Chương 2: Truy Xét
“ĐÙ MÁ! THẰNG CU NÀY CHẾT MỌE RỒI MẦY!”
Hai tên bác sĩ hoảng hồn chạy vào kiểm tra phòng bệnh bên trong, chỉ thấy Trần Tuấn Anh khuôn mặt trắng bạch, lưỡi thè ra như ma đói, hai mắt trừng to như dọa dẫm ai đóa.
“Ai rút ống truyền oxi của nó vậy mầy?”
Tên bác sĩ kia mặt đầy mồ hôi, lặng lẽ nói nhỏ:
“Sao mà tao biết được, thôi coi như bệnh nặng khó chữa mà qua đời, thông báo cho bộ phận văn thư làm giấy chứng tử cho rồi!”
Nói rồi hắn cũng có chút tiếc nuối cho Tuấn:
“Haiz, dù sao tuổi cũng còn trẻ, còn tương lai… Chết rồi, thôi cũng là khỏe cho em nó, hai anh em mình ra coi độ banh thắng thua đi …”
Tên bác sĩ kia một bộ mộng bức:
“Lật mặt nhanh dị ba???”
…
Ở một chiều không gian khác, nơi mà xung quanh đen tối, phủ đầy những âm thanh gê rợn thâm nhập vào não bộ khiến Trần Anh Tuấn nổi hết cả da gà.
“Đù! Đây là đâu nhỉ? Sao mà nó âm u gê dữ vậy trời!”
Nói xong lãnh khí tràn vào cơ thể Tuấn làm hắn run lẩy bẩy, trong đầu còn liên tưởng tới những thứ gê gớm như ma quỷ, âm linh các loại a!
“Tên kia! Loay hoay làm gì đó, đến đây để Diêm Vương phê xét!”
Uầy! Diêm Vương ? Ta tới địa phủ rồi đấy à? Còn thằng vừa kêu mình người mà đầu trâu, mặt như con ngựa, hình như là đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết.
“Dạ đại ca! Em dô trỏng rồi có bị xử gì không anh?”
Tên đầu trâu mặt ngựa kia mắt nhìn thằng cu mới tí tuổi này mà lẩm bẩm những câu với giọng khó nghe:
“Tốt thưởng xấu phạt!”
“…”
--- --- --- ---
“Họ và tên!”
Phát ngửa mặt lên nhìn ông nội mới nói cái giọng khó ưa kia thì thấy một ông nội đầu đội mũ quan xưa, mặt đen như đít nồi, mồm thì răng cũng đen thui, thấy phát ghét!
“Mày điếc à? Không nghe Diêm Vương hỏi à cu?”
Tuấn nghe thằng mặt trắng bên cạnh nói cũng hoảng hồn, xưa nay có tin chuyện này đâu, nhờ phước con mèo mà giờ được gặp mấy ông nàu rồi!
“Mầy bị câm à?”
Ông Diêm Vương mặt đen ngước lên trừng trừng làm Tuấn thấy sợ sợ, ổng kêu:
“Bình thường người câm xuống dưới đây là tự biết nói chuyện, mà thằng này tí tuổi, chắc nhát, thôi mày báo giùm đi thằng Phán!”
Ông mặt trắng đang tính mở mồm chửi thằng Tuấn mà thấy lão Diêm Vương đang cay nên cầm cái sách đọc to:
“Thằng cu này tên Nguyễn Văn Diếp, bảy chục tuổi, nghiện JAV, có tiền sử hiếp d-m lúc 14 tuổi.”
Ông nội Diêm Vương hai mắt trừng to, nhìn thằng Phán Quan rồi lâu lâu nhìn thằng Anh Tuấn, vài phút sau mới định thần hỏi:
“Mày chắc thằng cu này bảy chục tuổi à?”
Tuấn hết hồn phản bác:
“Ê ê, ẩu rồi đó ba, tui mới 18 mà ba kêu 70, chịu luôn!”
Diêm Vương mắt đổ lửa:
“Thằng Phán mầy ẩu lắm rồi đó, tao là tao nhân nhượng mầy theo tao gần mấy chục ngàn năm mới cho mầy làm tới Phán, mà mầy ngày càng ẩu ẩu, rượu chè gái gú, cứ ma gái là mầy lại ghẹo, không thể chấp nhận được!”
Phán Quan một bộ ủy khuất cùng cực:
“Ngài cứ nói đùa, không phải hôm bửa ngài còn đòi ta chỉ cho phòng nào có ma mà xinh à?”
Diêm Vương càng lúc càng trừng to:
“Mầy ẩu nữa rồi đó, khai lại nhanh!”
Phán Quan cũng bất lực:
“Dạ nó là Phạm Văn Báo, 18 tuổi, sở thích đua xe, đá gà, tham gia mại dâm hút chích thưa ngài!”
Trần Anh Tuấn ngã ngữa:
“…”
“Ê cha nội! Ba ảo vừa thôi, tôi là Trần Anh Tuấn, nghe cho rõ: Trần Anh Tuấn!”
Phán Quan tức giận:
“Mầy láo với ai đấy?”
Hắn còn tính tuôn một tràn ra thì Diêm Vương lại nhéo cái tai hắn lại:
“Má mầy, mầy ẩu nữa rồi đó, báo lại không thì cút mọe mầy đi thằng Phán!”
“Dạ để em coi lại…!”
“Thằng lày là Trần Anh Tuấn, cô nhi, học ngu mê đá bóng, ăn nói láo láo bị đập không có tiền chữa với bị kì bí hắc miêu hãm hại nên chết á đại ca!”
“Thằng này biết chuyện xấu của tao, ăn nói láo xược, cho dô tầng 1 địa ngục đi!”
Tuấn : “…”
Ngay lúc ấy, từ đâu xuất hiện một anh đẹp trai, bộ đồ diện trên thân phiêu dật lãng tử, khí chất toát ra anh tuấn bất phàm:
“Tên này không được ai đụng vào!”
Diêm Vương liếc qua khuôn mặt nghiêm trọng, đôi mắt hắn nheo lại nhìn chằm chằm vào người tên lãng tử ấy cất giọng tra xét:
“Ngươi đến từ Tinh Thần Đại Lục?”
Tên kia mỉm cười:
“Khá lắm! Tu vi bất quá chỉ là Khai Nhân Kỳ nhưng khả năng suy đoán không hề tệ! Ta là Thiên Tần, thần niệm của Vạn Nguyên Đế Tiên Tần Thiên đến để bắt lấy tên này về giải quyết chút chuyện!”
Diêm Vương nghe đến hai tiếng Thần Thiên khuôn mặt trắng bệch:
“Ngươi cứ tự nhiên, ta tự nhiên không quản được Thiên Đế mong muốn!”
Thiên Tần cười cười:
“Địa Phủ Địa Cầu là chốn bé nhỏ, tuy nhưng có luật lệ của chốn nhỏ, Tần Thiên là Đế Tiên, ắt không nên coi thường nhưng cũng nên vì thế mà coi nhẹ các người. Khi ngài phóng xuất nên ta, có dặn ta làm điều có ích cho các ngươi!”
Dừng hồi lâu hắn cất giọng:
“Thế mong muốn của ngươi là gì..?”