Chương 4: Thiên sư mọc thi ban

Vương Xung nói, hôm đó anh ta không ở nhà, có một con rắn trắng chui vào chuồng gà.

Trần Thúy Liên sợ rắn cắn chết gà nên lấy một cái gậy trúc to đánh chết con rắn.

Rắn trắng giá cao, Trần Thúy Liên tham tiền nên sau đó còn bán con rắn chết cho tiệm cơm.

Không lâu sau đó, Trần Thúy Liên thấy trong người khang khác, tinh thần đờ đẫn, còn hay lè lưỡi như rắn, buổi tối mắt còn xanh lè.

Vương Xung thấy không ổn, định đưa Trần Thúy Liên đến bệnh viện, nhưng hôm sau chị ấy đã treo cổ chết rồi.

Trần Thúy Liên chết, da bụng còn nổi gồ những vết như rắn nhỏ, những vết đó như gân xanh, còn có thể động đậy.

Việc này quá khác thường, người trong nhà đều sợ mất mật, vội vàng chôn ngay trong đêm, thế nên rất ít người biết tin Trần Thúy Liên đã chết.

Vương Xung còn nói với tôi một chuyện kỳ lạ, tối hôm ấy, khi khiêng quan tài ngang qua tiệm xăm nhà tôi, quan tài đột ngột đổ xuống, thi thể ngồi bật dậy, sau đó mặt cứ quay về hướng tiệm xăm.

Người khiêng quan tài sợ lắm, không ai dám động vào, may có Vương Xung vừa quỳ vừa lạy còn thắp ba nén nhang, cái xác mới mềm xuống, sau đó mới thuận lợi đặt xác vào quan tài rồi khiêng đi chôn.

Cúp máy rồi, đầu tôi kêu lên ong ong, người toàn mồ hôi lạnh. Tôi gặp ma giữa ban ngày, hơn nữa còn xăm quỷ cho ma.

Người đàn ông thấy tôi biết được chân tướng rồi thì không nói gì nữa, đi thẳng ra ngoài định bỏ đi.

Người đó vừa đi, đột nhiên có từng luồng gió âm thốc vào, cánh cửa sổ đập rầm rầm. Tôi nghe như có rất nhiều tiếng cười kỳ lạ, nhưng nghe rất không thật, như ảo giác vậy, nhưng luồng gió âm kia vẫn khiến tôi đau nhức hết cả người.

Tôi đã làm trái lời ông tôi, hậu quả như thế nào thì tôi không biết được, nhưng dựa theo những gì ông nói thì chắc hẳn là không dễ chịu cho lắm.

Lúc này tôi nhớ đến câu còn lại mà ông nói, nếu có người đến xin xăm quỷ thì cứ xăm, người đó sẽ cứu tôi một mạng!

Người đàn ông này không đơn giản, có lẽ chính là nhành cỏ cứu mạng tôi, tôi không thể để anh ta đi được!

"Anh gì ơi, xin hãy dừng bước, tôi biết xăm quỷ." Tôi vội vàng gọi to về phía cổng.

Quả nhiên, mấy giây sau người đàn ông kia quay ngược lại, anh ta cau mày hỏi tôi: "Cậu nói thật chứ!"

Nói kể cũng lạ, anh ta vừa quay lại, luồng âm phong kia liền ngừng ngay, tiếng cười kỳ lạ kia cũng biến mất hết.

Tôi gật đầu, nói tôi đã học được tất cả kỹ thuật xăm quỷ, nói thật không dám giấu, ban nãy không nói thật là vì có lý do, tôi gặp ma là vì xăm quỷ, sau đó tôi kể lại chuyện Trần Thúy Liên với anh ta.

Người đàn ông kia nghe xong thì thở dài: "Bạch xà thông linh, giết chết đã là tội lớn, còn bán cho quán cơm, để người ta ăn thịt nó, uống máu nó, sao có thể không gặp báo ứng?"

Trần Thúy Liên chết khác thường, tôi có thể hiểu được, nhưng đó là việc giữa chị ta và con rắn, liên quan gì đến tôi đâu? Tôi với chị ta không thù không oán, sao lại phải hại tôi?

Người đó nói Trần Thúy Liên cũng không cố tình hại tôi, thai người biến thành thai rắn, chị ta chết rồi đương nhiên không thể nhắm mắt nên mới định mượn xăm quỷ để khôi phục thai nhi, như vậy chị ta mới có thể yên tâm ra đi. Nếu muốn hại tôi thì chị ta đã giết tôi luôn rồi, chỉ là chị ta không biết xăm quỷ không thể xăm cho ma.

Câu cuối cùng của người đàn ông khiến mắt tôi sáng lên, tôi vội hỏi sao anh ta biết không thể xăm quỷ cho ma?

Người đó nói anh ta cũng có nghe kể về việc xăm quỷ, về việc vì sao không thể xăm cho ma thì anh ta không biết, nhưng anh ta từng nghe nói một chuyện, có một thợ xăm quỷ xăm cho ma, cuối cùng người đó bị bách quỷ ăn tươi nuốt sống lục phủ ngũ tạng và não, chỉ còn lại một cái xác không, chết vô cùng thê thảm.

Tôi nghe xong thì sợ đến đổ mồ hôi lạnh, nói vậy chẳng phải tôi cũng sẽ bị bách quỷ vây giết sao?

Người đàn ông lắc đầu, sau đó đôi mắt ưng nhìn chăm chăm ra bên ngoài như đang nhìn gì đó, nhưng bên ngoài không hề có ai.

"Hôm nay là tết cô hồn, cậu thì chắc không chỉ là bách quỷ đâu." Người đàn ông nói một câu chẳng khác nào sét đánh xuống đầu tôi.

Tôi quỳ thụp xuống trước mặt người đàn ông, vội vàng la cứu mạng, người đàn ông này chắc chắn không phải người bình thường. Ông tôi nói rồi, anh ta có thể cứu mạng tôi.

Người đàn ông đỡ tôi dậy, nói anh ta sẽ cứu tôi, nhưng tiền đề là tôi phải cứu mạng anh ta trước, bây giờ tôi mới nhớ ra anh ta đến để xin xăm.

Người đàn ông bẻ cổ áo xuống, tôi nhìn thấy những vòng lông đỏ khiến người ta dựng tóc gáy mọc trên cổ anh ta, từ cổ trở xuống còn có từng mảng thi ban.

Tôi sợ đến mức lùi lại liền mấy bước, không phải chỉ có người chết mới có thi ban sao? Chẳng lẽ anh ta cũng là ma? Chỗ lông đỏ đáng sợ đó là gì? Người mà có thứ này sao?

Người đàn ông bảo tôi đừng sợ, anh ta không phải ma, anh ta là thiên sư, trở thành như thế này thực ra là do ba cái xác.

Người đàn ông nói anh ta tên Trương Thanh, là một thiên sư ăn cơm người âm. Một tuần trước có người đào được ba cỗ quan tài trong rừng sâu núi thẳm, quan tài rất khác thường, người sờ vào không điên thì chết, không ai dám mở ra.

Ban đầu định chôn lại chỗ quan tài đó, nhưng có vài người có tiền không tin chuyện tà ma, bỏ tiền ra mời Trương Thanh đi mở quan tài.

Trương Thanh làm phép rồi mở quan tài, phát hiện bên trong có ba cái xác toàn vẹn, không hề bị mục nát.

Ba cái xác một nữ hai nam, một ông già và một đôi nam nữ trung niên, nhìn áo liệm thì là quan tài của người thời nay, xem xét qua thì thấy chắc là chôn được tầm hai mươi năm rồi. Xác không bị rữa nát đã khác lạ rồi, ba người này khi còn sống là ai, vì sao lại bị chôn ở đây?

Khi Trương Thanh đang suy nghĩ những việc này, ba cái xác trong quan tài đột nhiên nhảy ra ngoài, sau đó cào vào cánh tay Trương Thanh rồi trốn vào rừng sâu.

Từ đó Trương Thanh không còn thấy ba cái xác đó nữa, cân nhắc khả năng xác đã bị thi hóa, vết thương sẽ có thi độc, Trương Thanh vội vàng dùng gạo nếp chữa trị, bài trừ thi độc.

Trương Thanh không ngờ tuy thi độc đã được bài trừ hết, nhưng cổ anh ta vẫn mọc lông đỏ và thi ban.

Rất rõ ràng, loại thi độc này nằm ngoài khả năng của Trương Thanh, anh ta không thể giải trừ hết, hoặc có khả năng thứ này không phải thi độc, vì Trương Thanh không bị biến thành cương thi.

Nhưng là vế nào thì với Trương Thanh vẫn giống nhau, anh ta không thể chữa khỏi cho chính mình, thế là anh ta nhớ đến xăm quỷ, sau bao vất vả, cuối cùng anh ta cũng đứng trước mặt tôi.

Mục đích xăm quỷ của Trương Thanh rất rõ ràng, anh ta muốn mượn sức mạnh của xăm quỷ để tiêu trừ lông đỏ và thi ban trên cổ mình.

Trương Thanh nói xong, âm phong đột ngột thốc vào, lần này còn mạnh hơn ban nãy, rất nhiều thứ đồ trên bàn bị thổi bay, rơi loảng xoảng.

Trương Thanh nói, đêm càng khuya, quỷ cũng càng nhiều, ban đầu còn kiêng dè anh ta, giờ đã không còn sợ nữa. Đến mười hai giờ đêm, có khả năng sẽ có vô số ma quỷ đến đây.

"Thế tôi xăm quỷ cho anh, anh sẽ cứu tôi chứ?" Tôi vừa hỏi vừa nhặt một tấm ảnh giữa đống đổ vỡ lên, đó là ảnh gia đình duy nhất của nhà tôi.

Cũng chỉ có bức ảnh này tôi mới có thể thấy bố mẹ mà tôi chưa từng gặp, mẹ tôi đang ôm tôi trong lòng, tôi khi đó còn bé xíu, ông nội thì đứng sau lưng tôi, điều tiếc nuối duy nhất chính là hình như không có bà nội.

Bức ảnh này cực kỳ quý giá với tôi, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh, Trương Thanh lại tỏ vẻ kỳ lạ.

"Ba... ba cái xác đó..." Trương Thanh đột nhiên nhìn bức ảnh và nói.