Dương Hoa Lâm nhát gan, chỉ dám đứng ở một chỗ xoa cánh tay không dám tiến lên.
Dương Nhược Tình quét mắt nhìn Dương Hoa Lâm, vẻ mặt khinh thường: “Tiểu cô bị đánh xứng đáng, lý do tại sao thì trong lòng nàng rõ ràng, nhị bá ngài cũng rõ ràng! Ta tính toán xong với nàng, còn phải cùng ngài tính, ngài không cần phải vội vàng nhảy ra như vậy!”
Dương Hoa Lâm nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Lão Dương nhận thấy được gì, quát hỏi Dương Hoa Lâm: “Rốt cuộc chuyện là sao? Các ngươi đã làm những gì?”
“Không có gì, không có gì……”
“Nhị bá không nói, để cháu nói!” Đại An đứng dậy, phẫn nộ kể lại toàn bộ sự việc phát sinh bên xe ngựa cho lão Dương nghe.
Nghe Đại An kể xong, sắc mặt lão Dương càng trở nên khó coi thêm.
“Thật sự có việc này? Không nên nha!” lão Dương cau mày nói.
“Ông nội nếu không tin, có thể đến phòng cháu nhìn xem, tiểu cô tát một cái, thiếu chút nữa vỡ xương mũi của Tiểu An, chảy một đống máu!” Dương Nhược Tình đứng ra, lớn tiếng nói.
“Như vậy cũng không phải là chưa gẫy sao?” Dương Hoa Lâm lẩm bẩm một tiếng.
Trước khi hắn ta nói xong, một cái gì đó đã đập vào trán hắn ta.
Dương Hoa Lâm kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn, chính là chiếc giầy dính nước tiểu chó kia.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi……”
“Lão nhị ngươi im ngay cho ta!” lão Dương gầm lên giận dữ!
Dương Hoa Lâm không dám nhúc nhích.
Lão Dương tiếp theo lại trừng mắt với Dương Nhược Tình, ánh mắt kia lạnh đến thấu xương, hận không thể xé nát nàng!
“Mập Mạp, dù cho sự tình có đúng như các ngươi nói, ngươi cũng không nên không nói một lời, xông lên liền đánh tiểu cô ngươi!” lão Dương cả giận nói.
“Vậy ông nội nói, nên xử lý như thế nào? “Dương Nhược Tình khoanh tay trước ngực, nhướng mày hỏi.
“Ngươi nên qua đây cùng ta nói chuyện này, để trưởng bối tới xử lý!” lão Dương tỏ vẻ nghiêm minh, chính nghĩa nói.
“Vậy ông nội định xử lý thế nào? Mắng tiểu cô một trận? Hay là đánh nàng một trận? Hay chỉ coi như một chuyện cười ha ha là xong đúng không?” Dương Nhược Tình vẻ mặt mỉa mai hỏi.
“Nên làm như thế nào, đó là việc của trưởng bối, không cần phải nói với ngươi.”
Lão Dương nói, giơ tay chỉ vào Dương Hoa Mai bị đánh sưng như đầu lợn, đang được Đàm thị ôm vào trong ngực.
“Ngươi đánh tiểu cô ngươi thành như vậy, là ngươi không đúng! Ngươi còn muốn gọi ta là ông nội, còn muốn là cháu gái của Dương gia, thì hiện tại, ngay lập tức, quỳ xuống xin lỗi tiểu cô của ngươi, cùng nàng dập đầu tạ tội!”
Dập đầu tạ tội?
Lão Dương vừa nói xong, Lão Tôn tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Tôn thị thì sốc đến mức quên cả khóc.
Nhưng Dương Hoa Lâm và Dương Hoa Mai đang tránh ở trong lòng ngực Đàm thị lại đắc ý hừ hừ vài tiếng.
Dương Nhược Tình lắc đầu, cười lạnh lắc đầu.
“Ông nội, ông là ngủ vẫn chưa tỉnh? Hay là già quá rồi nên hồ đồ?” nàng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
“Cái gì?” lão Dương ngẩn ra, tức giận đến râu cũng rung lên.
Dương Nhược Tình xoay người chỉ vào Dương Hoa Mai: “Cái người phụ nữ béo phì kia là con gái ông, vậy cha cháu thì không phải con trai ông chắc? Tiểu An liền không phải tôn tử của ông?”
“Trong mắt, trong lòng ông chỉ có mỗi khuê nữ kia, nói nhiều như vậy, nhưng ông có nói qua nửa câu muốn đi xem Tiểu An hiện tại như thế nào?”
“Ta……”
Lão Dương mới vừa định mở miệng, lập tức đã bị Dương Nhược Tình nói trước.
“Ngài là trưởng gia, nhưng tâm lại lệch tới như vậy, chúng ta chịu không nổi sự bất công này! Hiện giờ, khuê nữ của ông đánh đệ đệ cháu thành ra như vậy, ông lại chẳng thèm quan tâm, chỉ mải nghĩ đến việc trừng phạt cháu. Buồn cười! Ngài tại sao vậy? Ngài không xứng làm trọng tài, càng không xứng tới làm chủ việc này!”
“Đồ Mập Mạp chết tiệt, ngươi, ngươi dám chống đối ta? Đến cha của ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy!”
Lão Dương tức giận, đập cây thuốc lá đang cầm trên tay xuống đất.
Cây thuốc lá lập tức đứt thành hai đoạn, lão Dương rít gào lên.
“Hôm nay ngươi nếu không quỳ xuống bồi tội với tiểu cô ngươi, đừng có mơ tưởng ra khỏi được cánh cửa này. Dù cho Thiên Vương lão tử ở đây, cũng không ngăn được lão Dương ta hành gia pháp!”
“Ta không đồng ý!”
Lão Tôn cũng rít gào, một khuôn mặt tức giận đến xanh mét, đứng dậy, chắn giữa Dương Nhược Tình cùng lão Dương.
Đầu tiên Lão Tôn nhìn Dương Nhược Tình, nói: “Tình Nhi chớ sợ, có ông ngoại ở đây, ai dám động đến cháu dù chỉ một đầu ngón tay, ông ngoại cùng hắn liều mạng!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi.
Tôn thị nức nở chạy tới, ôm Dương Nhược Tình và Đại An hai tỷ đệ vào trong ngực, giống như con gà mái mở cánh ra che chở cho đàn gà con.
Hai tỷ đệ Dương Nhược Tình như cũ thẳng lưng đứng ở giữa nhà, tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía lão Dương.
Trong mắt Đại An tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Còn trong mắt Dương Nhược Tình là lạnh băng, chán ghét, xa cách, khinh thường, không chút nào che đậy.
Ánh mắt hai chị em, làm cho lão Dương khiếp sợ.
Lão Dương đứng ngây một chỗ, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Mập Mạp trước mắt này, căn bản liền không phải là của một nữ oa oa nên có.
Giống như một người trưởng thành đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, nhìn thấu ấm lạnh của nhân gian!
Nhất là khi nghe được lời cảnh báo của Lão Tôn, lão Dương càng tức giận hơn.
“Thông gia, ngươi là khách, đây là gia sự Dương gia chúng ta, ngươi vẫn không nên nhúng tay vào mới tốt!” mặt lão Dương âm trầm nói với Lão Tôn.
Lão Tôn tính tình nóng nảy, nghe như vậy liền mở to hai mắt nhìn: “Hài từ là từ trong bụng con gái của ta chui ra tới, mang theo một nửa huyết mạch của Tôn gia ta, chuyện của bọn họ, ta liền phải quản! Hơn nữa, các ngươi đều phân gia, đây không phải là việc nhà ngươi, là vấn đề giữa thân thích với nhau, như vậy ta càng có lập trường tới nói lời công đạo!”
Lão Dương không ngờ rằng thái độ Lão Tôn lại cường ngạnh như vậy, nhất thời ở trong tư thế cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống.
Hai ông già đứng nhìn nhau chằm chằm, ai cũng không phục ai, khiến cảnh tượng liền dừng lại.
Bên kia mép giường, Dương Hoa Mai ghé vào Đàm thị nói, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Nương, Mập Mạp chết tiệt kia đánh con, khiến gương mặt như hoa như ngọc của con sưng vù lên, con sẽ không bị hủy dung chứ? Nếu bị hủy dung, con làm sao có thể gả đi được? Sẽ gả không được……”
“Dù ngươi có không bị hủy dung, thì cũng không ai dám cưới đâu!”
Thừa dịp hai lão nhân đang dùng ánh mắt so kè nhau, Dương Nhược Tình nhịn không được quay đầu ném cho Dương Hoa Mai một câu.
“Với trọng lượng của tiểu cô, đến con lợn đực cũng bị cô áp chết chứ đừng nói đến nam nhân, trông thấy tiểu cô liền bị dọa chạy mất mật!”
“Oa……”
Dương Hoa Mai kêu lên, ở trong lòng Đàm thị la lối khóc lóc.
“Nương, Mập Mạp mắng con béo, mắng con không ai muốn cưới, con không muốn sống nữa……”
“Cháu không mắng tiểu cô. Đồng ngôn vô kỵ, tiểu cô không hiểu sao? Cháu là nói lời thật lòng, tiểu cô thử soi gương xem, mặt của tiểu cô so mông của cháu còn to hơn……”
Dương Hoa Mai càng khóc đến hô thiên thưởng địa lên.
Đàm thị một bên vỗ về Dương Hoa Mai, một bên lấy đôi mắt hình viên đạn hung hăng xẻo Dương Nhược Tình: “Ngươi câm miệng cho ta, cũng không tự xem lại chính bản thân mình như thế nào mà đi nói người khác, ta phỉ nhổ!”
Dương Nhược Tình nhếch miệng cười, giơ tay vuốt tóc mình, “Ôi, cháu có xem mỗi ngày đấy ạ, ngày nào cũng xem, cháu đẹp thật sự! Mọi người đều nói cháu gần đây gầy đi, da mặt cũng trắng, qua mấy năm nữa kiểu gì cũng trở thành hoa khôi của thôn, chỉ có bà nội không thấy được thôi!”
Đàm thị chán nản, gặp qua không biết bao nhiêu người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ đến vậy!
“Mập Mạp, mày da mặt dày như vậy, nói những lời này còn không đỏ mặt, ta cũng xấu hổ thay mày!”
Đàm thị nghiến răng nghiến lợi, Dương Hoa Mai trong lòng ngực càng khóc đến chết đi sống lại.
“Nương a, con không cần nhìn thấy Mập Mạp, ngươi đuổi nàng cút đi, cút nhanh đi!”
Dương Hoa Mai vừa khóc vừa nói, khiến tâm Đàm thị cũng muốn nát ra.