Chương 28: Người phụ nữ xấu xí

Hồ Băng Băng và Chu Lệ đi rồi, tôi vội vàng vào phòng. Hưng lùn vẫn đang nằm trên giường ngáy khò khò, còn dưới giường thì toàn là giấy ăn. Ông nội này có phúc thật, người thì một mẩu mà có thể được ngủ với Chu Lệ, hời cho ông ta quá.

Chẳng trách ông nội này tắt máy, hóa ra là sợ tôi làm hỏng chuyện tốt của ông ta.

Tôi vội vàng gọi Hưng lùn dậy, sau đó hỏi ông ta việc sao rồi? Đã điều tra rõ ràng chưa.

Hưng lùn tỉnh dậy, mặt rất mệt mỏi như bị hút khô, có điều trong mệt mỏi lại có vẻ thỏa mãn.

"Điều tra cái quần què, mềm cả chân rồi, còn tra cái gì nữa?" Hưng lùn tỉnh dậy rồi thì lầm bầm.

"Gì cơ?" Tôi gắt giọng.

"Khụ khụ, cái này à, tối qua tôi điều tra rồi, không có vấn đề gì cả, người không có vấn đề, nhà cũng không có vấn đề." Hưng lùn vội vàng sửa lời.

"Thế rốt cuộc là ma quỷ hay là thai oán?" Tôi hỏi tiếp.

Hưng lùn ấp úng cả buổi trời không nói ra được, cuối cùng ông ta đành nghiến răng: "Quỷ, quỷ đấy, có lẽ Hồ Băng Băng không nói sai, cô ta lừa mình cũng có tác dụng gì đâu."

Nếu đã là quỷ, vậy thì xăm Dạ Xoa trừ tà cho chị ta vậy!

Ban đầu định xăm Quỷ Khất Dạ Xoa, nhưng Quỷ Khất Dạ Xoa mạnh quá, nó thích ăn ma quỷ, thai nhi đó cũng không tính là xấu xa, nó chỉ bám lấy Hồ Băng Băng chứ không lấy mạng chị ta, lại còn là tiểu quỷ, lỡ chạy không kịp rồi bị Quỷ Khất bắt được, thế thì còn không có nổi cả cơ hội đầu thai nữa.

Như vậy thì khổ cho nó quá, còn chưa ra đời đã bị phá đi, bây giờ nếu còn bị bắt nữa thì còn mất cả hồn phách.

Thế nên tôi quyết định không xăm Quỷ Khất Dạ Xoa mà xăm Hồng Liên Dạ Xoa.

Hồng Liên đại diện cho Phật giáo, có tác dụng trừ tà đuổi quỷ, còn Hồng Liên Dạ Xoa này thì có thân phận đặc biệt, là quỷ sai, quỷ đều rất sợ.

So với Dạ Xoa ăn quỷ thì đương nhiên Hồng Liên Dạ Xoa không tàn nhẫn và đáng sợ đến thế, nhưng hiệu quả của hình xăm này không hề kém, bởi vì thân phận quỷ sai vẫn còn đó mà.

Lúc này Hưng lùn hoàn toàn không có ý kiến gì, bảo tôi muốn xăm gì thì xăm cái đấy đi, nói xong, ông ta lại nằm xuống ngáy khò khò. Tôi đạp ông ta một cái, nói định ăn vạ ở đây phải không? Làm ông ta vội vàng nhỏm dậy đi xuống cùng tôi.

Ông nội Hưng lùn này không biết thận yếu hay chân mềm, đi cầu thang thôi mà cũng không được nữa, chân ngoắc vào nhau, thở hồng hộc, khiến Hồ Băng Băng và Chu Lệ cứ che miệng cười mãi.

Tôi bèn bảo Hồ Băng Băng cùng tôi đến tiệm xăm một chuyến, đã quyết định rồi, sẽ xăm hình Hồng Liên Dạ Xoa cho chị ta, có tác dụng trừ tà đuổi quỷ, giá hai mươi nghìn tệ.

Hồ Băng Băng nói không vấn đề gì, có hiệu quả tốt là được. Đằng nào thì hai mươi nghìn tệ đối với chị ta cũng không khác gì tiền tiêu vặt.

Khi sắp đi, tôi lại nhìn thấy người đàn ông kia, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, vẫn đứng ở trên hành lang tầng hai. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt hơi khác thường, vẫn như lần trước, miệng há ra để nói nhưng lại không có tiếng nói.

"Đừng tin cô ta!"

Tôi lại đọc ra thành lời theo khẩu hình của anh ta, nhưng khi Hồ Băng Băng nhìn lên hành lang tầng hai theo tôi, người đàn ông đó quay đầu bỏ đi.

Lần này tôi có để ý thấy cổ áo sơ mi trắng của người đàn ông đó màu đỏ như bị nhuộm máu.

Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó là lạ, chắc chắn không phải là đàn ông mà Hồ Băng Băng nuôi trong nhà, bởi vì hành động của anh ta rất khác thường.

"Đừng chạy!"

Tôi quát to, lần này tôi quyết định đuổi theo.

"Đường Hạo, cậu làm gì thế? Làm sao thế?" Hồ Băng Băng gọi tôi nhưng tôi không dừng lại, tôi vẫn lao lên tầng hai với tốc độ nhanh nhất, bởi vì tôi muốn bắt người đó lại.

Nhưng sau khi tôi lên đến tầng hai, người đàn ông đó đã biến mất, tôi tìm tất cả các phòng đều không thấy anh ta.

Không thể nào, trốn ở đâu rồi? Tôi đã lật tung cả tầng hai lên rồi, sao vẫn không thấy người đâu?

"Đường Hạo, cậu sao thế?" Có vẻ Hồ Băng Băng hơi tức giận, dù gì tôi cũng là khách lại đi lật tung cả tầng hai nhà chị ta lên. Cũng may là chị ta muốn xin hình xăm nên không dám nổi đóa với tôi.

"Không đúng, rõ ràng ban nãy tôi có nhìn thấy một người đàn ông trên tầng hai, sao lại biến mất rồi, rốt cuộc là trốn ở đâu?" Tôi gãi đầu thắc mắc.

Hồ Băng Băng mất kiên nhẫn: "Tôi nói lại lần cuối, trong biệt thự này không có người đàn ông nào hết, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy?"

Đành chịu, nếu tôi bắt được người đàn ông đó thì còn có thể đối chất với Hồ Băng Băng, nhưng bây giờ không tìm thấy người, tôi đuối lý, chỉ cười xòa giải thích rồi cùng mọi người ra khỏi biệt thự.

Người đàn ông kỳ lạ xuất hiện trong biệt thự khiến tôi rất tò mò, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ngừng nghĩ, tập trung xăm cho Hồ Băng Băng.

Hồng Liên Dạ Xoa rất lớn, là một đóa hoa sen khổng lồ, bên trên có một cái mặt quỷ nhe răng, chỉ có thể xăm trên lưng.

Hồ Băng Băng không ngần ngại gì, khi xăm còn không cần vải che, cứ để tôi xăm thoải mái. Dáng người chị ta không tệ, có thể nhìn thấy một số thứ đẹp mắt.

Diễn viên hạng A như Hồ Băng Băng không biết là nữ thần của bao nhiêu người, tôi có thể coi là người may mắn rồi.

Xăm mất khoảng năm tiếng đồng hồ mới xong, Hồng Liên Dạ Xoa đẹp hơn Quỷ Khất Dạ Xoa, đặc biệt là đóa hoa sen màu đỏ như đang nở rộ trên bờ lưng đẹp đẽ của Hồ Băng Băng.

Xong xuôi, Hồ Băng Băng vô cùng cảm ơn tôi, trả tiền xong thì ra về, Hưng lùn vẫn ngủ trên sofa như con lợn.

Tôi lắc đầu bất lực, sau đó mở điện thoại ra đặt cho ông ấy mười quả thận, đây có thể coi là một chút quan tâm của tôi đối với nhân viên rồi.

Đúng lúc này thì Tô Tình đến, cô ta vừa vào đã hỏi tôi người vừa đi ban nãy là ai?

Tôi nói là Hồ Băng Băng, diễn viên hạng A, cô chưa xem phim do chị ta đóng à? Chị ta làm sao?

Tô Tình bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm, nói miệng Hồ Băng Băng có mùi thối rất kinh.

Tôi nói chắc không phải chứ? Hồ Băng Băng là diễn viên nổi tiếng như thế mà vẫn bị hôi miệng à? Sao trước đấy tôi không ngửi ra nhỉ?

Tô Tình nói làm sao cô ấy biết được, cô ấy không những ngửi thấy mà còn cảm giác được thứ mùi thối đó rất đặc biệt, không giống hôi miệng bình thường.

Tôi vội vàng bảo Tô Tình dừng lại, thảo luận về chủ đề hôi miệng của người khác chán ngắt, lại còn buồn nôn, tôi không muốn tiếp tục chủ đề này.

"Đúng rồi, đại sư huynh của cô đâu? Mời được chưa? Chắc không phải anh trai Trương Thanh kia chứ?" Tôi vội hỏi, việc này rất quan trọng, nếu có thêm một thiên sư giúp đỡ thì có lẽ chúng tôi sẽ có nhiều phần thắng hơn một chút. Quỷ bà đó quá ác độc, quá bỉ ổi, cho dù không có chuyện của Từ Mộng thì tôi cũng muốn đấu với bà ta đến cùng.

Tô Tình nói đương nhiên không phải Trương Thanh, Trương Thanh đứng thứ ba, còn một nhị sư tỷ với đại sư huynh nữa, có điều đại sư huynh bảo hôm mười lăm anh ta sẽ đến, bình thường anh ta toàn tu hành trong núi sâu, rất ít khi ra ngoài, lần này có thể đồng ý giúp đã là tốt lắm rồi.

Mười lăm à? Đó là ngày lấy sương sớm, nếu thành công thì có thể phá bỏ cái thai đó đi. Đến khi đó chắc chắn Quỷ bà sẽ xuất hiện, quan trọng là Từ Mộng bây giờ...

Tôi thuật lại chuyện xảy ra tối qua cho Tô Tình nghe, cô nàng này tức giận đến muốn lồi cả tròng mắt ra ngoài, cứ chửi Quỷ bà đê tiện hèn hạ mãi, sau đó lại hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông nhà Quỷ bà. Tô Tình chửi người thực sự rất tàn nhẫn, tôi chỉ có thể bịt tai lại.

Đúng lúc này, có một người đi vào cửa, là một người phụ nữ mặc váy viền thêu hoa.

Chỉ nhìn riêng dáng người và cách ăn mặc, tôi còn tưởng là người đẹp, ai dè vừa ngẩng đầu lên thì suýt nữa chết khiếp, còn tưởng ban ngày ban mặt lại gặp ma.

"Cha mẹ ơi!" Tô Tình nhìn thấy xong cũng phản ứng giống hệt tôi.

Người phụ nữ đó có khuôn mặt cực kỳ xấu, đường nét trên khuôn mặt chị ta như không liên quan gì đến nhau, càng nhìn càng thấy kỳ cục và xấu, đặc biệt là mũi và khóe miệng còn bị lệch. Thế này thì xấu hơi quá đáng quá rồi, chẳng lẽ lúc sinh ra bị ngã đập mặt xuống đất à?

Người phụ nữ đó đi vào rồi hỏi tôi có phải là Đường Hạo làm nghề xăm quỷ không?

Tôi đáp phải, sau đó hỏi chị ta vì sao lại muốn xăm quỷ?

Người phụ nữ đó tự giới thiệu bản thân, chị ta tên Thôi Mỹ Khê, được bạn bè giới thiệu đến đây. Bạn chị ta nói xăm quỷ rất thần kỳ, có tác dụng không thể ngờ được, thế là chị ta bèn đến đây để thử xem sao.

Mục đích chị ta muốn xăm quỷ rất đơn giản, sau đó chị ta chỉ vào mặt chính mình.

Nhan sắc là do mẹ cho, bản thân rất khó quyết định, còn Thôi Mỹ Khê thì như đầu thai nhầm, sinh ra đã xấu, xấu từ nhỏ đến lớn, có lúc bố mẹ chị ta cũng chê chị ta.

Đang thời đại nhìn mặt, vì mặt mũi xấu xí nên Thôi Mỹ Khê đi đến đâu cũng bị người ta chê bai, thậm chí còn rước về rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Chịu được đến khi lớn và tích cóp đủ tiền rồi, thế là chị ta lấy hết dũng khí đi sửa mặt, nhưng đen là sửa thất bại!

Thôi Mỹ Khê chỉ vào miệng và mũi bị lệch của mình, nói đây chính là di chứng do phẫu thuật thất bại, tuy bệnh viện đã bồi thường cho Thôi Mỹ Khê một khoản tiền lớn, nhưng nó đã khiến Thôi Mỹ Khê khổ càng thêm khổ.

Ban đầu đã xấu lắm rồi, giờ lại càng xấu thêm, đến công ty đã làm việc mấy năm cũng muốn đuổi việc chị ta, bởi vì rất nhiều nhân viên khiếu nại rằng nhìn thấy mặt Thôi Mỹ Khê là muốn nôn, hoàn toàn không thể làm việc được.

Thôi Mỹ Khê không trách họ, đến bản thân chị ta soi gương thôi cũng thấy buồn nôn, người yêu chị ta thà xem phim rồi tự mình giải quyết còn hơn là động vào chị ta, sở dĩ qua lại với chị ta là vì người yêu chị ta ham ăn lười làm, sống bám vào Thôi Mỹ Khê.

Thôi Mỹ Khê không cần nghiêng nước nghiêng thành, ngây ngất lòng người, chỉ cần mình trông bình thường một chút thôi. Bởi vì xấu quá sống khổ lắm! Thậm chí chị ta còn không muốn sống nữa.

Nói xong, Thôi Mỹ Khê nhìn tôi đầy mong đợi, hi vọng tôi có thể cứu vớt chị ta.

Tô Tình bảo Thôi Mỹ Khê đừng tự ti, nhìn xem tôi cũng xấu thế này mà vẫn sống bình thường đấy thôi? Con người mà, phải tự tin lên, rồi sẽ gặp được người không coi trọng ngoại hình thôi. Hơn nữa làm gì có thứ gì có thể người ta trở nên đẹp ngay lên được chứ, nếu có thì cả thế giới này đã biết rồi. Cô nàng thừa nhận xăm quỷ thực sự rất thần kỳ, nhưng cũng có giới hạn thôi, Thôi Mỹ Khê nghĩ hơi quá rồi.

Tôi lườm Tô Tình, tôi thế này còn xấu? E là não cô úng nước rồi.

Nhưng đúng là có một hình xăm có thể khiến người ta đẹp lên, nó tên là Họa Bì! Là một hình xăm âm, còn về chuyện có thể khiến người ta đẹp đến mức nào thì tôi không biết, hơn nữa hình xăm này có một điểm rất tà môn.