Chương 109: Nạp liệu giày

Con chó xù vừa được Dương Hoa Mai ôm trên đùi sợ hãi đến mức núp dưới gầm giường, ngoáy đuôi vào trong, phát ra tiếng kêu ư ử, tè ra một bãi lớn!

Dương Nhược Tình bước ra một bước, duỗi tay liền kéo tóc Dương Hoa Mai.

Không biết là do trên đầu này nhiều dầu quá hay do chính Dương Hoa Mai bị rối loạn nội tiết tố khiến tay nàng khi nắm vào thấy thật ghê tởm!

Dương Nhược Tình cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, kéo một nhát về phía sau làm lộ ra khuôn mặt của Dương Hoa Mai.

Giơ tay lên, hướng khuôn mặt to đùng đầy mụn trứng cá đánh xuống.

“Ai cho ngươi dám đánh Tiểu An này! Ai cho ngươi dám đánh Tiểu An này!”

Một trận tiếng ‘bốp bốp’ vang lên, đánh đến quai hàm đầy mỡ của Dương Hoa Mai rung lên bần bập.

Từ miệng nàng phát ra những tiếng kêu kinh hoàng.

Có rất nhiều lần, Dương Hoa Mai cũng muốn đánh trả.

Tuy nhiên, núi thịt này cũng như đồ giả vậy.

Nàng được Đàm thị nuôi thành phế vật, cả người toàn mỡ nhưng không sử dụng được.

Đừng nói là đánh nhau, chỉ đơn giản như cúi đầu xỏ giày hay nhặt đồ bị rơi, đều đã thở không ra hơi.

Mà Dương Nhược Tình, trước đây cũng giống như Dương Hoa Mai, là một cô nàng béo chỉ biết ăn uống, tiểu tiện.

Nhưng từ sau khi linh hồn xuyên qua, nàng tích cực tham gia lao động, thịt mỡ trên người rõ ràng đã bớt đi rất nhiều.

Người gầy xuống, sức lực lại khỏe lên.

Thêm kỹ năng của điệp viên, đừng nói là Dương Hoa Mai, dù tính cả Đàm thị đang được Lưu thị gọi đến cứu trợ, hai người xông vào cũng không thể kéo được Dương Nhược Tình ra.

“Mập Mạp chết tiệt, ngươi buông tay, ngươi mau buông tay!”

Đàm thị lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đem toàn bộ sức lực vận ra, cũng không thể kéo được Dương Nhược Tình đang ở bên mép giường Dương Hoa Mai ra ngoài.

Lưu thị không dám bước vào nhà, đứng ở bên cửa vừa nhìn vừa kêu lên: “Không được rồi, không được rồi. Mập Mạp đánh Mai nhi chết mất, mau tới cứu người, mau tới cứu người ……”

“A, tam tẩu ngươi tới vừa đúng lúc, mau mau mau, Mập Mạp nhà ngươi muốn sát hại Mai nhi nha!”

Tôn thị vừa chạy đến cánh cửa phía đông nghe thấy lời này thiếu chút nữa té ngã.

Không hỏi thêm câu nào, vội vàng xông vào phòng Dương Hoa Mai.

Dương Hoa Mai đang nằm rạp một bên mép giường, hai chiếc chân voi liều mạng dãy giụa.

Một bóng người ngồi trên mình Dương Hoa Mai, một tay bóp chiếc cổ toàn mỡ của Dương Hoa Mai, tay kia vung lên tát bôm bốp vào mặt nàng!

Đàm thị ở một bên lo lắng dậm chân, khóc sướt mướt, đầu tóc rối tung cả lên!

Đột nhiên, Đàm thị nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.

Bà từ trên người rút ra một cây kim thêu lớn chuyên dùng để chần chăn bông, lặng lẽ vòng đến phía sau Dương Nhược Tình.

Hướng tới trên người Dương Nhược Tình đâm xuống.

Tuy nhiên, một bóng hình đã nhanh tay đoạt lấy.

“Nương, sao ngài có thể lấy kim đâm Tình Nhi?”

Người đoạt kim, không phải ai khác, đúng là Tôn thị.

Tôn thị liếc nhìn kim thêu trên tay, mồ hôi lạnh toát ra.

May mắn chính mình kịp đuổi đến đây, bằng không một kim đâm xuống, khuê nữ không chết cũng bị lột da!

Đàm thị nhìn thấy người làm hỏng việc của mình chính là Tôn thị, tức giận đến nổi trận lôi đình.

Giống như người điên, giơ tay cào cấu Tôn thị: “Ngươi là cái đồ trời đánh, lòng dạ hiểm độc, nhìn xem con gái ngoan mà ngươi dậy ra đây. Có phải muốn đánh chết Mai nhi của ta không……”

“Nương, nương đừng làm thế này, ngài buông tay trước, con sẽ đến thuyết phục Tình Nhi cũng buông tay!”

Tôn thị một bên trốn tránh Đàm thị cào cấu, một bên khóc lóc khuyên giải.

Mà bên kia giường, Đại An cởi một chiếc giày trên chân đưa qua cho Dương Nhược Tình.

“Tỷ, lấy cái này hiếu kính tiểu cô chúng ta!”

Dương Nhược Tình liếc nhìn đế giày sạch sẽ của Đại An rồi lắc đầu: “Đế giày quá sạch sẽ, làm sao có thể hiếu kính tiểu cô của chúng ta được? Dưới giường có bãi nước tiểu của chó vừa đi ra, đệ hiểu không?”

Đại An vừa nghe liền hiểu, đem đế giày dính vào nước tiểu, rồi sau đó bóp mũi đưa cho Dương Nhược Tình. Dương Nhược Tình mặt mày hớn hở, cầm lấy chiếc giày dính nước tiểu giơ lên.

Bên dưới nàng, Dương Hoa Mai có thể nghe rõ những lời nói và việc làm của hai tỷ đệ này.

Nước tiểu chó hôi thối trên giày rơi xuống mặt nàng ta, Dương Hoa Mai cảm thấy buồn nôn, suýt nữa ngất đi!

Trong đôi mắt bị mỡ chen vào không có lấy một khe hở, không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đây.

Sự sợ hãi, xin tha, tràn ngập trong mắt nàng.

Cổ họng bị Dương Nhược Tình bóp chặt, phát không ra âm thanh cầu xin, nàng chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Dương Nhược Tình đối với những biểu hiện này của nàng hoàn toàn thờ ơ, vung chiếc giày của Đại An tát vào chiếc mặt đầy mỡ của nàng!

Bộp bộp, âm thanh đánh ra có tiết tấu, khiến người nghe vui vẻ thoải mái!

“Các ngươi ở đây ầm ĩ cái gì? Muốn lật trời sao? Đều dừng tay lại cho ta!”

Một tiếng uy nghiêm rống giận từ phía sau vang lên, giống như một tiếng sấm sét đánh đến trên mặt đất, khiến trần nhà phía trên đầu phải rung động!

Con chó xù dưới gầm giường không kìm chế được, “Phụt!” Âm thanh kéo dài **!

Mùi hôi thối đột nhiên tràn ngập căn phòng nhỏ ……

Dương Nhược Tình quay đầu lại liền thấy lão Dương mặt hằm hằm tiến vào.

“A, con khỉ chuyển đến cứu binh !”

Dương Nhược Tình nói, không nhanh không chậm từ trên người Dương Hoa Mai nhảy xuống, đứng ở một bên.

Đàm thị cũng không rảnh lo cào cấu Tôn thị nữa, gào lên bổ nhào vào mép giường.

Nhìn vào khuôn mặt của Dương Hoa Mai, Đàm thị khóc nức nở.

Một tay đem Dương Hoa Mai kéo vào trong lòng ngực, gào lên “Con của ta, mạng của ta, tâm can bảo bối của ta……!”

Lão Dương cũng thấy được máu mũi Dương Hoa Mai, tức giận đến cả người run rẩy.

Không đợi lão Dương nổi bão, lão nhị Dương Hoa Lâm đi theo bên cạnh lão Dương đã nhảy ra trước.

“Mập Mạp, ngươi si ngốc hay là không si ngốc? Tiểu cô ngươi hôm nay vừa về tới nhà, nàng chọc ngươi hay trêu ngươi cái gì mà ngươi đánh nàng đến như vậy?”

Dương Nhược Tình hướng Dương Hoa Lâm hừ lạnh một tiếng: “Nhị bá hỏi thật hay! Cháu vì sao đánh tiểu cô, người khác không hiểu được cũng không có gì lạ, nhưng ngài là đương sự lại giả ngốc, như vậy là không được đâu!”

Dương Hoa Lâm vừa nghe lời này, tròng mắt nhanh như chớp xoay một chút.

“Mẹ kiếp, ta không hiểu được ngươi đang nói cái gì, tóm lại, Mai nhi là tiểu cô của ngươi, ngươi đánh trưởng bối là không đúng!” Dương Hoa Lâm nói.

“Cô nãi nãi ta đánh ai, ai cần ngươi lo?” Dương Nhược Tình không chút lưu tình nói lại Dương Hoa Lâm.

“Gì cơ? Nha đầu chết tiệt kia còn dám cãi ta? Lão tam không dạy ngươi thì để lão tử dạy!”

Hắn xắn tay áo định xông tới đánh Dương Nhược Tình, bị Lão Tôn từ đằng sau tới nắm chặt cánh tay.

“Dương lão nhị, Tình Nhi là cháu ngoại ta, ngươi muốn đánh nàng, đã hỏi qua ý kiến ta chưa?”

Giọng Lão Tôn cũng rất lớn, tuy rằng đã cao tuổi, nhưng khí phách của người đàn ông đã trải qua biết bao thế sự xoay vần khi nói ra vẫn có tác dụng chấn nhiếp.

“Mập Mạp là cháu gái Dương gia, đây là chuyện Dương gia chúng ta, ngươi chỉ là một ngoại nhân không có lý gì lại trộn lẫn vào đây!” Dương Hoa Lâm căng da đầu lớn tiếng nói.

“Được, ngươi không cần tấm thân chó này của ngươi thì hiện tại cứ đánh một cái thử xem?”

Lão Tôn đột nhiên đẩy tay Dương Hoa Lâm ra, lực đẩy khá lớn khiến Dương Hoa Lâm dưới chân lảo đảo một bước suýt nữa té ngã.