Chương 14: Lên Núi

Chương 14: Lên Núi

Bà lão vươn tay tới phía Lạc Tinh, ngay khi bàn tay lão sắp chạm vào hắn, một bàn tay đưa tới tóm lấy tay bà lão

-Nửa đêm mà ngươi vẫn muốn làm gì vậy lão?

Ánh Nguyệt một tay tóm bà lão, một tay đã cầm sẵn kiếm, trên người đã toát lên sát ý. Tựa như cảm nhận được điều gì, Lạc Tinh lúc này đã tỉnh dậy, nhìn khung cảnh trước mắt hắn có chút bất ngờ rồi cũng tò mò hỏi

-Có chuyện gì xảy ra vậy Ánh Nguyệt?

-Nửa đêm ta thấy bà lão tới gần có ý đồ gì đó với ngươi

Bà lão nghe vậy hoảng hốt, nhìn qua Lạc Tinh hô lên

-Ha… hai người hiểu nhầm rồi, ta chỉ muốn gọi ngươi dậy, nhờ ngươi giúp ta một việc thôi

-Nhờ? Có việc gì mà để ngươi nhờ vào lúc nửa đêm này? Mà sao ngươi không nhờ ta, ta nằm ngay bên cạnh ngươi mà?-Ánh Nguyệt thả tay bà lão ra nói

Bà lão vội quỳ xuống, hai tay chắp vào nhau nói

-Hai vị mới gặp con trai ta có lẽ không biết, hắn từ nhỏ đã là đứa bé nhút nhát, tới một con kiến hắn cũng không dám giết, thấy máu là hắn nổi da gà mà tránh xa, vậy mà hôm nay lại tự tay vào bếp giết cá, rồi cả khi ăn cơm, như thường lệ hắn xẽ giúp ta nhặt xương cá, ngày hôm nay hắn lại chỉ chăm chăm mà ăn, ta cảm thấy… ta cảm thấy như hắn không phải con ta, hoặc là hắn đã bị kẻ nào điều khiển

Lạc Tinh lúc này lên tiếng

-Ta nghĩ lão đã đúng, bởi lúc nãy khi con lão mới trở về, ta ngửi được trên người hắn thoáng có mùi máu, cụ thể là… máu người!

-Ta cũng ngửi thấy-Ánh Nguyệt gật đầu đồng ý

-Ta xin các vị, hãy giúp con ta, ta không biết nó làm sao nhưng hẳn chỉ có hai vị giúp được hắn lúc này-Bà Lão dập đầu cầu xin hai người

Nhìn tên nam tử vẫn đang say ngủ sau bao tiếng động ba người phát ra, Ánh Nguyệt nói

-Nhìn qua thì không phải yêu thú hóa hình, mùi máu trên người cũng không giống như bị máu trực tiếp bắn lên, hẳn là tiếp xúc với thứ gì đó dính máu, lại thêm việc ngủ say như vậy, hẳn là… bị kẻ khác điều khiển rồi

-Sao lại có kẻ bỏ công điều khiển một phàm nhân, mục đích là gì, chẳng nhẽ là… chúng ta?

Ngay khi Lạc Tinh dứt lời, nam tử đang ngủ bỗng mở bừng mắt, hắn không nói không rằng bật dậy rồi chạy thẳng ra ngoài cửa

Phản ứng của Lạc Tinh cùng Ánh Nguyệt tất nhiên là cực nhanh, ngay khi nam tử cất bước chạy thì cả hai đã đuổi theo, và tất nhiên với tốc độ của hai tên tu tiên giả thì một tên phàm nhân làm sao có thể chạy thoát, chỉ trong nháy mắt tên nam tử đã bị bắt lại, trói vào cột nhà trong ánh mắt lo lắng của bà lão

-Ngươi có cách nào giải trừ thuật điều khiển này không?-Lạc Tinh hỏi

-Nếu là ở trong tông thì rất dễ kiếm được người giải thuật này, bất quá ta lại không biết làm mấy thứ như vậy

Lạc Tinh đang bối rối không biết làm sao giải quyết, Nhật Tâm lại lên tiếng

“Vừa rồi được thưởng ba lá phá mê phù đó, đệ thử lấy ra biết đâu có tác dụng”

Nghe vậy Lạc Tinh thầm kêu mình ngốc, hắn lấy ra một lá phá mê phù, dán lên đầu tên nam tử, lá phù vừa được dán lên thì liền phát sáng rồi dần biến mất, theo lá phù biến mất, ánh mắt tên nam tử cũng sáng lên, tới một lúc sau mới trở lại bình thường. Ngay khi tỉnh lại, tên nam tử hoảng hốt hét lớn

-Đừng giết ta mà, đừng giết ta, ta không thấy gì hết!

Thấy tên nam tử hét lớn như vậy, lão bà vội lao tới, ôm lấy hắn vào lòng, bà lão nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng tên nam tử, thủ thỉ

-Hài tử ngốc, có mẫu thân ở đây không có gì phải sợ hết, ngủ một giấc là mọi việc sẽ qua thôi

Bà lão cứ lặp lại như vậy một lúc lâu, tên nam tử kia đã bình tĩnh lại rồi tựa như quá mỏi mệt hắn say ngủ trong vòng tay bà lão

-Cứ như một đứa trẻ vậy-Lạc Tinh nhìn hình ảnh trước mắt cảm than

-Từ nhỏ hắn đã như vậy, mỗi lần thấy máu là sẽ hoảng sợ, chỉ khi ta vỗ về thì hắn mới bình tĩnh lại được

Ba người đêm đó cảnh giác không ngủ, đợi tới gần trưa hôm sau thì tên nam tử tỉnh lại, lúc này hắn đã bình tĩnh lại, nhưng tới khi nhìn hai người Lạc Tinh thì hắn lại sợ hãi, tựa hồ như thấy gì kinh khủng lắm, bà lão thấy vậy thì nhẹ nhàng nói

-Hai người họ đã giúp con tỉnh lại đó, còn không biết ơn mà sao lại sợ hãi vậy

Nghe vậy tên nam tử vẫn run run

-Tu tiên giả… hôm qua… thật đáng sợ…

-Ngươi cứ bình tĩnh lại, kể cho chúng ta hôm qua ngươi đã gặp vấn đề gì?

Tên nam tử lúc này mới lên tiếng

-Ngày hôm qua sau khi ra đồng, ta như bình thường làm việc tới chiều muộn, khi kết thúc công việc, ta tới dòng suối trên Thâm Lôi sơn gần đây để bắt cá, sau khi bắt cá và muốn quay về, ta nghe thấy âm thanh lạ ở gần đó, quá tò mò, ta tiếp cận nơi phát ra âm thanh và nhìn thấy… nhìn thấy một trận chiến của những tu tiên giả, nói là trận chiến không bằng nói đó là đồ sát, một nữ nhân đấu với ba vị tu tiên giả khác, cô ta không những thắng thế mà một lát sau còn giết chết ba người kia, ta thấy vậy thì thật sự sợ hãi, thậm chí còn không dám chạy, cô ta thấy vậy thì từ từ tới gần ta , sau đó cô ta viết gì đó lên một lá bùa, dán lên đầu ta, sau đó mọi thứ tối đen, ta chỉ có thể nhớ tới vậy

Nghe vậy hai người trầm mặc, một lát sau Ánh nguyệt mới lên tiếng

-Cái này… gặp nguy rồi, có thể trực tiếp vẽ phù hẳn là một luyện phù sư, thông thường phù sư sẽ có sức chiến đấu rất kém, bất quá theo thông tin vừa rồi, cô ta lại có sức chiến đấu lấy một địch ba, vậy thì chỉ có một trường hợp, cô ta là một cường giả tu vi cao thâm, những người như vậy cũng có thể trực tiếp vẽ phù!

-Ta có một thắc mắc, nếu cô ta là một cường giả thì tại sao khi thấy một phàm nhân theo dõi mình thì lại mất công tạo phù triện mà điều khiển một phàm nhân, làm như vậy thì có lợi ích gì? Kể cả muốn bịt miệng thì cũng có thể giết người diệt khẩu mà?-Lạc Tinh lên tiếng

Như nhận ra điều gì, Ánh Nguyệt tiếp tục nói

-Đây… ta hiểu rồi, cô ta hẳn là đang bị kẻ địch truy đuổi, sau khi giết ba người kia cô ta đã chịu trọng thương, hẳn là không thể đi xa được nữa, trong tình huống đó gặp một tên phàm nhân ở gần, cô ta đã dùng phù triện để điều khiển tên phàm nhân rồi qua ánh mắt của tên phàm nhân để biết được tình hình xung quanh, tiếc là bị chúng ta phát hiện!

-Vậy là con trai ta bị một tu tiên giả điều khiển? Mọi thứ mà con trai ta làm đều bị cô ta quan sát, vậy chẳng phải cô ta đã biết chúng ta đã phát hiện cô ta rồi sao?-Bà Lão lo lắng hỏi

Ngay lập tức không khí xung quanh hơi trầm lại, Ánh Nguyệt cùng Lạc Tinh có chút lo lắng, còn bà lão và tên nam tử thì hoảng sợ. Bỗng ánh mắt Lạc Tinh như có chút bất đắc dĩ, hắn nói với Ánh Nguyệt

-Ta nghĩ… chúng ta lên núi tìm hiểu tình hình đi

Những người xung quanh không biết tại sao Lạc Tinh muốn đối đầu với một cường giả, dù chỉ là cường giả bị trọng thương nhưng cũng rất nguy hiểm, chỉ có Lạc Tinh là cười khổ nhìn về tấm bảng trong suốt trước mặt, tấm bảng mà chỉ hắn có thể thấy

“Nhiệm vụ phát sinh: Tại Sơn Đỉnh Là Ai

-Nội Dung Nhiệm Vụ-

“Tựa như Thâm Lôi sơn có kẻ lạ trú ngụ, hãy tới đó tìm hiểu đó là ai”

-Phần Thưởng Nhiệm Vụ-

+Vũ khí ngẫu nhiên

-Thất Bại Trừng Phạt-

+Tu vi giảm một tiểu cảnh giới”

“Cái này… tựa như hệ thống đang ép đệ phải lên núi vậy, nhiệm vụ quá mơ hồ mà trừng phạt lại khá nghiêm khắc”-Nhật Tâm nói

“Dù sao nhiệm vụ cũng đã được đưa ra, chúng ta không muốn cũng phải đi”-Lạc Tinh trả lời

Lúc này Ánh Nguyệt nhìn Lạc Tinh lên tiếng

-Theo ta chúng ta không nên đi, nguy hiểm quá cao!

-Ta nghĩ chúng ta phải đi thôi, cô ta biết chúng ta đã biết tung tích của cô ta, chúng ta có thể chạy trốn nhưng gia đình bà lão hẳn là lành ít dữ nhiều, nếu ngươi không đi, ta sẽ đi một mình!-Lạc Tinh vừa nói vừa nhìn phía bà lão và tên nam tử

-Nếu thật sự ngươi muốn đi như vậy thì ta sẽ đi cùng ngươi, bất quá theo ta chúng ta nên tới nơi xảy ra chiến đấu hôm qua trước, có lẽ sẽ xác định được phần nào sức mạnh của cô ta thông qua chiến trường, nếu thật sự quá nguy hiểm thì chúng ta cũng nên tránh đi!

Lạc Tinh cũng không thể nói gì hơn đành nghe theo Ánh Nguyệt, hai người nhờ tên nam tử dẫn tới Thâm Lôi sơn, tất nhiên là chỉ tới chân núi gần vị trí dòng suối mà hôm qua hắn tới bắt cá, cũng bởi tên nam tử bây giờ cũng không dám lên núi nữa, hắn quá ám ảnh rồi

Sau khi tên nam tử rời đi, hai người lên núi theo đường tên nam tử đã chỉ thì chẳng mấy chốc đã thấy được dòng suối, men theo dòng suối mà đi tiếp, Ánh Nguyệt đã phát hiện ra dấu vết truy đuổi ở gần, chỉ một lát sau, cả hai thấy được một vùng đất trống trải, cây cối xung quanh đứt gãy, mặt đất đầy vết chân cũng đầy vết máu, nổi bật hơn là ba người nằm trên mặt đất, hay nói chính xác hơn là ba xác người, lúc này đã có diều hâu đứng bên trên kiếm ăn!

-Đ… đây là đồng phục Hải Vân tông đệ tử!!-Ánh Nguyệt thốt lên

Lạc Tinh lúc này có chút căng thẳng, đệ tử Hải Vân tông đều là thiên tài một phương, vậy mà có tới ba người chết tại đây, kẻ địch như vậy hắn có thắng được không? Tựa như hiểu Lạc Tinh đang nghĩ gì, Ánh Nguyệt nói

-Không cần quá lo lắng, những đệ tử này đều là nhập môn đệ tử, cũng chỉ là trúc cơ cảnh, nhìn vết thương thì có lẽ đã trải qua một hồi khổ chiến chứ không phải là bị miểu sát, vậy kẻ địch tu vi hẳn là không tới kim đan kỳ, tối đa là trúc cơ đại viên mãn, trúc cơ cảnh trọng thương, ta nghĩ chúng ta có thể thử, nếu có thể bắt được kẻ thù của tông môn, ngươi cũng sẽ có thêm điểm cộng khi tham gia khảo hạch của tông