Chương 127: Vì Phiếu Phiếu Cùng Đánh Thưởng, Canh Ba!

"Do đó, lượng khách hàng của cháu chắc chắn sẽ giảm. Vì vậy, cháu hy vọng ngài có thể cho chúng cháu một mức tăng giá thích hợp với giá mua của mỗi miếng đậu phụ, mỗi bên nhường một bước, đôi bên cùng có lợi, ngài thấy sao?”

Chu đầu bếp nghiêm túc nghe Dương Nhược Tình nói, trong lòng âm thầm gõ bàn tính.

Mới vừa rồi nhìn xem, một miếng đậu phụ quả thật có thể nấu ra một đĩa đậu phụ Ma Bà.

Đậu phụ mới lạ như vậy, hương vị lại ngon, khẳng định nhóm khách hàng sẽ rất thích.

Chu đầu bếp đã ở trong lòng đã ấn định giá của mỗi đĩa Đậu phụ là hai mươi văn tiền.

“Dương cô nương, nếu không như vậy đi, mỗi miếng đậu phụ, ta cho ngươi bốn văn tiền.”

“Nhưng nếu chỉ luôn nấu một món đậu phụ Ma Bà, khách hàng ăn nhiều cũng sẽ ngán! Ngươi có thể miễn phí tặng tửu lầu của chúng ta thêm mấy thực đơn có nguyên liệu là đậu phụ có được không?”

Chu đầu bếp thương lượng nói.

Dương Nhược Tình ban đầu tính nâng giá mỗi miếng đậu phụ lên ba văn tiền, không nghĩ tới Chu đầu bếp chủ động định ra giá bốn văn, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt!

Vì thế vui vẻ gật đầu: “Có thể, chờ sau khi chúng ta ký xong khế ước, cháu sẽ cung cấp thêm mấy công thức món ăn miễn phí cho Chu đại thúc!”

Vì thế, hai người ngồi xuống, bắt đầu thảo luận chi tiết về việc cung cấp đậu phụ.

Dương Nhược Tình từ trong miệng Chu đầu bếp được biết, tửu lầu Tụ Vị Hiên ở trấn Thanh Thủy chỉ là một chi nhánh nhỏ.

Trên huyện thành còn có hai tửu lầu quy mô lớn hơn nữa, đều gọi là Tụ Vị Hiên.

Chu đầu bếp ở Tụ Vị Hiên là một mắt xích quan trọng trong tầng lớp quản lý, lời nói ra rất có trọng lượng.

Cho nên, tiếp theo, đậu phụ nàng sẽ cung cấp không chỉ ở thị trấn này, mà còn cho hai tửu lầu trong quận..

“Nhà của cháu không có xe ngựa, cũng không có xe bò, vận chuyển đậu phụ đi huyện thành, hơn 80 dặm sợ là có chút khó khăn!” Dương Nhược Tình thành thật nói.

Chu đầu bếp xua xua tay, cười nói: “Việc vận chuyển đậu phụ đi huyện thành, không cần Dương cô nương phải nhọc lòng. Các người chỉ cần mỗi hai ngày, giao đậu phụ tới tửu lầu trên trấn, chúng ta sẽ tự có con đường riêng để giao lên huyện thành.”

Dương Nhược Tình gật đầu, như thế là tốt nhất, giúp nàng giải trừ được rắc rối.

Sau khi thảo luận một số chi tiết, khế ước cuối cùng đã được ký kết.

Căn cứ nội dung khế ước, kỳ hạn là một năm.

Trong ba mùa xuân, thu, đông, cứ cách ba ngày Dương Nhược Tình phải giao một mẻ đậu phụ lên Tụ Vị Hiên ở trấn Thanh Thủy.

Mùa hạ, là hai ngày một lần.

Mỗi một lần vận chuyển 50 cân đậu phụ, một miếng đậu phụ nặng nửa cân, vậy tổng cộng là một trăm miếng đậu phụ.

Một trăm miếng đậu phụ, trấn Thanh Thủy tửu lầu sẽ giữ lại hai mươi miếng, còn 80 miếng đậu phụ, sẽ đưa đi tửu lầu ở huyện thành nơi có lưu lượng khách nhiều hơn.

Một trăm miếng này chỉ là dự kiến, sau này sẽ tăng giảm tùy theo thị hiếu và sở thích của khách hàng.

Tiền hàng sẽ được thanh toán luôn, tửu lầu bảo đảm tuyệt đối sẽ không kéo dài.

Dương Nhược Tình cũng phải cam kết trong kỳ hạn một năm của khế ước, không được bán đậu phụ ở chợ ngói, cũng không được bán cho các tửu lầu khác.

Sau khi thương lượng xong, hai bên đều không có dị nghị, Dương Nhược Tình cùng Chu đầu bếp bèn lần lượt ấn dấu vân tay lên khế ước. Khế ước có hai bản, mỗi người giữ một bản.

Cuối cùng, Dương Nhược Tình đề nghị thêm một điều khoản bổ sung.

Đó là, sau mỗi mẻ đậu phụ được giao cho nhà hàng, để đảm bảo an toàn cho nguyên liệu, nhân viên trong nhà hàng có trách nhiệm giám sát độ an toàn của nguyên liệu.

Bảo đảm đậu phụ ổn thỏa, hai bên mới hoàn thành bàn giao.

Điều này cũng được Chu đầu bếp đồng ý.

“Dương cô nương nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng xử sự lại cực kỳ ổn thỏa!” Chu đầu bếp vuốt cằm cười ha hả nói.

Dương Nhược Tình cười nhẹ: “Bệnh tật từ miệng mà ra, ăn gì cũng nên cẩn trọng!”

Đại quỷ thì dễ, tiểu quỷ thì khó chơi.

Theo ý kiến của Dương Nhược Tình, tốt hơn hết là nên để mắt đến mọi thứ.

Chu đầu bếp tuy có quyền quyết định trong tửu lầu này, tuy nhiên hắn không thể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều có thể để ý đến.

Tống tiên sinh là quản sự thu mua ở sau bếp, hôm nay lại bị hắn ghi hận.

Lòng người khó dò, chưa chừng sẽ ở sau lưng giở trò đồi bại với đậu phụ.

Cho nên, Dương Nhược Tình muốn hoàn toàn ngăn chặn việc này, đề phòng trước khi nó kịp xảy ra!

Chu đầu bếp không phải ngày đầu tiên làm ăn, vì vậy hắn hiển nhiên hiểu lý do.

Hắn gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, trong lòng đối với Dương Nhược Tình càng nhiều thêm vài phần thưởng thức.

Nhìn ánh mắt của Dương Nhược Tình, lại không dám coi nàng như một đứa trẻ mười hai tuổi!

“Dương cô nương, một lời đã định, ba ngày sau, sáng sớm, các ngươi đưa mẻ đậu phụ đầu tiên tới, chúng ta sẽ thanh toán luôn!” Chu đầu bếp đứng lên, nói.

Dương Nhược Tình biết hắn có việc phải làm, cũng đứng dậy, gật đầu cười: “Vâng, nhất định đúng giờ đưa đến.”

Đang muốn cáo từ, Lạc Phong Đường vẫn luôn cực kỳ an tĩnh chờ ở một bên đột nhiên lên tiếng.

“Tình Nhi, còn Hắc Hổ thì sao?” Hắn chỉ vào Hắc Hổ trên mặt đất vẫn đang bị trói buộc chân cẳng, hỏi.

Dương Nhược Tình nhớ ra, giơ tay gõ đầu mình một cái, cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, tập trung bàn việc mua bán, quay ra quay vô đã quên luôn nó!”

Nàng lại quay ra cười cười nhìn Chu đầu bếp: “Chu đại thúc, nhân tiện ngài thu mua luôn con chó này chứ?”

Gia đình Trần Đồ Tể làm nghề bán thịt lợn, nói một câu không dễ nghe, cuộc sống của Hắc Hổ nhà hắn ta còn tốt hơn rất nhiều người dân ở thôn Trường Bình.

Ba ngày hai bữa lại được ăn thịt gặm xương, con chó được nuôi đến mập mạp, chắc chắn.

Khẩu vị của nó cũng kén, bằng không, tại sao luôn ở trong thôn trộm gà với mèo?

Một con chó béo thế này, Dương Nhược Tình cũng không tin Chu đầu bếp không động tâm!

Quả thực, Chu đầu bếp đánh giá Hắc Hổ trên mặt đất, lộ ra một bộ dáng thèm nhỏ dãi.

“Tống tiên sinh định giá nó bao nhiêu?” Chu đầu bếp hỏi Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng: “Mới đầu nói 80 văn, sau đó nâng lên một trăm văn!”

Chu đầu bếp trầm ngâm, nói: “Dương cô nương, ta cũng không muốn cùng ngươi vòng vo, tửu lầu buôn bán, thực ra là ở trung gian hưởng chênh lệch. Sau khi trừ đi chi phí nguyên liệu, củi lửa, còn có tiền công cho đám tiểu nhị, thuế nộp cho quan phủ, một chén thịt chó cũng chỉ lời được mấy chục văn.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Lý lẽ này cháu cũng hiểu, dù sao chỉ bỏ da và nội tạng, thì thịt còn lại cũng phải sáu bảy chục cân. Nấu thêm với gia vị và đồ ăn phụ, bưng lên bàn, một con chó nấu xong cũng thu về được hơn hai lượng bạc.”

Thấy Chu đầu bếp im lặng, Dương Nhược Tình tiếp theo lại phân tích.

“Chợ ngói bán thịt lợn, hiện nay là mười lăm văn một cân. Bây giờ đang vào đông, chó thịt đại bổ, giá cả chắc chắn là so với thịt heo còn cao hơn. Sáu bảy chục cân thịt heo, còn có thể bán được hơn 1 lượng bạc!”

Càng tính, Dương Nhược Tình càng cảm thấy buồn bực.

Con chó này, nếu khiêng ra chợ ngói bán, có thể thu được hơn 1 lượng bạc.

Đưa vào tửu lầu, chỉ trăm văn tiền còn phải nói đến mòn cả miệng, thực khiến người ta chán nản!

“Giá của Tửu lầu và giá của chợ ngói không thể giống nhau, không thể tính như vậy được!” Chu đầu bếp gương mặt tươi cười nói: “Như vậy đi, 300 văn tiền thì chúng ta sẽ mua. Nếu Dương cô nương cảm thấy không hài lòng thì ta đây cũng không dám miễn cưỡng, ngươi có thể đi chợ ngói thử thời vận. Cao hơn 300 văn, chúng ta thật sự không thể mua. Chúng ta còn phải trả phí gia giảm, nhân công nữa! Ngươi thấy sao?”

Dương Nhược Tình nhìn Lạc Phong Đường, Lạc Phong Đường hàm hậu cười: “Tình Nhi ngươi quyết định là được!”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Được, cháu bán!”