Chương 50: Ưng cậu rồi

Hưng lùn thấy tình hình như vậy thì căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh khắp trán. Thông thường nào có chuyện không cởi được giày của người chết.

"Cậu chủ, hay là thôi đi? Hoặc là chờ Đới Khiết Doanh đến?" Hưng lùn bắt đầu chùn bước.

"Gãi lòng bàn chân cái xác đi." Tôi nói.

Ban nãy hình như Đới Khiết Doanh cũng không cởi được, cái xác này rất lạ, chị ta làm cũng thế thôi, bởi vì bản thân thể chất phụ nữ đã là âm, thế nên trong phim ma nữ nhiều hơn, trở thành âm thi rồi, xác nữ cũng kỳ lạ hơn xác nam.

"Hả? Gì cơ? Đây là người chết mà..."

"Đừng nói nhiều nữa, tôi bảo chú gãi thì chú cứ gãi đi." Tôi nói chắc nịch.

Hưng lùn hết cách, đành phải làm theo, ông ấy khẽ gãi vào đế giày.

Giày liệm rất mỏng, Hưng lùn không cần dùng sức đã có thể gãi được rồi.

"Ha ha..."

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong huyệt mộ, tuy rất nhỏ nhưng hai chúng tôi nghe như bom nổ bên tai, Hưng lùn sợ đến tái xám cả mặt.

"Đừng chần chừ nữa, mau cởi đi!" Tôi nói.

Hưng lùn không dám làm lỡ thời gian, vội vàng dùng sức, đôi giày dưới chân xác nữ liền được lột ra hoàn chỉnh.

"Chân nhỏ quá, có xăm được huyền vũ không?" Hưng lùn hỏi.

Tôi nói không xăm được cũng phải xăm, xăm bản mini vậy, có tác dụng là được.

Sau khi cởi được giày, tôi vội vàng cầm kim lên bắt đầu xăm. Chân của xác nữ này rất nhỏ, không cẩn thận một cái là kim xăm rất dễ đâm vào thịt, thế nên hình xăm càng nhỏ thì càng phải kỹ càng, không được lơ là chỉ vì xăm bản mini.

Để đề phòng sự cố, tôi bảo Hưng lùn ở bên cạnh xem cho tôi, tôi sợ quản gia kia lại đến gây chuyện. Tôi bắt đầu xăm rồi thì rất khó phân tâm.

Chừng mười hai giờ, cuối cùng tôi cũng xăm xong. Nửa đêm, khu mộ hoang vu lạnh lẽo, cảm giác như có thứ gì đó đang kêu.

Tôi đeo lại giày cho xác nữ rồi lạy ba cái, nói tối nay đắc tội rồi, xin được lượng thứ, đều vì con cháu đời sau của bà, nếu có trách thì phải trách Hưng lùn, tốt nhất là nguyền rủa ông ấy mãi mãi không thể cao lên được.

Xong xuôi, tôi định cùng Hưng lùn trèo ra khỏi huyệt mộ rồi bảo người đến lấp huyệt lại.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo vụt một cái... túm lấy đũng quần tôi!

Cũng may quần tôi dày, không thì bộ vuốt sắc kia có thể khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn luôn.

"To quá..."

Đột nhiên cái xác sau lưng chúng tôi thốt ra hai chữ như thế.

Cha mẹ ơi, quả nhiên nửa đêm lắm chuyện lạ, không phải cái xác này vẫn chưa thi biến à?

Hưng lùn nói, ban nãy khi tôi cởi quần có phải đã bị xác nữ kia nhìn thấy rồi không, bây giờ bà ta ưng tôi rồi.

"Ưng cái đầu chú, có mà chú được cái xác này ưng ấy, đừng có nói linh tinh nữa, mau nghĩ cách đi." Tôi rợn hết tóc gáy lên, mồ hôi chảy ướt lưng áo.

Nếu là bộ phận khác thì tôi còn có thể vùng vẫy, nhưng chỗ đó thì tôi không dám cựa quậy lung tung. Người chết không biết nặng nhẹ, tôi cũng không biết bà ta thi biến hay là làm sao, lỡ mạnh tay một cái thì tôi biến thành thái giám mất.

Hưng lùn cau mày suy nghĩ rồi kêu lên một tiếng, nói có cách rồi.

Ông ấy quay lại nói với xác nữ trong quan tài: "Tiền bối, đây là người đàn ông của trưởng nữ nhà họ Đới, Đới Khiết Doanh, vẫn mong tiền bối đừng tranh giành với con cháu."

Mấy câu này của Hưng lùn có tác dụng thật, tay của xác nữ kia lập tức rụt lại.

Tôi thở phào, lập tức trèo như điên ra khỏi huyệt mộ. Cục tiền này khó kiếm quá, ông đây suýt nữa chôn luôn cả hương khói nhà họ Đường ở đây rồi.

Tiền càng nhiều thì việc càng nguy hiểm, xăm quỷ là âm thuật, tiền kiếm được cũng là tiền âm.

Lên rồi mới thấy Đới Khiết Doanh đã ở bên trên chờ sẵn. Cô ta đã thay váy, mặc quần bò và áo phông bó sát, so với chiếc váy rộng thì mặc như thế này tôn dáng của cô ta hơn.

Tôi bảo cô ta đừng loanh quanh nữa, mau đóng mộ lại đi, sau đó rút ngay, núi mộ này âm khí nặng, đêm càng khuya thì việc lạ càng nhiều. Bây giờ không giống đêm qua, đêm qua có một đống cao nhân trấn rồi.

Đới Khiết Doanh cũng sợ, cô ta vội vàng bảo người đóng quan tài lại, sau đó dựng lại bia về chỗ cũ. Trong lúc đó tôi và Hưng lùn vẫn chú ý đến quản gia, sợ ông ta lại giở trò gì.

Cũng may có hai cặp mắt nhìn chòng chọc, quản gia chỉ có thể đứng yên, không làm gì được.

Xong việc, tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, cùng nhóm Đới Khiết Doanh xuống núi ngay. Hình xăm thanh long và bạch hổ còn lại thì để mai đến xăm tiếp.

Trên xe về, ánh mắt của Đới Khiết Doanh cứ là lạ như vô tình liếc nhìn chỗ nào đó qua khóe mắt. Sự lạnh lùng ban đầu bỗng biến mất tăm, cô ta thỉnh thoảng còn đỏ mặt như nghĩ đến gì đó.

Người ta nói phụ nữ bề ngoài càng lạnh lùng thì bên trong càng nóng bỏng, chỉ là bạn có ngọn đuốc có thể đốt cháy cõi lòng người ta hay không.

Để bớt gượng gạo, tôi hỏi cô ta xuống huyệt mộ rồi thì xảy ra chuyện gì.

Lúc này Đới Khiết Doanh mới định thần lại, cô ta nói sau khi xuống đó thì không làm gì cả, chỉ đi cởi giày của cái xác đó ra, nhưng làm thế nào cũng không cởi ra được. Sau đó thì tôi xuống, cô ta quay ra thì thấy chính mình và tôi đứng ở đối diện.

Kể ra cũng lạ, bình thường cô ta không phải kiểu người làm ầm ĩ lên, lại còn đánh nhau, nhưng sau khi ngửi thấy thứ mùi thơm đó, tự nhiên tâm trạng và tính tình đều trở nên cáu kỉnh.

Với tình hình khi đó thì đáng lẽ cô ta phải sợ hãi mới phải, tự nhiên lại có một người giống hệt mình chạy từ trong huyệt mộ ra, là ai thì cũng thấy sợ thôi, nhưng biểu hiện của cô ta khi đó lại là đánh nhau với chính mình, đúng là hơi lạ thật.

"Lúc đó chúng ta đều bị ảo giác nên mới như vậy, cô thấy thứ này bao giờ chưa?" Tôi lấy thi hương ma ngẫu ra.

Đới Khiết Doanh nhìn hình nhân đó rồi lắc đầu, nói chưa bao giờ thấy thứ này, nhưng chị ta cảm thấy thứ này là lạ sao đó, hơn nữa vì sao lại trông giống hệt cô ta.

Tôi nói thứ này tên là thi hương ma ngẫu, chính nó tỏa ra mùi hương khiến chúng ta gặp ảo giác, cũng có khả năng, nó từng... biến thành cô, cũng chính là Đới Khiết Doanh giống hệt cô mà chúng ta nhìn thấy, có điều tôi đã biến nó về hình dạng cũ bằng nước tiểu rồi.

Nghe Hưng lùn nói, thứ này từng treo trên váy của cô.

Đới Khiết Doanh kinh ngạc, cô ta hỏi lại, có à? Cô ta hoàn toàn không hề phát hiện ra thứ này treo trên váy cô ta từ bao giờ.

Xem ra đúng như tôi nghĩ, Đới Khiết Doanh hoàn toàn không biết thi hương ma ngẫu này, cũng không biết có thứ này treo trên váy mình. Rất rõ ràng, có người cố tình làm vậy, người có hiềm nghi lớn nhất chính là quản gia.

Sau khi đưa tôi về đến tiệm xăm, Đới Khiết Doanh cũng nhanh chóng ra về, có điều trước khi đi, mắt cô ta lại lơ đãng liếc về nơi nào đó, mặt lại đỏ lên, sau đó đóng cửa xe lại phóng vụt đi.

Tôi hơi tò mò, Đới Khiết Doanh này uống rượu say hay làm sao thế? Cả tối cứ đỏ bừng mặt lên, chẳng lẽ là ở chung với trai đẹp là tôi khiến cô ta xấu hổ rồi?

Ừm, nghi lắm!