Chương 126: Khế ước ( canh hai đưa đến! )

Bên bệ bếp.

Chu đầu bếp tự mình cầm lấy chén đũa và muôi, dưới sự phân phó của Dương Nhược Tình, chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị được yêu cầu.

Cái gọi là "chuẩn bị" có nghĩa là tất cả các gia vị được chuyển đến một nơi trong tầm với của Dương Nhược Tình để nàng có thể sử dụng chúng một cách dễ dàng.

“Chu đại thúc, hôm nay món mà cháu định làm tên là đậu phụ Ma Bà. Mỗi một bước, thúc nên xem cẩn thận!” Dương Nhược Tình nói.

Chu đầu bếp vội gật đầu.

Một tiểu nhị đứng ở cửa bếp hỗ trợ điều phối lửa, trong nồi dầu hạt cải đã nóng lên.

Dương Nhược Tình cho hành, gừng và tỏi đã băm nhỏ vào chảo dầu nóng, nhấc thìa xào nhanh, sau đó xúc ngay một thìa nước tương cho vào đảo.

Nhà hàng đầy dầu và nước, sau một hồi xào tỏa mùi thơm nóng hổi.

Dương Nhược Tình đổ hai lượng thịt ba chỉ đã được chuẩn bị tốt vào nồi, một hồi xào rán khiến người xem hoa cả mắt.

Cô hơi khom lưng, nghiêng người về phía trước, múa chiếc thìa trong tay.

Chiếc thìa bình thường trong tay cô, dường như được ban tặng sự sống, trở nên linh động và nhẹ nhàng.

Rất nhanh, dưới sức nóng thịt băm trong nồi chuyển sang màu vàng nâu hấp dẫn.

Cùng lúc mùi thơm của thịt tỏa ra, thịt ba chỉ băm cũng được rang lên, trong phòng bếp phiêu tán một mùi hương mê người.

Dương Nhược Tình đổ những miếng đậu phụ đã cắt vào nồi, sau đó rắc một lượng muối phù hợp, cùng một lượng nhỏ đường và giấm.

"Theo thông lệ, trước khi cho đậu phụ vào nồi, tốt nhất nên ngâm qua nước ngọt một chút cho thanh hương. Đậu phụ của cháu đã ngâm nước hết rồi."

Các động tác trên tay vẫn tiếp tục không suy giảm, nàng còn bớt thời giờ giảng giải thêm cho Chu đầu bếp đang đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Chu đầu bếp chăm chú lắng nghe, gật đầu.

"Đậu phụ này rất mỏng, vì vậy không nên dùng quá nhiều lực khi xào. Thúc phải dùng mặt sau của thìa để đẩy nhẹ và đưa nó ra."

Nàng một bên giảng giải, một bên làm mẫu cho Chu đầu bếp xem.

Những người khác, cũng đều chụm đầu vào xem.

Thay vì nói là họ đang quan sát Dương Nhược Tình nấu đậu phụ, chi bằng nói là họ đang thèm thuồng hít hít mùi hương mê người kia!

Ngay cả Tống tiên sinh lúc trước còn khinh thường Dương Nhược Tình, lúc này cũng không nhịn được đi hai bước đến bên cạnh nồi, thò cổ ra nhìn.

Bên này, Dương Nhược Tình lấy một chiếc bát sạch, cho một thìa bột khoai lang vào rồi trộn với một lượng nước thích hợp.

Sau khi đảo đều, đổ lên trên đậu phụ.

Chu đầu bếp hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”

Dương Nhược Tình nói: “Đây là nước sốt, thích hợp với rất nhiều món ăn, sẽ làm cho nước canh sền sệt, hương vị của các món ăn sẽ mượt mà và lâu hơn!”

“Ra vậy!” Chu đầu bếp bừng tỉnh, một bộ dáng giống như bế tắc được giải khai.

"Đậu phụ bản thân nó đã chín, chỉ nên trụng qua nước sôi một chút, hoặc là trực tiếp thái miếng vừa ăn trộn với rau để ăn nguội. Không nên nấu trong nồi quá lâu. Ngoài ra, sau khi đổ nước sốt vào, lửa nóng sẽ dễ khiến đậu bị dính nồi.

Dương Nhược Tình đang nói, nước sốt trong nồi cũng bắt đầu sôi lên.

“Có thể nhấc ra được rồi!” nàng nói.

Nàng cầm lấy chiếc đĩa xinh đẹp mà Chu đầu bếp đưa qua, đem đậu phụ Ma Bà thật cẩn thận đổ lên.

Mỗi một miếng đậu phụ, vàng óng ả, không hề bị nát.

Mọi người đều xúm lại, ngay cả những người đang làm việc ngoài bếp cũng bị mùi thơm thoang thoảng hấp dẫn lại đây.

Người trong phòng bếp, so với vừa rồi bây giờ còn đông hơn.

Khi mọi người đang tập trung vây quanh, Dương Nhược Tình đổ vài giọt dầu mè thơm lên đĩa đậu phụ, sau đó rắc hành lá lên trên.

Nàng cầm lấy một đôi đũa, đưa cho Chu đầu bếp: “Chu đại thúc, thúc nếm thử xem.”

Chu đầu bếp cầm lấy đôi đũa, hứng thú gắp một miếng đậu phụ Ma Bà cho vào miệng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhai …

Dương Nhược Tình nghiêng đầu, mỉm cười nhìn sự thay đổi trong biểu cảm trên khuôn mặt bầu bĩnh của Chu đầu bếp. Khóe môi nàng cong lên vừa lòng và tự tin!

“Chu đầu bếp, ngài thấy hương vị như thế nào ạ?” Bọn tiểu nhị bên cạnh một đám thèm thuồng dến chảy nước dãi ướt hết cả vạt áo trước ngực, sôi nổi thò đầu qua hỏi.

Chu đầu bếp chậm rãi mở mắt nhìn Dương Nhược Tình, tỏa ra ánh sáng!

Hắn hướng Dương Nhược Tình giơ ngón tay cái lên, “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiểu cô nương, đậu phụ Ma Bà này chính là tuyệt phẩm!”

Dương Nhược Tình cong lên khóe miệng, sung sướng cười.

Nàng lại cầm mấy đôi đũa, đưa cho đám tiểu nhị hai mắt đang phát sáng bên cạnh.

Tiếp đón: “Mọi người đều tới nếm thử xem!”

Mọi người lập tức xúm lại.

Tống tiên sinh không nhận được đũa do Dương Nhược Tình đưa qua, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Tuy nhiên, hắn cũng không để ý, tự mình cầm một đôi đũa, gia nhập hàng ngũ cướp đoạt đồ ăn.

Chu đầu bếp đi đến trước mặt Dương Nhược Tình, vẫn còn một bộ dáng thèm thuồng: “Tiểu cô nương, trong phòng bếp mùi khói dầu nồng nặc, chúng ta quay trở lại căn phòng vừa rồi nói chuyện mua bán, được không?”

“Vâng!”

Dương Nhược Tình vui vẻ đáp ứng.

Chu đầu bếp xoay người đi trước dẫn đường.

Khi Dương Nhược Tình đi ngang qua Lạc Phong Đường, bèn dừng lại, ngước nhìn hắn hỏi: “Đường Nha Tử, ngươi chưa ăn đậu phụ bao giờ, sao không thử một miếng?”

Lạc Phong Đường giơ tay gãi gãi đầu, cười toe toét, “Bọn họ nếm rất vui vẻ, Tình Nhi, việc mua bán của ngươi là có thể thành công, ta không nếm so nếm càng vui vẻ hơn!”

Vậy sao?

Dương Nhược Tình hơi nheo mắt.

Cô kiễng chân lên, đặt tay lên bờ vai rộng và khỏe của Lạc Phong Đường, ghé miệng vào tai hắn, dùng giọng nói mà chỉ có hai người họ mới nghe được, nói: “Chờ đến khi về nhà, ta làm riêng cho ngươi ăn!”

Lạc Phong Đường sửng sốt!

Trong đầu trống rỗng.

Bên tai hắn, mọi tiếng động dường như cũng dần tan biến, chỉ còn quanh quẩn câu nói của Dương Nhược Tình: ta làm riêng cho ngươi ăn…

Khóe miệng nam hài nhếch lên, hai má nóng bừng, giờ khắc này, hắn cảm thấy tự dưng thân thể mình nhẹ bẫng như chim, hận không thể nhảy dựng lên, tại chỗ xoay vài vòng!

“Đường Nha Tử, ngây ngốc làm gì? Mau đi thôi!”

Tiếng của nữ oa truyền đến, nàng đã đi ra khỏi phòng bếp, đang đứng ở cửa kêu hắn.

“A, tới đây!”

Hắn vội vàng lên tiếng, vác Hắc Hổ lên, đi ra!

Trong phòng khách, Dương Nhược Tình và Chu đầu bếp đang thảo luận về việc mua bán.

Nàng đã tìm được một con đường tiêu thụ lâu dài cho món đậu phụ của gia đình.

“Chu đại thúc, Dương Nhược Tình cháu là người tính tình ngay thẳng, nói chuyện không thích vòng vo, cháu sẽ nói thật cùng thúc!”

“Đậu phụ này là một thứ hiếm lạ, tương lai như thế nào cháu chưa biết, nhưng trong vòng mấy năm tới, theo cháu nghĩ là chưa ai làm ra được!”

“Món này dù người già hay trẻ con, người bệnh hay thai phụ đều có thể ăn được, không phải kiêng gì cả.”

“Ban đầu cháu tính toán cầm đi bán ở chợ ngói, định giá hai văn tiền một miếng, để nó đi tới với hàng ngàn, hàng vạn hộ gia đình .”

“Nhưng nếu cùng tửu lầu của thúc ký kết khế ước mua bán lâu dài, định kỳ cung ứng một số lượng nhất định cho tửu lầu ở trấn và ở quận huyện của thúc, như vậy, trong giai đoạn ký kết khế ước, vì đảm bảo bí quyết kinh doanh của tửu lầu, sẽ không thể bán ở chợ ngói.”