“Đường Nha Tử, nghe người trong thôn nói, ngươi đã đi săn từ khi mới mười mấy tuổi. Nhưng đại bá của ngươi lại là thợ rèn, không ai dạy ngươi cả. Vậy ngươi làm sao học được kỹ nghệ săn bắn?"
Dương Nhược Tình tò mò hỏi.
Ở thôn Trường Bình, thiếu niên thợ săn Lạc Phong Đường, là một thần thoại trong mắt các nam nhân!
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: “Nói ra không sợ ngươi chê cười, ta từ nhỏ đã nhìn đại bá rèn sắt, nên rất thích khiêng, thương, vũ, côn. Săn thú, là do chính ta tự mày mò ra!”
“A, hóa ra là ngươi tự học sao? Đường Nha Tử ngươi giỏi thật!”
Dương Nhược Tình nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lạc Phong Đường nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, ngẩn ra một chút.
Tình Nhi đang khen hắn đúng không?
Chỉ nghe Dương Nhược Tình nói tiếp: “Đường Nha Tử, ngươi có thể kể cho ta nghe về những cuộc đi săn của ngươi được không?”
Lạc Phong Đường dừng chân lại, có chút kinh ngạc nhìn vào mắt Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi ngươi muốn nghe làm gì vậy?” hắn hỏi.
Giống như một dã nhân, suốt ngày ở trong núi chui tới chui lui. Một số dã thú bản tính thận trọng, vì nằm vùng, có khi hắn còn nằm gần hang ổ của dã thú cả ngày ……
“Tốt nhất là không nên nghe, không có gì thú vị cả, có khi còn làm ngươi cảm thấy sợ!”
Hắn tự giễu cười nhạo chính mình, lắc lắc đầu, cất bước đi tiếp.
Dương Nhược Tình lon ton đuổi kịp, sánh bước bên hắn.
“Ai, tiểu tử ngươi coi khinh ta đúng không? Ngươi cứ việc nói đi, ta bảo đảm sẽ không sợ hãi!”
“Ngươi thật sự muốn nghe?” hắn nghiêng đầu hỏi nàng.
Nàng dùng sức gật đầu, vẻ mặt chờ đợi.
Hắn thầm thở dài, “Được rồi, ta nhớ lại xem……”
“Đó là năm ta mười tuổi, đi theo đại bá để học nghề rèn, sau đó năn nỉ đại bá đánh cho một bộ cung tên đầu tiên……”
Dương Nhược Tình phát hiện, Lạc Phong Đường tiểu tử này, ngày thường ít giao tiếp với người khác, dùng gậy gộc đánh cũng không ra một tiếng.
Tuy nhiên, khi hắn nói về chuyện săn thú, lại giống như thay đổi thành một người khác, có thể nói liên tục!
Hắn nói rất rõ ràng, mạch lạc, câu chuyện cũng liên kết với nhau rất chặt chẽ.
Khi nói về một việc, hắn có thể miêu tả hoàn cảnh lúc đó, thực lực hai bên như thế nào, rất rõ ràng và ngắn gọn.
Dương Nhược Tình cảm giác như những bức họa về việc săn thú từ từ được mở ra trước mắt nàng……
Giọng của hắn trầm thấp, bình tĩnh đã dẫn nàng đi vào một thế giới khác, giúp nàng một lần nữa làm quen với những ngọn núi nhấp nhô phía sau thôn.
Vài trăm dặm núi Miên Ngưu, tầng tầng lớp lớp.
Phạm vi hoạt động của thôn dân chỉ ở chân núi và vùng ven.
Trong núi sâu rừng già, ngọa hổ tàng long!
Ngay cả những thợ săn kinh nghiệm và giỏi nhất ở làng trên xóm dưới, muốn tiến vào tận sâu trong núi Miên Ngưu để săn thú, đều phải kết bạn mà đi.
Nhưng đại nam hài trước mặt này, từ năm mười tuổi đã ở bên ngoài đuổi thỏ, bắt gà rừng.
Sau mười ba tuổi hắn đã lần đầu vào núi, dùng dao găm, giết được một con sói hoang đi lạc.
Mười bốn tuổi, đánh nhau với một con gấu đen, thành công hạ gục nó.
Mười lăm tuổi, hắn gặp đàn lợn rừng……
Mười sáu tuổi, tức là ba tháng trước, hắn lại tình cờ gặp vua sói trắng ở núi Miên Ngưu.
Cùng vua sói trắng giảo hoạt, hung tàn đánh một trận thập tử nhất sinh, sau đó vua sói bị thương chạy trốn, còn hắn cũng nhờ đó mà đạt được nhiều chiến lợi phẩm phong phú……
“Đường Nha Tử, nếu những trải nghiệm của ngươi mà được viết thành sách, để cho thuyết thư tiên sinh đi trà lâu kể lại, chắc cũng phải nói đến hết ba ngày ba đêm mới hết!”
Nghe thấy khoảnh khắc thú vị đó, Dương Nhược Tình không khỏi vuốt lòng bàn tay thở dài.
Lạc Phong Đường cụp mắt xuống, cười nhẹ.
“Để kiếm sống, ta mới bất đắc dĩ phải vào núi. Làm gì được như Tình Nhi ngươi nói vậy!”
“Ai, ngươi đừng có khiêm tốn, ta thực sự rất khâm phục ngươi!”
“Gì cơ?” hắn ngước mắt lên, cho rằng chính mình nghe lầm.
“Tình Nhi ngươi thật sự không sợ sao?” hắn hỏi lại.
Có một lần, hắn khuôn mặt đầy máu khiêng một con lợn rừng nhỏ về thôn.
Một số phụ nhân và nữ oa nhìn thấy vô cùng sợ hãi. Sau đó, các cô gái trong thôn không ai dám nói chuyện với hắn nữa.
Tình Nhi, không những không sợ, mà còn khâm phục hắn ta?
Lạc Phong Đường ngây ngốc cả người!
Dương Nhược Tình dường như có thể nhìn thấy trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, bị bộ dáng ngơ ngốc lúc này của hắn chọc cho vui vẻ.
Nàng cười khúc khích, giơ tay vỗ vai hắn: “Tiểu tử ngốc, trên đời này, thứ có thể khiến tỷ tỷ ta sợ còn chưa có sinh ra!”
Lạc Phong Đường: “…….”
“Như đã định, sau này khi có thời gian chúng ta sẽ tiến vào trong núi sâu, ngươi săn thú, ta hái thuốc, cứ vậy đi, đi thôi!”
“Được!” Lạc Phong Đường hồi phục lại tinh thần, xách thùng gỗ, đuổi theo Dương Nhược Tình.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chiều từ hướng tây chiếu xuống, đem thân ảnh hai người in bóng trên mặt đất.
Hai người vai sát vai đi tới, một cao một thấp, khi gặp chỗ rẽ hai chiếc bóng cũng ngẫu nhiên chồng lên nhau.
Nhìn thực hài hòa!
Khi sắp ra khỏi thị trấn, Dương Nhược Tình lại nhìn thấy tiệm bánh bao ven đường.
Mùi thơm thoang thoảng bay qua, Dương Nhược Tình mới nhớ tới hôm nay bận rộn cả ngày, bụng hai người vẫn còn đang trống không.
“Đường Nha Tử, đã trưa rồi, chúng ta ăn một bữa trưa đơn giản sau đó mới về nhà nhé!” nàng đề nghị.
Lạc Phong Đường vốn không muốn lãng phí số tiền kia, trong nhà vẫn còn cháo thừa từ đêm qua!
Tuy nhiên vừa nhìn nữ oa, hắn liền gật đầu: “Được!”
Hai người bước vào cửa hàng.
“Ngươi ăn gì?”
Sau khi ngồi xuống, Dương Nhược Tình hỏi Lạc Phong Đường.
“Ta ăn gì cũng được, ngươi cứ chọn đi!” Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình hỏi qua tiểu nhị về thực đơn, sau đó nói với Lạc Phong Đường: “Để chúc mừng chúng ta hôm nay hoàn thành một vụ mua bán lớn, trưa nay chúng ta ăn ngon một chút nhé!”
“Được, Tình Nhi ngươi nói ăn gì thì ăn thứ đó!”
“Được!” Dương Nhược Tình vung tay lên nói với tiểu nhị: “Hai bát mì thịt heo!”
……
Một lát sau, hai bát mì thịt heo nóng hầm hập được đưa tới trước mặt hai người.
Mì đặt trong bát được đổ thêm nước lèo đặc sệt. Một ít rau cải, một thìa đậu phộng, một ít hành lá xắt nhỏ. Trên cùng, đặt một nhúm thịt heo vụn.
Đúng là nghệ thuật sắp đặt, thoạt nhìn, có vẻ như cả bát chỉ toàn là thịt vụn.
Dương Nhược Tình cầm đũa, kéo miếng thịt heo vụn sang một bên, phát hiện nhiều nhất chỉ có mười mấy miếng!
Tám văn tiền một chén mì thịt heo, chỉ được mười miếng bé tẹo, ai da, tám văn tiền có thể mua nửa cân thịt đấy!
“Chà, thơm quá! Đường Nha Tử, ăn thôi!”
Dương Nhược Tình nói, một tay cầm bát, một tay cầm đũa, gắp lên một ít mì thổi thổi cho bớt nóng rồi cho vào miệng, sau đó nhai ngấu nghiến……
Đối diện, Lạc Phong Đường cũng cầm lấy đũa.
Hắn dùng đũa đem gom toàn bộ số thịt vụn trong bát mình lên, bỏ vào cái thìa con, sau đó chuyển toàn bộ vào trong bát của nữ oa đối diện.
Dương Nhược Tình đói bụng, đang chuyên tâm ăn mì.
Đột nhiên một cái thìa thịt đổ vào trong chén nàng.
“Đường Nha Tử, ngươi tại sao lại đem toàn bộ thịt cho ta? Ngươi tự mình ăn đi!”
Nàng cầm lấy cái thìa muốn đem thịt trả lại cho hắn, nhưng bị hắn giữ lại cổ tay.
“Tình Nhi ngươi ăn đi, ta không thích ăn thịt!” hắn cười cười nói.
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Thịt là thứ tốt, đặc biệt là thời đại này, ngốc tử mới không thích ăn thịt !
“Đường Nha Tử, trong bát ta cũng đã có thịt rồi, ngươi cứ ăn phần của ngươi đi!” nàng nói.
“Tình Nhi, ngươi ăn thêm đi, khuông mặt ngươi đã gầy đi rất nhiều!”
Lạc Phong Đường nói xong rút tay về, bưng bát mì trước mặt lên, bắt đầu ăn……