói, ta dù sao cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Mộc Tử Xuyên lạnh lùng nói.

Hắn lại nhìn thoáng qua Lạc Phong Đường đang đứng bên cạnh Dương Nhược Tình “Các ngươi thích làm gì thì làm, không liên quan gì đến ta!”

Nói xong những lời này, hắn xách theo thùng nước quay đầu rời đi.

Tấm lưng thẳng gầy có chút cứng ngắc, nhưng những bước chân lại nện rất dồn dập.

Một hơi đã đi qua ao, thân ảnh biến mất sau cây phong cổ thụ ở lối vào thôn.

Ở bên chiếc xe cút kít, Lạc Phong Đường nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Xuyên đi xa, trong đáy mắt đen bóng xẹt qua một tia thích thú.

Hắn lén lút liếc nhìn Dương Nhược Tình bên cạnh, thấy nàng đang nghiêng đầu nhìn cửa thôn bên kia, mày hơi hơi nhíu lại, vẻ mặt mê mang.

“Tình Nhi, chúng ta cũng trở về thôn đi?”

Hắn mỉm cười nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần.

“Đường Nha Tử, tiểu tử Mộc Tử Xuyên kia bị làm sao vậy? Chúng ta cũng chưa từng trêu chọc hắn mà?” Nàng kinh ngạc hỏi Lạc Phong Đường.

Chính hắn là người đi qua và chủ động hỏi thăm.

Nàng muốn nói, nhưng cũng chính hắn là người không thích nghe!

Lúc này thế này, lúc sau lại thế khác, lật mặt còn nhanh hơn lật sách?

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường gãi đầu, do dự.

“Ta nói cho ngươi biết, Tình Nhi, đừng khó chịu.” Hắn nói.

“Gì cơ? Ngươi nói đi.” Dương Nhược Tình nói.

“Mộc Tử Xuyên có vẻ hơi tức giận.” Hắn nói.

“Vì sao nha?” Dương Nhược Tình khó hiểu.

Nàng hôm nay cũng không cười nhạo hắn là tay trói gà không chặt……

“Mộc Tử Xuyên nhìn thấy hai chúng ta đi lên trấn và trở về cùng nhau, nên có chút bực.” Lạc Phong Đường nói.

Dương Nhược Tình nghe vậy lại càng kinh ngạc: “Hai chúng ta cùng nhau từ trên trấn trở về, thì ảnh hưởng gì đến hắn? Hắn tại sao lại bực nha? Đúng thật là không thể nào hiểu được!”

“Trước kia… không phải ngươi cùng hắn… đính… hôn …… từ nhỏ sao……” Lạc Phong Đường mặt đỏ lên, cổ họng hơi nghẹn.

A?

Dương Nhược Tình sửng sốt, sau đó nhếch miệng.

“Vậy càng vớ vẩn, tỷ tỷ ta đã sớm đem hắn đá văng tám kiếp rồi. Ta thích ở với ai là tự do của ta, hắn quan tâm làm gì?”

“Đúng vậy! Tình Nhi ngươi là tự do, ngươi cùng Mộc gia không có nửa điểm can hệ!” Lạc Phong Đường dùng sức gật đầu, lớn tiếng phụ họa.

“Đương nhiên, trời đất bao la, ta muốn làm gì thì làm, ai dám đến quản ta!”

“Đúng đúng, ngươi có chọc thủng lỗ trên trời, ta cũng giúp ngươi vá lại!”

“Ha ha ha, Đường Nha Tử ngươi cũng không phải là Nữ Oa, sao có thể đội đá vá trời?”

“Hắc hắc……”

“Đi thôi, chúng ta về thôn đi!”

……

Trong sân của Mộc gia.

Triệu quả phụ đang ngồi dưới gốc cây hòe già để may váy, thì cửa sân bị đá văng một cái.

Triệu quả phụ hoảng sợ, nhướng mi nhìn qua, thấy nhi tử nhà mình đang xách theo hai thùng nước vào sân.

“Tử Xuyên, con làm sao vậy? Đá hỏng cửa sân thì lấy gì mà dùng!” Lưu quả phụ quở mắng.

Mộc Tử Xuyên cũng không để ý đến bà, xách thùng đi thẳng đến phòng bếp ở cánh tây.

Khi đi ngang qua Triệu quả phụ, bà liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tuấn của nhi tử rất ảm đạm.

Đứa nhỏ này bị làm sao vậy?

Sao lại giống như vừa ăn phải thuốc súng thế?

Triệu quả phụ kinh ngạc, bỏ quần áo trong tay xuống bên cạnh cái khay, đứng dậy đi theo vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Mộc Tử Xuyên hai tay bưng lên thùng nước đổ vào lu, ‘ào ào’.

“Tử Xuyên, con làm sao vậy? Sao mặt mũi lại tối sầm vậy?” Triệu quả phụ hỏi.

Mộc Tử Xuyên im lặng.

Hắn lại bưng lên một thùng nước khác, đổ vào trong lu, nặng nề đóng nắp lu nước lại, xoay người thở phì phì đi đến cửa phòng bếp, bị Triệu quả phụ tóm lại.

“Tiểu tử thúi, con trưng cái mặt đen ra với ai vậy? Nương hỏi con sao con không nói gì? Định làm nương tức chết sao?”

Mộc Tử Xuyên bất đắc dĩ, nhíu mày nói: “Nương, con không có việc gì, tuy nhiên trong lòng có hơi chút không thoải mái, qua một lát sẽ hết, ngài đừng lo lắng cho con.”

“Ai trêu chọc con? Con nói với nương, nương sẽ đi đòi lại công đạo cho con!”

“Không có ai chọc con cả! Là do chính con tự mình không qua được thôi!”

Nói xong những lời này, Mộc Tử Xuyên tránh thoát khỏi tay Triệu quả phụ, xoay người trở về phòng của mình, ngồi xuống bàn học, mở sách ra.