Chương 129: Hương Giấy Áo Lạnh ( Đệ Nhất Càng )

Lạc Phong Đường quay đầu lại nhìn gánh hàng rong hỏi Dương Nhược Tình: “Chín văn tiền ta cũng có đủ, Tình Nhi sao ngươi không mua?”

Dương Nhược Tình giơ tay lên vén tóc mái trên trán sang một bên, câu môi cười: “Bổn cô nương vốn thiên sinh lệ chất, không cài hoa trong nháy mắt cũng làm đổ gục nửa con phố, cần gì phải lãng phí tiền?”

Lạc Phong Đường: “……”

Bởi vì hôm nay là ngày mồng một tháng mười âm lịch, cúng lễ quần áo mùa đông, và cuối tháng, trong chợ ngói, náo nhiệt hơn hẳn bình thường.

Ngoại trừ những người bán hàng rong đã đóng quân lâu năm ở chợ ngói, thôn dân ở làng trên xóm dưới đều hội tụ về đây.

Các loại sản phẩm nông nghiệp, thổ sản vùng núi, món ăn hoang dã, thủy sản, bày bán khắp nơi!

Tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, hội tụ lại với nhau tạo thành một dòng trao đổi lương thực quy mô lớn bất tận của nông dân.

Đi tới chợ ngói, Dương Nhược Tình giống như con cá nhảy vào biển rộng, cả người đều phấn chấn.

Một đôi mắt long lanh, nhanh chóng lướt qua đám đông, lướt qua trước mọi quầy hàng, tìm kiếm những loại đậu nành chất lượng và rẻ……

Rất nhanh, nàng đã cùng vài nông phụ làm thành giao dịch, lấy ba văn tiền mỗi cân, thu mua hơn hai mươi cân đậu tương.

“Tình Nhi, ngươi cứ mua bán đi, ta ra ngoài một chút, sau đó sẽ đến nơi này tìm ngươi!”

Trước quầy hàng của một ông lão bán đậu tương, Lạc Phong Đường cúi người nói với Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình nghe vậy ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, “Ngươi đi đâu?”

Lạc Phong Đường im lặng, mặt hơi đỏ lên.

Dương Nhược Tình ngay sau đó liền nhận ra, ai chẳng có những việc riêng cần xử lý, nhìn câu hỏi của mình này, thật là!

“Vậy ngươi đi thôi, ta chờ ngươi ở đây nhé!”

Nàng ngay sau đó cười hì hì, xoay người lại xem xét hai túi đậu tương của ông lão.

Trên đường đến đây, Dương Nhược Tình đến cửa hàng gạo bên đường để hỏi thăm giá thị trường..

Đậu tương trong cửa hàng ngũ cốc có giá năm văn tiền một cân.

Mà ở bên này của chợ ngói, nơi nhóm nông họp chợ, đậu tương và đậu phộng chỉ có ba văn tiền.

Dương Nhược Tình vui vẻ cười đến liệt cả miệng, đáng tiếc không mang theo đòn gánh chỉ có túi gai và dây thừng, bằng không, nàng thật muốn đem toàn bộ đậu tương ở đây càn quét sạch!

Sau thời gian một chén trà, Lạc Phong Đường đã trở lại.

“Tình Nhi, đậu tương mua được không?” hắn hỏi.

“Được rồi, đều đang để ở đây !” Dương Nhược Tình nói, chỉ vào bên chân mình.

Cái thùng gỗ dùng để đựng đậu phụ bây giờ chứa đầy đậu tương.

Có vẻ rất nhiều.” Lạc Phong Đường nói.

Dương Nhược Tình cười, “30 cân cơ mà, đủ cho chúng ta làm được đậu phụ trong một thời gian dài!”

Căn cứ khế ước, ba ngày đưa đậu phụ cho tửu lầu một lần.

Mỗi lần đưa 50 cân đậu phụ.

Mười cân đậu tương, có thể làm được 50 cân đậu phụ.

Trong thùng có 30 cân đậu tương, vậy cũng đủ làm trong sáu ngày.

Ba ngày một chuyến, nói cách khác 30 cân đậu tương , cũng đủ để chống đỡ cho một đoạn thời gian cung cấp hàng hóa.

Hơn nữa, trong nhà còn có mấy cân đậu tương Lão Tôn đưa lại đây!

"Dùng hết mẻ đậu tương này, ta sẽ tới chợ mua tiếp! Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, về thôn đi!"

Dương Nhược Tình vui sướng nói, vỗ vỗ tay, cúi người định xách thùng gỗ lên.

Lạc Phong Đường đã nhanh tay hơn, xách thùng đậu tương lên.

“Để ta xách cho!” hắn nói.

Dương Nhược Tình nói: “Thùng gỗ khá nặng……”

Lạc Phong Đường cười: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi!”

“Được, đi thôi!”

Hai người dọc theo đường cũ trở về.

“Đường Nha Tử, hôm nay là ngày cúng quần áo mùa đông, nhà ngươi đã mua hương giấy pháo đốt chưa?” Dương Nhược Tình hỏi.

Hàng năm vào ngày mồng một tháng mười âm lịch là lễ cúng áo mùa đông.

Phong tục ở vùng núi Miêu Ngưu là lên núi thắp hương cho những người thân đã khuất vào buổi chiều của lễ cúng quần áo mùa đông, để họ có tiền mua quần áo cho mùa đông ở dưới.

Nghe được Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường hơi rũ hai mắt, nhỏ giọng nói: “Không mua!”

Từ khi chính mình có thể nhớ được chuyện, hắn chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình, huống chi là ông nội và bà nội.

Mỗi năm tế tổ, hắn theo đại bá đi ra sau núi, đại bá đều sẽ chỉ vào một gò đất không dễ thấy nói cho hắn.

Nói cho hắn, đó chính là cha hắn!

Bảo hắn dập đầu cho cha hắn, thắp hương……

Hắn mỗi năm đều làm theo, tuy nhiên, trong lòng lại một mảnh mờ mịt!

Có cha, có nương, rốt cuộc là cảm giác gì?

Hắn không rõ ràng lắm, cho nên, đối với việc đốt áo lạnh, xưa nay cũng không mấy quan tâm!

Huống chi, trong nhà nhật tử gian nan, dành dụm được mấy văn tiền thì lại có thêm mấy văn tiền!

“Ban đêm hôm qua, đại bá có dặn dò ta hôm nay mua áo lạnh, nhưng ta không mua, cũng không nghĩ mua!” Lạc Phong Đường nhỏ giọng nói.

Dương Nhược Tình nhìn dáng vẻ hắn như vậy, có hơi chút kinh ngạc.

Ngay sau đó lại nhớ đến hoàn cảnh của hắn, cũng có thể lý giải một chút.

Cũng giống như bản thân nàng, kiếp trước là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, được tổ chức nhận nuôi.

Tuy rằng bản thân là con dân Hoa Hạ, nhưng hiếm khi tuân theo tập tục truyền thống của Hoa Hạ.

Thắp hương bái lạy người khác chưa từng làm bao giờ.

Giết người, lại là chuyện thường ngày!

Nhưng lần này, nàng lại có một cuộc sống khác.

Xuyên qua ở nông gia, có cha, có nương, có ấu đệ, ba gian nhà tranh, vài mẫu ruộng nước và ruộng đất bạc màu.

Ngày tháng vất vả, bình yên, không có sóng to gió lớn, nhưng chính cuộc sống yên bình, tĩnh lặng này mới mang đến cho nàng cảm giác thực sự.

Khiến nàng cảm thấy, làm người, dù đã dạo quanh một chuyến trong cuộc đời này, hết thảy phồn hoa, phong cảnh, kết quả là, đều không thắng nổi được ở cùng người thân, cùng nâng đỡ lẫn nhau mỗi ngày!

“Đường Nha Tử, không quan tâm như thế nào, không quan tâm ngươi cùng cha ngươi còn có tổ tiên của ngươi nữa, đều không nằm trong hoài niệm của nhau. Chúng ta vẫn phải tuân theo phong tục này!”

Dương Nhược Tình giọng nói thanh thanh, hướng dẫn Lạc Phong Đường.

"Là con cái, chúng ta không được quên cội nguồn của mình. Người đã khuất thì phải kính trọng, còn phải làm tròn đạo hiếu! Nếu không có tổ tiên chôn xuống đất thì chúng ta từ đâu ra? Ngươi nói có đúng không?”

Lạc Phong Đường ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn nữ oa trước mặt.

Từ đôi mắt đen láy sáng ngời của cô, hắn một lần nữa lại thấy sự trưởng thành và nghiêm túc của nàng hơn hẳn các nữ oa cùng trang lứa!

Lạc Phong Đường cảm thấy lời nói và việc làm vừa rồi của mình ở trước mặt nàng, giống như là một hài tử không hiểu chuyện!

Không sai, không thể luôn cho rằng giữa mình và cha không tồn tại tình phụ tử gì cả.

Bởi vì ông đã cho hắn sinh mệnh này, còn có thể đứng ở đây nói chuyện với Tình Nhi, cũng nên mua một ít giấy hương để tỏ lòng thành kính!

Một tia mâu thuẫn trong lòng tan thành mây khói, Lạc Phong Đường gãi đầu: “Tình Nhi ngươi nói có lý, để ta mua đi!”

Vừa đúng lúc, cách đó không xa có một cửa hàng bán hương giấy pháo đốt.

Hai người vào cửa hàng kia, mua một ít hương giấy, hai đoạn pháo đốt, tiêu hết mười mấy văn tiền!

Dương Nhược Tình cầm lấy hương giấy, hai đoạn pháo đốt đã gói lại.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lạc Phong Đường lại vươn tay cầm lấy đồ trong tay nàng.

“Tình Nhi, đồ vật cứ để ta cầm, ngươi đi người không là được rồi!”

Dương Nhược Tình thầm vừa lòng với sự cần mẫn, siêng năng và mạnh mẽ của tiểu tử này.

Trên đường đi, nàng cười híp mắt trêu chọc hắn: “Tiểu tử ngươi thật sự cho rằng mình là siêu nhân vô địch rồi sao? Cái gì cũng đòi xách, đợi lát nữa tay đau đến không chịu nổi, xem ngươi làm sao!”

Lạc Phong Đường không để bụng nói: “Thế này đã tính là gì? Ta ở trong núi săn thú, thời điểm thu hoạch tốt, vai phải khiêng, tay phải xách, trên lưng còn phải vác hai con thỏ rừng, trèo mấy ngọn đồi, lội mấy con suối đi về!”

(*) Dịch giả: chào các bạn, tính đến chương này mình đã dịch được 129 chương, gần 1 tháng dịch truyện, mỗi ngày dành từ 7-8h để dịch.

Hôm nay mình thấy tiền ủng hộ từ mua chương đã được gần 100K. Mình cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Thực sự cám ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ. Mình sẽ cố gắng chăm chỉ hơn nữa, số tiền này mình sẽ để dành để thuê người dịch chung với mình. Hiện tại mình đã tìm được 1 bạn nữa hỗ trợ dịch, sẽ đẩy nhanh tốc độ để nhanh tiến tới phần hay nhất của truyện. Mong mọi người tiếp tục đồng hành nhé.