Trần mù nói rễ của chín cái cây này không thấy đâu nữa là vì bị xác hút cả rồi, cây trước mộ tính âm, trở thành phân bón để nuôi xác, còn những loại cây này sống được là vì hút thi khí, gián tiếp khiến khu mộ trở thành nơi nuôi xác, lại thêm phong thủy bị phá hủy, đại cát thành đại hung, thi thể không biến thành cương thi mới lạ.
Còn chín cái cây này cũng có ý nghĩa, cửu cửu quy nhất, cũng ám thị rằng tiền của nhà họ Đới kiếm được bao lâu nay tất cả đều sẽ bị lỗ hết.
Quả nhiên Trần mù là cao nhân, nói có đầu có cuối, phân tích phong thủy cũng rất tỉ mỉ, những người có mặt đều không kìm được mà cảm thán về bản lĩnh của ông, chỉ có tôi rất thắc mắc, rốt cuộc ông già này là mù thật hay mù giả, sao cái gì cũng thấy được hay vậy? Phong thủy thì ngửi ra, còn cây với mộ mà cũng ngửi được hả?
Đới lão gia vừa nghe vậy thì biến sắc, ông ấy nói đúng là trước mộ nhà họ Đới có trồng cây nhưng là trồng tùng bách chứ chắc chắn không trồng ba loại cây này, hơn nữa còn là trồng hai cây, là số chẵn thật, sao lại biến thành thế này?
Lão thiên sư nói chắc chắn bị đổi cây rồi, kẻ bày trận pháp rắp tâm đã lâu, cây này không phải một hai năm là có thể lớn được. Kẻ đó bày ra trận pháp này đã bỏ ra rất nhiều thời gian, ít cũng phải mười mấy năm, nhiều thì mấy chục năm.
Cha mẹ ơi, thù oán thế nào mà một người có thể tốn mấy chục năm để bày trận pháp hại nhà họ Đới như thế.
Lão thiên sư cũng nói vậy, ông ấy hỏi Đới lão gia, nhà họ Đới rốt cuộc có kẻ thù nào đặc biệt lớn, có thể bỏ ra nhiều thời gian và công sức để hại nhà họ Đới như vậy không. Hơn nữa trận pháp còn ác độc thế này, chắc chắn phải có thù oán không đội trời chung với nhà họ Đới.
Đới lão gia nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn lắc đầu, ông ấy nói ngày trước thì không biết, nhà họ Đới bây giờ đều không gây thù oán với ai, cho dù là đối thủ kinh doanh, nhiều nhất cũng chỉ khó chịu với nhau một chút chứ không đến mức kết thù, càng không có kẻ thù nào đến mức không đội trời chung.
Lão thiên sư bảo, như vậy thì lạ quá, nếu không có thù oán sâu đậm thì chắc chắn không ai tốn công tốn thời gian đi làm Thất Sát trận để hại nhà họ Đới cả, ông ấy bảo Đới lão gia nghĩ kỹ lại xem.
Mặt Đới lão gia rất nặng nề, ông ấy im lặng không nói gì, rõ ràng là có việc đang giấu.
Trần mù cười hà hà, ông ta nói nếu nhà họ Đới đã mời mọi người đến đây phá trận, vậy thì tốt nhất nên nói hết tất cả, nếu không thì sẽ không giải quyết được gì mà còn rắc rối thêm, giấu giếm không phải việc tốt.
Đới lão gia lắc đầu, nói không phải ông ấy không muốn nói mà là việc xấu trong nhà không tiện để lộ ra, hơn nữa việc đó không liên quan đến việc này, bởi vì việc đó đã trôi qua từ mấy trăm năm trước rồi.
Lão thiên sư nói, có liên quan hay không thì tự ông ấy sẽ phán đoán, cho dù là chuyện xấu hay chuyện tốt thì Đới lão gia cứ kể ra là được, bây giờ nhà họ Đới đã như thế kia rồi mà còn có tâm trí để ý đến thể diện à? Cứ giấu giếm, có khi nhà họ Đới cũng sụp đổ luôn.
Cuối cùng Đới lão gia thở dài bất lực, trước sự ép buộc của lão thiên sư và những người khác, ông ấy không thể không kể lại chuyện năm xưa.
Đới lão gia chỉ vào lão tổ tông trong quan tài rồi nói, thực ra việc này bắt nguồn từ ông ấy.
Vị tổ tiên này của Đới lão gia tên là Đới Hiền, hồi đó nhà nghèo, lối thoát duy nhất chính là thi cử, trở thành trạng nguyên, đề danh bảng vàng, rạng rỡ tổ tông.
Tiếc rằng thi hai lần rồi mà vẫn không được, ông ấy không chịu từ bỏ nên quyết định đi thi lần ba.
Khi đó nhà Đới Hiền rất nghèo, mỗi lần lên kinh đi thi đều mang một ít lương khô, sau đó vừa đi vừa xin ăn.
Nhưng lần này ông ấy đã ăn hết lương khô rồi mà ăn xin lại không có thu hoạch gì, khi đi đường núi, ông ấy ngất xỉu vì đói.
May mắn là ông ấy gặp được một vị thiên kim tiểu thư tốt bụng, không những cho ông ấy ăn mà còn cho ông ấy thêm một ít lương khô.
Đới Hiền cảm kích vô cùng, nói sau này nếu đỗ đạt, chắc chắn sẽ báo đáp vị tiểu thư này.
Thiên kim tiểu thư cười, nói không cần cảm tạ, nàng ấy cũng chỉ bỏ chút công sức mà thôi, Đới Hiền có lòng là đủ rồi, sau đó bèn ngồi kiệu đi mất.
Đới Hiền từ biệt thiên kim tiểu thư rồi tiếp tục lên đường, nhưng xui xẻo thay, ông ấy gặp phải sơn tặc.
Đám sơn tặc này thấy Đới Hiền không có đồng nào, chỉ có ít lương khô, tức giận đòi chặt xác ông ấy, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến lại gặp đúng một tên nghèo kiết xác, xúi quẩy, chúng đòi lấy Đới Hiền ra tế trời xả giận.
Đới Hiền sợ hãi quỳ xuống xin tha, ông ta không muốn chết, hơn nữa nhà còn mẹ gì, công danh chưa thành đã mất mạng thì sẽ mang tội bất hiếu.
Nhưng xin tha không có tác dụng, đám sơn tặc này vô cùng hung ác, không có chút nhân tính nào, không cướp được tiền thì đòi lấy mạng.
Lúc này Đới Hiền quyết tâm, nói phía trước có một đoàn người, bọn họ không những có tiền mà trong kiệu còn có một mỹ nhân, nếu bây giờ đuổi theo thì có lẽ vẫn sẽ kịp.
Đám sơn tặc nghe vậy liền sáng bừng mắt lên, vội vàng bắt Đới Hiền dẫn đường, không thì sẽ giết chết ông ta.
Đới Hiền nào dám không nghe, đành phải làm trái lương tâm mà dẫn đám sơn tặc đuổi theo, hơn nữa còn đuổi kịp thật.
Đám sơn tặc đó ở trong núi lâu, đừng nói đến người đẹp, đến nữ nhân cũng không mấy khi gặp. Trông thấy vị thiên kim tiểu thư kia, chúng nhào đến như sài lang.
Sau khi giết hết nô bộc và khiêng kiệu, chúng hành hạ vị thiên kim tiểu thư đó sống không bằng chết.
Đới Hiền không chịu nổi nữa, vội vàng chạy trốn, cuối cùng ông ta chạy thoát, hơn nữa còn thuận lợi đến được kinh thành.
Có câu đại nạn không chết ắt có hậu phúc, lần này Đới Hiền thành công đề danh bảng vàng, đỗ được trạng nguyên, sau đó ông ta một bước lên mây, thăng quan phát tài.
Mấy năm sau, ông ta nhớ đến vị thiên kim tiểu thư đó, lòng thấy hổ thẹn nên tìm về, nhưng khi đó vị thiên kim tiểu thư kia đã biến thành một đống xương trắng. Nàng ấy và tất cả tùy tùng đều bị giết, hơn nữa còn bị vứt xác nơi đồng hoang, xương cốt nằm trên đường núi không ai chôn cất.
Đới Hiền áy náy, sau khi về nhà thì không đêm nào ngủ yên, sau đó ông ta xin điều quân diệt phỉ, quét sạch tất cả sơn tặc trên ngọn núi đó coi như báo thù cho vị tiểu thư kia.
Nhưng nói thế nào thì vị thiên kim tiểu thư kia cũng do Đới Hiền hại chết, lấy oán báo ơn, Đới Hiền bất an trong lòng, cả ngày cứ ủ rũ buồn bã, sau đó thì mắc bệnh rồi qua đời.
Đới lão gia nói, chuyện này đã qua từ rất lâu rồi, hơn nữa người cũng đã chết, ông ấy không thể nói gì tổ tiên được, đúng sai cũng không còn quan trọng nữa.
"Cha mẹ ơi, tổ tông nhà họ Đới này đúng là không phải con người. Người ta cứu mạng ông ta mà ông ta lại lấy oán báo ơn, dẫn sơn tặc đến cưỡng bức người ta, lấy mạng người ta, lại còn đúng sai không còn quan trọng. Là tổ tông của ông thì đương nhiên ông phải nói thế rồi." Tôi bất mãn càu nhàu.
Có lẽ vì tôi nói hơi to nên tất cả những người bên cạnh đều quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, như đang nói: nhóc con, bây to gan thế, đang ở mộ nhà họ Đới đấy, ăn nói cẩn thận vào.
"Khụ khụ, chú Hưng đừng nói linh tinh, người đã chết rồi, sao chú có thể chửi người chết được?" Tôi vội vàng đổ lỗi lên đầu Hưng lùn.
Hưng lùn câm lặng, không biết nên nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đội cái nồi này lên đầu.
"Hứ!" Nhóm người kia xùy tôi một cái như đang giễu cợt tôi dám nói mà không dám nhận.
"Mọi người yên tĩnh đi, hôm nay tôi mời mọi người đến đây không phải để nghe kể chuyện. Tôi chỉ muốn nhờ mọi người phá giải Thất Sát trận gì đó, nếu ai có bản lĩnh này thì tôi sẽ hậu tạ một triệu tệ." Đới lão gia nói.
Nhưng lúc này lão thiên sư lại lắc đầu bảo, vô dụng thôi, trận pháp này không thể phá giải được!