Chương 7: Đụng Độ Sơn
Dứt lời, Minh Hoàng rút ra con dao găm nhắm vào bụi cây tính ném, ngay lập tức bên trong bụi cỏ phát ra âm thanh
-Là ta, tiểu sư huynh
Từ trong bụi cây, một thiếu nữ đi ra, cô nàng khoảng tầm 15-16 tuổi, thân hình nhỏ nhắn, dù chỉ có chút ánh sáng le lói của lửa trại, Lạc Tinh cũng nhận ra cô nàng này hẳn là rất đẹp
Minh Hoàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại thấy người đi ra là ai, hắn thở nhẹ
-Ra là Ánh Nguyệt tỷ, sao tỷ lại ở đây vậy?
-Ngươi hung hăng quá đó tiểu sư huynh, chưa gì đã muốn tấn công ta rồi, vả lại ngươi đừng gọi ta là tỷ, sư phụ mà biết là ta bị phạt đó!-Ánh Nguyệt trả lời
-Lão già đó cũng đâu có ở đây, tỷ trả lời câu hỏi của ta đi, tỷ tới đây làm gì vậy?
Ánh Nguyệt nghe vậy, đưa tay vào áo lấy ra một phong thư ném cho Minh Hoàng. Bắt lấy phong thư, Minh Hoàng xem qua rồi cất nó vào trong người, lúc này Ánh Nguyệt lại lên tiếng
-Trong thư viết gì vậy?
-Cái này… quá trọng đại, tạm thời không thể tiết lộ, có lẽ ta phải đi ngay bây giờ, tỷ giúp ta đưa tên này về tông môn-Minh Hoàng chỉ vào Lạc Tinh nói
Ánh Nguyệt lúc này mới chú ý tới Lạc Tinh ở một bên, cô nàng gật đầu
-Xin chào, ta là Ánh Nguyệt, Hải Vân tông
-Ta là Lạc Tinh, mong ngươi giúp đỡ
Minh Hoàng lúc này căn dặn Ánh Nguyệt một chút, sau đó cầm theo vài cuốn one piece rời đi, trước khi đi còn nói vọng lại
-Ta mang mấy cuốn sách này theo nghiên cứu nhé
Ánh Nguyệt quay sang Lạc Tinh, nói
-Đêm nay cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi tiếp
Ngày hôm sau cả hai lên đường, đường dài nhàm chán, hai người chỉ có cách nói chuyện giết thời gian
-Này, tại sao ngươi lại phải gọi Minh Hoàng là sư huynh vậy, ngươi lớn tuổi hơn hắn mà?
-Ta là dược đồng của Thiên Mộc Chân Nhân của Vân Hải tông, Minh Hoàng lại là đệ tử của ông ấy, ta tuy lớn tuổi hơn nhưng thân phận lại kém một bậc nên phải gọi hắn là tiểu sư huynh
-Ra là vậy, cảm giác phải gọi một người kém tuổi là sư huynh hẳn là khó chịu lắm-Lạc Tinh lại thắc mắc
Ánh Nguyệt nghe vậy cười cười
-Cũng không hẳn, ban đầu thì cũng không quen, nhưng tới khi ta chứng kiến hắn tu luyện thì cũng phục hắn mà gọi hắn một tiếng sư huynh!
-Hắn tu luyện kinh khủng lắm sao
-Hắn tu luyện năm 7 tuổi, tới giờ là 3 năm, đi từ phàm nhân tới trúc cơ đại viên mãn, ta tu luyện năm mười tuổi, tới giờ là 6 năm, cũng chỉ trúc cơ cách đây nửa năm, ngươi nghĩ vậy có là kinh khủng không?
Lạc Tinh nghe vậy hít sâu một hơi, trong đầu nó hỏi Nhật Tâm
“Tâm tỷ, với tốc độ bây giờ thì khi nào đệ có thể tới trúc cơ đại viên mãn?"
"Đâu đó khoảng 20 năm nữa”
Lạc Tinh cạn lời, khoảng cách xa tới vậy sao. Như biết Lạc Tinh đang nghĩ gì, Nhật Tâm lên
“Cũng là do hắn có công pháp cùng tài nguyên tốt thôi, bất qua đệ cũng đừng lo, với hệ thống thì đệ chẳng mấy sẽ vượt qua hắn thôi”
Nghe vậy Lạc Tinh cũng yên tâm phần nào
Bỗng, xung quanh Lạc Tinh cùng Ánh Nguyệt một đám người nhảy xổ ra, kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt hung dữ, tay đao tay búa vây chặt lấy hai người, khi cả hai còn đang sững sờ, một kẻ từ trong đám người bước ra, nói
-Cây này ta trồng, núi này ta mở, muốn đi qua đường này phải để lại tiền mãi lộ!!
Ngay sau đó cả đám xung quanh hò hét inh ỏi như muốn trợ uy
Không biết xử lý ra sao, Lạc Tinh liền quay qua Ánh Nguyệt
-Chỉ là đám thổ phỉ không có tu vi, không có gì phải sợ, tu vi luyện khí cấp 6 như ngươi đủ giải quyết
Lạc Tinh bất ngờ không hiểu vì sao Ánh Nguyệt nhìn ra được tu vi của mình, nhưng nó cũng hiểu ý Ánh Nguyệt muốn mình xử lý đám thổ phỉ này, Nhật Tâm trong đầu nó cũng nói
“Hẳn là cô nàng muốn biết thân thủ của đệ đấy”
Lạc Tinh nhẹ gật đầu sau đó liền lao vào đám cướp, chỉ với vài cú sút cơ bản, đám thổ phỉ không có tu vi liền nằm rạp cả ra đất, Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu
“Thân thủ tốt như vậy, cũng đủ bù đắp tu vi, hẳn là có cơ hội vượt qua khảo hạch rồi”
Chưa dứt dòng suy nghĩ, Ánh Nguyệt nhìn Lạc Tinh đang lột đồ của đám cướp, chỉ để lại mỗi tên một cái khố, thì lắc đầu
“Tính cách này cũng thật là, đến cướp mà cũng ăn cướp nữa”
Khi mọi việc đã xong xuối, cả hai lại tiếp tục lên đường, đến chập tối, cả hai đến một ngôi làng, ngôi làng khá rộng, cũng khá đông đúc, tuy vậy Lạc Tinh cùng Ánh Nguyệt đều cảm thấy ngôi làng này như có vấn đề gì đó, ngôi làng có một không khí u ám, dân làng thì ai cũng mang một khuôn mặt buồn rầu.
Cả hai vào làng, Ánh Nguyệt thấy một bà lão đang nhặt rau trước sân nhà, nàng liền gọi bà lão lại hỏi
-Bà ơi, bà có thể cho chúng cháu ngủ nhờ một đêm được không ạ
Bà lão thấy vậy chần chừ một lát, sau đó liền nói
-Tối nay các con cứ ở nhà lão, bất quá phải rời đi trước chiều ngày mai
Thấy lạ, Lạc Tinh liền hỏi
-Chiều mai có gì vậy bà
-Chiều mai lũ tặc Án Sơn sẽ tới làng đòi thuế, nhà nào nhiều người chúng lấy càng nhiều, kẻ nào không đủ, chúng sẽ giết cả nhà làm gương, lão đây mua mạng của lão đã là hết tiền, làm sao đủ để trả cho hai đứa!