Đới Khiết Doanh đi rồi, tôi vốn định cùng Hưng lùn vào trong đi ngủ, nhưng đúng lúc này, có một tay ma men đi vào con ngõ, hắn ta tựa vào tường như sắp nôn đến nơi.
Con ngõ này mà có bãi nôn ghê tởm, kẻ chịu tội chính là tiệm chúng tôi. Hưng lùn vội vàng đi ra đuổi, nhưng người này cậy hơi men mà định đánh người, đương nhiên Hưng lùn không phải đối thủ, tôi vội đi lên phụ.
Nhưng khi chúng tôi nhìn rõ mặt mũi con ma men kia, tôi sửng sốt.
"Trần Cẩu?" Tôi la lên kinh ngạc.
Trần Cẩu là người bạn chơi với tôi từ nhỏ đến lớn ở làng, sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhà cậu ta chuyển đến thành phố Trung Hải, đến giờ vẫn chưa liên lạc lại, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Trần Cẩu uống nhiều, lại đang đêm, cậu ta không nhận ra tôi ngay. Tôi tát cậu ta đến cái thứ mười thì cậu ta mới tỉnh lại một chút.
"Háo Tử, sao lại là cậu?" Trần Cẩu cũng kinh ngạc như tôi, bao năm không gặp, tự nhiên lại thấy nhau trong cái ngõ này.
Tôi mời cậu ta vào trong, uống vài cốc trà giải rượu rồi, Trần Cẩu mới tỉnh táo lại, ban nãy cậu ta còn không mở nổi mắt ra.
Tôi nói rượu chè uống ít thì hơn, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là uống say khướt rồi thì đừng đứng trong ngõ nhà người ta nôn, sẽ bị người ta đánh chết đấy.
Lúc này Trần Cẩu bắt đầu nhăn nhó, nói cậu ta đang mượn rượu giải sầu, buồn thì sẽ uống nhiều hơn, uống đến say mèm rồi nên cũng không biết đây là đâu, buồn nôn là tựa vào tường nôn thôi.
Đúng là đồng hương gặp đồng hương, bắn lưng nhau một phát, à không đúng, là đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ rưng rưng. Trần Cẩu như gặp phải chuyện gì phiền muộn lắm, tôi tính dẫn dắt cậu ta, hỏi cậu ta đang phiền lòng chuyện gì?
Trần Cẩu nói mình ham cờ bạc, sau đó thì mê cổ phiếu, dạo này chơi cổ phiếu thua đến trắng túi, không những nợ một đống tiền mà người yêu còn chạy theo người ta, đúng là xúi quẩy.
Bây giờ có nhà cũng không dám về, ngày nào cũng bị người ta đòi nợ, người nhà còn nói muốn cắt đứt quan hệ với cậu ta.
Tôi thở dài, bảo người anh em, phải tránh xa cái vụ cờ bạc đi, đó là cái động không đáy, rơi xuống là hỏng cả đời.
Trần Cẩu xua tay không để tâm, cậu ta nói chỉ là mình số đen thôi, còn nữa, cổ phiếu không tính là cờ bạc.
Đúng, xét hẳn hoi ra thì cổ phiếu không tính là cờ bạc, nhưng số người vì cái này mà lên sân thượng không hề ít.
Đột nhiên Trần Cẩu đứng dậy, bắt đầu quan sát tiệm xăm của tôi.
"Được đấy Háo Tử, cậu mở được tiệm xăm ở Trung Hải cơ à? Có tiền đồ, kiếm được không ít đâu phải không?" Trần Cẩu hỏi.
"Cũng tạm!" Tôi vừa gãi đầu vừa nói một cách khiêm tốn.
Nếu là tiệm xăm bình thường thì chắc đóng cửa từ lâu rồi, tôi dựa vào ngón âm thuật xăm quỷ mới có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng Trần Cẩu lại biết cả xăm quỷ, cậu ta nói là nghe người làng kể.
"Ôi Háo Tử này, nghe nói cái xăm quỷ mà ông cậu dạy cậu thần kỳ lắm, giúp tôi đi, có hình xăm nào thuận tài vận không? Xăm cho tôi một cái, dạo này kém quá." Trần Cẩu xin xỏ.
Tôi nói cái này có thì cũng có, nhưng giá loại xăm này không rẻ đâu.
Hình xăm mang về tài vận có xăm dương cũng có xăm âm, xăm dương gọi là phù Ngũ Lộ Tài Thần.
Xăm âm thì tà hơn, tên là Ngũ Quỷ Vận Tài. Nghe ông tôi nói, hình Ngũ Quỷ Vận Tài này không thể xăm tùy tiện, đây là hình xăm dùng tuổi thọ để đổi lấy sự giàu sang trong một đêm, muốn xăm thì phải suy nghĩ thật kỹ. Thứ mà quỷ cho, sau này sẽ phải trả lại gấp đôi, nếu bị cắn ngược thì hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.
Hình xăm này thích hợp với ai? Chỉ có người đang cần tiền để cứu mạng thì mới được xăm, đã để cứu mạng rồi thì vài năm tuổi thọ có đáng là bao.
Phù Ngũ Lộ Tài Thần thì đơn giản hơn, hiệu quả cũng không quá mạnh, thu mười nghìn tệ tiền xăm vậy!
Trần Cẩu nghe vậy thì cười gượng, nói bây giờ trên người cậu ta chỉ có mấy chục tệ, lấy đâu ra mười nghìn tệ?
Tôi suy nghĩ rồi nói có tiền rồi trả cũng được, với quan hệ giữa tôi và Trần Cẩu, tôi không sợ cậu ta chạy mất. Năm xưa mặc chung một cái quần, ăn chung một que kem, không thể vì tiền mà làm tổn hại mối quan hệ này được, chủ yếu là vì tình trạng hiện giờ của Trần Cẩu, tôi cũng muốn giúp cậu ta.
Nhưng có lời phải nói trước, nếu Trần Cẩu kiếm được tiền rồi thì trả hết nợ đi, phải bỏ ngay cái tật cờ bạc cho tôi, sau này không được chơi cổ phiếu nữa.
Trần Cẩu thề với cái đèn ngay tại chỗ, nói nếu cậu ta trả được hết nợ thì chắc chắn sẽ không chơi cổ phiếu nữa, nếu không thì sẽ không có kết cục tốt!
Thấy cậu ta thành tâm như vậy, tôi lại thân với cậu ta, tôi quyết định giúp cậu ta một lần, xăm một hình miễn phí.
Phù Ngũ Lộc Tài Thần phải xăm ở tay, bởi vì tay có thể đếm tiền, tài vận dựa vào hai bàn tay mà đến.
Tôi dẫn Trần Cẩu vào phòng xăm, sau đó lấy kim và mực xăm ra, bắt đầu xăm lên tay cậu ta.
Hình xăm này khá đơn giản, mất khoảng hai tiếng là xong, chỉ là một hình phù chú đơn giản.
"Có tác dụng không?" Trần Cẩu bán tín bán nghi, chỉ dựa vào hình xăm trên tay mà có thể kiếm được tiền?
Tôi nói nếu muốn giàu sụ thì chắc chắn không được, nhưng một khoản be bé thì chắc không có vấn đề gì.
"Be bé? Bé bằng nào? Chắc không phải một hai tệ chứ?" Trần Cẩu cười vẻ chê bai.
Tôi nói không biết, còn phải xem mệnh của cậu nữa, có người trời sinh số nghèo, Thần Tài cũng không đưa được cho cậu bao nhiêu tiền.
Trần Cẩu gật đầu như hiểu như không, sau đó hàn huyên với tôi vài câu rồi đi về. Tôi hỏi không phải cậu không dám về nhà à, có muốn ở lại đây ngủ vài hôm không?
Trần Cẩu từ chối, sau đó bảo sẽ sang nhà bạn ở nhờ, không làm phiền tôi nữa. Nếu bị đám đòi nợ theo đến tận đây thì chắc sẽ đập tiệm tôi mất, nói xong cậu ta đi về.
Trần Cẩu đi rồi, Hưng lùn lắc đầu với tôi rồi thở dài.
Tôi hỏi ông ấy sao thế?
Hưng lùn đáp, dân cờ bạc mà tôi cũng tin? Trần Cẩu mà bỏ được cờ bạc thì nói thế nào cũng được, nhưng mà cậu ta thế kia rõ ràng là lại đi đánh bạc tiếp, làm gì có chuyện sang nhà bạn ở nhờ, chắc chắn là nói phét.
Có lẽ Hưng lùn nói đúng, nhưng tôi chỉ muốn giúp cậu ta một lần. Nếu cậu ta vẫn không chịu đổi nết, vậy thì tôi cũng hết cách, tình anh em cũng chỉ đến thế mà thôi.
Xăm phù Ngũ Lộ Tài Thần xong đã là hai giờ sáng, tôi tắm rửa qua loa rồi ai lên giường người nấy, đi ngủ.
Đến tầm hơn năm giờ sáng thì tự nhiên có người gõ cửa tiệm, tôi mở cửa ra, mắt còn đang díu lại, tính nổi cáu lên chửi trời còn chưa sáng mà đã đến làm phiền, có là Thượng đế cũng không được.
Nhưng mở cửa ra thấy là Tô Tình, tôi ỉu xìu, cô nhóc này còn dữ dội hơn cả Thượng đế, tôi không dám chọc vào.
"Bà cô của tôi ơi, mới năm giờ sáng, mai cô không phải đi học à? Sáng sớm thế này đã gõ cửa, cô có còn cho tôi sống nữa không? Hơn hai giờ tôi mới được đi ngủ đấy." Tôi cằn nhằn.
"Đại ca, anh tưởng tôi muốn dậy sớm thế này à?" Tô Tình vừa nói vừa ngáp, rõ ràng là cũng buồn ngủ y hệt tôi, "Anh xem xem hôm nay là ngày gì?"
Tôi nhìn ngày tháng trên điện thoại, bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên.
Mười lăm! Hôm nay là mười lăm, là ngày lấy sương sớm.
Có sương sớm và bùa tiêu xác, vậy là có thể phá bỏ cái thai trong bụng Từ Mộng rồi!
Nhưng sau khi bị Quỷ bà uy hiếp, Từ Mộng có vẻ không ổn lắm, không biết chị ấy hiện giờ như thế nào rồi.
"Đi thôi, đi tìm Từ Mộng lấy sương sớm." Tôi kéo Tô Tình chạy thẳng đến nhà Từ Mộng.