Chương 13: Rời Đi

Chương 13: Rời Đi

Cùng lúc này trong một hang động ở một nơi xa xôi nào đó

-Mẹ nó, đuổi theo cô ta, nếu để thứ đó rơi vào tay trưởng lão của Cổ Linh tông thì lão già sẽ vặt lông ta mất!!

Minh Hoàng hét lớn với mấy tên thiếu niên ở phía sau, hắn trên người đầy vết thương, nhưng vẫn dẫn đầu một nhóm người chạy nhanh, đuổi theo một nữ nhân áo xám, nữ nhân này nhìn qua thì còn chật vật hơn Minh Hoàng, trên người đầy vết cắt, vết đâm, cánh tay trái còn thả lỏng vô lực tựa như đã gãy, dẫu vậy tốc độ của nàng vẫn rất kinh khủng, thậm chí còn đang nới rộng khoảng cách với nhóm Minh Hoàng ở phía sau

Hai bên tiếp tục rượt đuổi thêm một lúc thì cũng chạy tới cửa hang, nữ nhân áo xám đi trước vọt ra ngoài, Minh Hoàng sau khi vọt ra mắt thấy nữ nhân áo xám lao tới bên một tên trung niên có mái tóc tím dài quá lưng đã đứng sẵn một bên , hắn lấy từ trong người ra một cái mai rùa, ném về phía nữ nhân áo xám, tên trung niên tóc tím kia thấy vậy thì vung tay, một luồng ánh sáng tím bao quanh nữ nhân áo xám, khi mai rùa muốn đập vào luồng ánh sáng, một thanh kiếm từ đâu bay tới, tốc độ còn nhanh hơn mai rùa mà đập vào luồng ánh sáng, sau khi va chạm, phi kiếm bị đánh bật lại, còn luồng sáng cũng vỡ tan, mai rùa đập vào lưng nữ nhân áo xám, đánh bật nàng tới một bên, cùng lúc đó một âm thanh vang lên

-Đường đường Tử Liên Chân Nhân mà lại can thiệp vào giao tranh của tiểu bối sao?

Một nữ tử cưỡi phi kiếm từ trên trời hạ xuống, cười cười nhìn Tử Liên Chân Nhân, lúc này Tử Liên Chân Nhân vẻ mặt có chút khó chịu đáp lời

-Phi kiếm cùng mái tóc bạc này, ngươi hẳn là Du Kiếm Chân Nhân của Hải Vân tông đi? Ngươi so với ta cũng tính là tiến bối, hành động vừa rồi tựa hồ cũng không đúng thân phận đi?

-Hừ, không đôi co với ngươi, di bảo của Ti Hí Chân Nhân là để lại cho những thiên tài trẻ tuổi, vậy thì cứ để chúng tranh đoạt, ta và ngươi đừng nhúng tay vào!

-Tốt-Tử Liên Chân Nhân sảng khoái trả lời

Lúc này nữ nhân áo xám sau khi bị đánh bay đã đứng dậy, mắt thấy đám Minh Hoàng đã tới gần, nữ nhân áo xám lấy ra một miếng đá, ném tới phía Tử Liên Chân Nhân, rồi hét lên

-Sự phụ mau chạy!

Sau đó nàng lấy ra một chiếc gương, sau khi gương chiếu vào người nàng thì từ người nàng hư hư ảo ảo tách ra một nữ nhân áo xám khác sau đó hai người chạy theo hai hướng khác nhau

Minh Hoàng thấy hành động của nữ nhân áo xám thì hướng về Du Kiếm Chân Nhân hét lớn

-Sư phụ, bia đá kia chính là “thứ đó”

Du Kiếm Chân Nhân nghe vậy thì vẻ mặt biến sắc, rồi lập tức tế ra phi kiếm rồi nhắm tới miếng đá trên tay Tử Liên Chân Nhân lao tới, Tử Liên Chân Nhân sau một khắc bất ngờ, dù không biết trên tay là thứ gì nhưng cũng dùng thân pháp kỳ lạ trực tiếp chạy ra xa, hai tên cường giả truy đuổi nhau, trong nháy mắt cả hai đã chạy xa vạn dặm

Minh Hoàng sau đó nhìn đám người sau lưng, buồn bực nói

-Cô ta dùng pháp bảo đó tạo ra phân thân không ngờ khí tức như người thật, các ngươi đuổi theo một người, ta đuổi theo một người, dù thứ đó đã rơi vào tay trưởng lão Cổ Linh tông, bất quá nếu bắt được cô ta thì vẫn có cơ hội thu lại!!

Quay trở lại Vạn Kim thành, Lạc Tinh sau khi hốt một mẻ thì quay trở lại căn phòng nơi Ánh Nguyệt cùng tên béo chiến đấu, lúc này tên béo đã bị Ánh Nguyệt dùng kiếm ghim lên trên tường, trên thân hắn còn đầy vết chém, máu cùng với mỡ chảy ra trông cực kì dọa người!

-Ra tay ác quá đó Ánh Nguyệt

-Tên này với tên thành chủ là tình nhân, hắn là kẻ chống lưng cho tên thành chủ tác oai tác quái trong tòa thành phàm nhân này, mà kệ chuyện này thôi, chúng ta bị đám cận vệ bao vây rồi kìa!

Lạc Tinh liếc nhìn xung quanh thì giật mình, xung quanh hai người lúc này đám cận vệ bao vây không còn kẽ hở, dù hai người là tu tiên giả nhưng cũng chỉ có cảnh giới luyện khí, trúc cơ, đối mặt với hàng trăm hàng ngàn tên phàm nhân có đao có giáp thì thật sự là vô vọng

Ngay khi cả hai định liều mạng phá vây, thì từ trong đám cận vệ một người cưỡi ngựa bước ra, hắn có vẻ là đầu lĩnh của đám cận vệ này, nhìn qua khung cảnh trước mặt, tên thủ lĩnh bước xuống ngựa, rồi trước ánh mắt bất ngờ của hai người Lạc Tinh, hắn cúi người, nói

-Cảm ơn hai vị đã giúp chúng ta trừ khử kẻ sâu bọ đã gặm nhấm tòa thành này trong bao lâu nay

Ngay lập tức những tên cận vệ xung quanh cũng cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn, Ánh Nguyệt sau đó tới gần tên thủ lĩnh, cả hai cúi đầu trao đổi gì đó, tên thủ lĩnh ra lệnh cho đám cận vệ xung quanh tản ra, Lạc Tinh cùng Ánh Nguyệt theo con đường đó quay lại nhà nghỉ lấy ngựa rồi rời đi ngay trong đêm

Bên ngoài Vạn Kim thành

-Sao chúng ta phải đi ngay trong đêm vậy?-Lạc Tinh thắc mắc

-Tên thủ lĩnh đó cũng muốn chúng ta ở lại, thậm chí còn muốn ngày mai vinh danh chúng ta với dân thành, bất quá theo ta thì chúng ta nên đi ngay lúc này

-Sao vậy?

-Việc chúng ta là người giết tên thành chủ không ai biết, như vậy thì họ sẽ dễ dàng đưa người khác lên làm thành chủ hơn, chỉ cần đưa một người có tiếng từ trước lên rồi nói rằng hắn là kẻ đã giết tên thành chủ là được

-Chắc gì họ đã đưa người tốt lên làm thành chủ-Lạc Tinh tiếp tục hỏi

-Chuyện phàm nhân cũng không nên can thiệp qua nhiều, sau này nếu có dịp ghé qua thì ngươi có thể kiểm tra

Lạc Tinh không để ý vấn đề này nữa, hắn lại nghĩ nghĩ rồi hỏi

-Ta để ý rằng càng đi chúng ta gặp càng nhiều tu tiên giả thì phải, ở chỗ của ta thì chỉ có Đại Thạch tông là có tu tiên giả thôi, vậy mà tới đây tu tiên giả lại còn làm cướp?

-Đại Thạch tông nằm ở rìa ngoài cùng của phía đông đại lục , chúng ta đang tiến về Hải Vân tông nằm ở khu vực trung tâm phía đông, mà càng tiến về trung tâm thì tất nhiên là càng nhiều tu tiên giả rồi

-Vậy… với thực lực của chúng ta, đi về trung tâm không phải sẽ ngày càng nguy hiểm sao?-Lạc Tinh lo lắng

-Đừng lo, bây giờ ở rìa ngoài đại lục có lẽ còn ít người biết đến Hải Vân tông, nhưng đi tới trung tâm chỉ cần ta đưa lệnh bài của đệ tử Hải Vân tông ra đảm bảo không kẻ nào giám động vào chúng ta đâu

-Minh Hoàng hắn từng nói Hải Vân tông là tông môn đứng đầu, chỉ Minh Nguyệt Vương Triều là có phần sánh bằng, ta còn tưởng hắn nói đùa?

-Ngươi ở rìa ngoài đại lục lại xuất thân phàm nhân, biết quá ít thông tin về đại lục, thôi để ta phổ biến cho ngươi một phen. Chúng ta đang ở trong Phong Hồn đại lục, một vùng đất rộng lớn mang hình dạng trăng khuyết, được bao quanh bởi biển lớn. Hải Vân tông chúng ta nằm ở phía đông của đại lục cũng là chính giữa của mặt trăng, đây là vùng đất rộng lớn, giàu tài nguyên nhất đại lục, cũng là do Hải Vân tông chúng ta đứng đầu, vậy là ngươi hiểu tông môn chúng ta mạnh mẽ tới mức nào rồi đúng không?

-Vậy phía Bắc và phía Nam thì sao?

-Phía Bắc thì ta cũng không có nhiều thông tin, chỉ biết nơi đó do một vương quốc tên là Holynn đế quốc cai trị, người ở đó không tu tiên, họ tôn thờ thánh nhân và có một hệ thống tu luyện khác chúng ta. Phía tây là một vùng đất băng giá, nơi đó khắc nghiệt đến mức mà tu luyện giả chúng ta nếu không có tu vi cao thâm cũng khó mà tồn tại ở đó, thậm chí có là cường giả cũng không dám tùy tiện tiến vào đó bởi bên trong không những lạnh giá mà còn có những con yêu thú cực kì đáng sợ

Cả hai cứ như vậy nói chuyện trên đường đi, quãng đường đi này cũng không gặp bất trắc gì, hai người ngày đi đêm nghỉ, tắm suối ăn thịt rừng

Khoảng một tháng sau, cả hai tới một thôn trang, mọi thứ trong thôn diễn ra rất bình thường, trẻ con chơi đùa chạy khắp thôn, người lớn thì tất bật với công việc, người già thì đánh cờ, uống trà thư giãn

Tới đầu làng, Lạc Tinh tùy bắt chuyện với một nam tử đang gánh cuốc ra đồng

-Đại ca, ngươi là người thôn trang này đúng không, cho hỏi ngươi có thể cho ta và bằng hữu nghỉ lại một đêm nhà ngươi được không?

-Các ngươi là ai, lai lịch không rõ ràng, cho các ngươi nghỉ chân, nếu các ngươi có ý đồ xấu thì sao?

-Bọn ta là đệ tử Hải Vân tông, ngươi đừng lo, bọn ta nghỉ chân một đêm mà thôi, còn có hậu tạ cho ngươi nữa-Ánh Nguyệt bước lên giải thích

Tên nam tử tựa hồ có chút suy nghĩ

-Đằng nào nhà ta cũng không có thứ gì giá trị, có bán cả nhà ta chắc cũng không mua được cái áo ngươi đang mặc, cho các ngươi nghỉ qua một đêm chắc cũng không có vấn đề gì

Sau đó gật đầu một cái, nam tử ra hiệu cho hai người đi theo, chỉ một lúc sau cả hai đã tới nhà tên nam tử, chỉ là một ngôi nhà gạch nhỏ có một góc sân, bên trong nhà là một lão bà, là mẹ của tên nam tử kia. Tên nam tử xin phép bà lão một hồi, quay sang hai người

-Mẹ ta cũng đồng ý cho các ngươi ở lại một đêm, bất quá phiền các ngươi tiếp chuyện với bà, ta cả ngày phải ra đồng, bà ở nhà một mình hẳn là cũng rất buồn chán

-Được thôi, ngươi cứ yên tâm ra đồng đi

Dứt lời, tên nam tử lại vác cuốc lên vai ra đồng

-Mời các vị tiên môn vào nhà nghỉ ngơi, thứ lỗi cho con trai ta, hắn từ nhỏ tới lớn đều ở trong làng, cũng không biết các vị cao quý, cư xử có phần không đúng-lão bà từ trong nhà đi ra, khẽ cúi đầu nói

-Không có đâu già, chúng ta có tu luyện thì cũng là người thôi mà

Chiều hôm đó hai người nói chuyện với bà lão, cho tới khi mặt trời lặn xuống thì tên nam tử trở về, hắn sách theo hai con cá lớn về đãi ai người một bữa cá kho ngon miệng, rồi như bình thường, căng da bụng chùng da mắt, tên nam tử trải một tấm chiều xuống nền nhà, rồi hắn cùng Lạc Tinh ngủ chung trên mặt đất, bà lão thì cùng Ánh Nguyệt ngủ trên giường, tưởng chừng một đêm trôi qua yên bình, bỗng nửa đêm bà lão mở mắt, đi tới cạnh Lạc Tinh