Chương 3: Người đàn ông bí ẩn

Phệ Mị La Sát tôi vừa xăm tỏa ra một luồng khói đen dày, luồng khói đó bay ra từ người Trần Thúy Liên như vật sống, sau đó chui vào trong bụng Trần Thúy Liên.

Trần Thúy Liên rùng mình, sau đó nhìn tôi đầy sợ hãi. Tôi cũng không biết sẽ như vậy, chúng tôi nhìn nhau, đều sợ đến mức không nói thành lời.

Đây là lần đầu tiên tôi xăm quỷ, thứ này rất tà môn, tôi cũng không biết rõ.

Nửa phút sau, có một luồng khói đen bỗng tụ lại thành hình người nhỏ trên da bụng Trần Thúy Liên, người đó bắt lấy rắn và cắn, còn Trần Thúy Liên thì kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ôm bụng kêu đau, người vật vã trên giường xăm.

Đáng sợ hơn là tôi nghe thấy hình xăm của Trần Thúy Liên phát ra tiếng cười hi hi, tôi nghe mà dựng tóc gáy, nhưng nhìn hình xăm đó thì lại không thấy có gì lạ cả.

Tôi hoảng hốt, chẳng lẽ tôi làm hỏng rồi, không xăm được? Liệu có gây án mạng không? Hơn nữa lại còn là một xác hai mạng. Đây là lần đầu tiên tôi xăm quỷ nên tôi cũng rất căng thẳng và sợ hãi.

Tôi vội vàng bước lên xoa dịu Trần Thúy Liên, xem chị ấy có bị làm sao không, nhưng chị ấy lại đẩy phắt tôi ra rồi lao vào nhà vệ sinh.

Sau mười phút dài đằng đẵng, cuối cùng Trần Thúy Liên cũng mở cửa nhà vệ sinh đi ra. Trần Thúy Liên nói chị ấy không sao, tôi thở phào, chị ấy lật áo, con rắn nhỏ lồi lên cũng đã biến mất. Chị nói ban nãy chị ấy đã chảy rất nhiều máu, người nhẹ nhõm hẳn, bụng cũng trở lại bình thường.

Nói vậy thì khói đen ban nãy chắc hẳn là Phệ Mị La Sát phát huy tác dụng, lần xăm quỷ này coi như thành công, không ngờ tác dụng lại tốt như vậy, tuy rằng có hơi tà môn.

Trần Thúy Liên đỡ hơn rồi liền cảm ơn lên cảm ơn xuống, cuối cùng lấy mười nghìn đồng trong túi ra đưa tôi rồi vui vẻ ra về, tôi hơi thắc mắc, phụ nữ mang thai lại mang theo người mười nghìn đồng tiền mặt, thật là hiếm có. Nhưng tiền đến tay rồi nên tôi cũng không nghĩ nhiều, dù gì cũng là người quen, tiền cũng là thật.

Tôi đột nhiên cảm thấy sùng bái ông nội, ông già đúng là lợi hại, sao ông lại biết hôm nay sẽ có người đến xăm quỷ nhỉ? Vậy chẳng phải là sẽ có quỷ... nghĩ đến đây, tôi đột nhiên rùng mình.

Hôm nay là rằm tháng bảy, ông cụ dở hơi đừng có dọa cháu. Nghĩ đến đây tôi lại gọi điện cho ông, vẫn tắt máy, điều khiến tôi sốt ruột hơn chính là trời tối rồi mà ông tôi vẫn chưa về, điện thoại cứ tắt máy suốt.

Tầm tám giờ tối, tôi định đóng cửa tiệm xăm về nhà, nhưng đúng lúc này lại có một người đi vào.

Đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, anh ta mặc đồ đen, da và sắc mặt thiên trắng, ngón tay anh ta rất dài, vóc cao, đeo một cái ba lô màu đen.

Tôi quen tất cả người cùng làng, nhưng người đàn ông này... tôi chưa gặp bao giờ, là người bên ngoài đến.

"Xin hỏi ông Đường Vân có ở đây không?" Người đàn ông vào tiệm rồi hỏi tôi.

"Hôm nay ông ấy có việc nên không ở đây, tôi là cháu ông ấy, tên Đường Hạo, anh muốn xăm hình ạ?" Tôi hỏi.

Người kia cau mày, dường như câu trả lời của tôi khiến anh ta không hài lòng, sau đó anh ta hỏi tiếp: "Cậu là cháu của ông ấy, vậy cậu có biết xăm quỷ không?"

Hay lắm, lại là một kẻ muốn xăm quỷ, nhưng bây giờ đã là buổi tối rồi, nhớ đến lời ông nói, tôi cảnh giác. Thấy khuôn mặt người đàn ông kia hơi tái, tôi bắt đầu bồn chồn, chắc người này không phải là...

Thôi, từ chối luôn cho xong việc, lỡ xăm cho quỷ thì chẳng phải tôi làm trái lời ông rồi sao?

"Xin lỗi, tôi không biết, nếu anh muốn xăm thì có thể chờ ông tôi về."

Để an toàn, tôi nói dối.

Người kia lại hỏi: "Thế khi nào ông Đường Vân về?"

Tôi cười gượng: "Tôi cũng không biết, ông tôi không nói."

Người đàn ông "ồ" một tiếng, vẻ mặt có phần thất vọng nhưng anh ta không lằng nhằng nữa, quay đầu bỏ đi. Nhưng đi được ba bước, anh ta lại ngoái đầu.

Anh ta đột nhiên nói với tôi: "Cậu nhóc, quanh môi và quai hàm của cậu có khói đen, ấn đường hơi đậm, e là trúng tà rồi. Hôm nay là rằm tháng bảy, phải cẩn thận một chút, tôi thấy cậu cứ nên ở lại trong tiệm xăm này đi, đừng rời khỏi đây, chờ đến sáng hẵng về!"

"Anh nói vậy là sao? Cho dù không xăm được thì cũng không cần trù ẻo tôi vậy chứ?"

Tôi hơi cáu, nào có ai đi nói người ta trúng tà ngay trong rằm tháng bảy chứ, nếu anh ta không giải thích tử tế, tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Người đàn ông kia không trả lời trực tiếp mà nhìn vào hai túi quần phồng lên của tôi.

"Cậu lấy thứ trong túi ra đi." Anh ta bảo.

Tôi cất tiền trong túi, là mười nghìn đồng ban nãy Trần Thúy Liên đưa, cất vào hai túi.

Tôi chần chừ, không phải tay này nhìn ra nên muốn ăn cướp chứ? Dù gì cũng là người nơi khác đến, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Người kia như nhìn ra suy nghĩ của tôi, anh ta nói tiếp: "Thứ trong túi cậu là tiền người chết, chắc chắn hôm nay cậu đã gặp cái gì rồi."

Nghe anh ta nói vậy, tôi liền lôi một tờ ra nhìn, đúng như dự đoán, tờ tiền lấy ra là tiền âm phủ, là tiền người chết!

Khi lấy hết mười nghìn đồng ra, tôi sững sờ, tất cả đều là tiền người chết, tôi sợ đến mức run tay, tiền rơi hết xuống đất.

Không thể nào, lúc nhận tiền tôi có nhìn kỹ rồi, sao lại biến thành tiền người chết?

Lạ quá, thực sự rất lạ! Còn nữa, vì sao Trần Thúy Liên lại đưa tôi tiền người chết, mọi người ở chung làng với nhau, còn quen biết như vậy, tôi còn giúp chị ta, sao chị ta lại đưa cho tôi tiền âm phủ.

"Chỉ có người chết mới tiêu tiền người chết, cậu nhóc, cậu gặp ma rồi." Người đàn ông nói thêm.

Gặp ma? Chẳng lẽ Trần Thúy Liên là ma?

"Không thể nào, tôi gặp chị ấy lúc ban ngày, sao lại có ma được, với cả tôi có quen chị ấy, chị ấy mà chết thì sao tôi lại không biết?" Tôi cố gắng cãi lại.

Người kia nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài rồi hỏi: "Hôm nay lúc ban ngày, trời như thế nào?"

Tôi cau mày nhớ lại rồi nói: "Trời râm, cả ngày hôm nay đều không thấy mặt trời."

Nói xong, chính tôi hít sâu một hơi, ban ngày không có mặt trời, khi Trần Thúy Liên đến đây còn cầm ô.

Chắc không phải Trần Thúy Liên là ma thật chứ? Chị ấy chết rồi sao? Tôi bắt đầu tin tưởng người đàn ông này.

Tôi đang định đến nhà Trần Thúy Liên thì người đàn ông kia ngăn tôi lại, anh ta khuyên tôi tốt nhất là giờ nên ở trong cửa tiệm, rời khỏi đây rồi thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.

Cuối cùng tôi vẫn nghe lời anh ta, ở lại cửa tiệm, sau đó lên wechat hỏi số điện thoại của chồng Trần Thúy Liên.

Chồng của Trần Thúy Liên tên là Vương Xung, sau khi bắt máy, giọng anh ta hơi lạ, khàn khàn như khóc. Sau khi nói qua vài câu, tôi hướng chủ đề sang Trần Thúy Liên, cũng không thể bảo tôi mở miệng ra là hỏi vợ người ta chết chưa chứ?

Không ngờ câu trả lời của Vương Xung là, Trần Thúy Liên chết rồi, mới chôn tối qua!