Chương 11: Vạn Kim Thành

Sau khi đã thu xếp tất cả, hai người đi tới tòa thành gần nhất để tìm mua ngựa, Vạn Kim thành

Sau khi dễ dàng đi qua cổng thành, trước mắt Lạc Tinh là khung cảnh sầm uất của tòa thành lớn nhất vùng, người người qua lại, mua bán trao đổi không ngớt, Lạc Tinh theo Ánh Nguyệt tìm được một nơi bán ngựa, chỉ là một chuồng ngựa tồi tàn, treo tấm biển gỗ ”bán ngựa”, nhìn khá nổi bật với khung cảnh xung quanh, nhìn hai con ngựa trong chuồng, Lạc Tinh nhìn Ánh Nguyệt nói

-Hai con ngựa này trông cũng khá khỏe

-Chủ quán đâu rồi!-Ánh Nguyệt gật đầu liền gọi lớn

Ngay lập tức, một cô bé hớt hải từ phía sau chạy ra, thấy hai người Lạc Tinh, con bé liền hỏi

-Tỷ muốn mua ngựa ạ

-Đúng vậy, hai con ngựa này nhóc bán bao nhiêu?

Con bé nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi rụt rè nói

-K…khoảng 300 kim tệ ạ

Ánh Nguyệt nghe vậy giật mình

-Một con ngựa tốt thường cũng chỉ 50 kim tệ, hai con ngựa này có gì đặc biệt mà tới 300???

-T… thực ra hai con ngựa này cũng không tới giá từng đó, t… thế nhưng nếu không bán giá đó thì muội sẽ chết mất

Nói đến đó thì con bé đã rưng rưng nước mắt, hai người thấy vậy thì bất ngờ, Ánh Nguyệt ngồi xuống, đặt tay lên vai con bé nhẹ hỏi

-Sao vậy, có vấn đề gì thì cứ nói với tỷ

Lúc này trong đầu Lạc Tinh vang lên âm thanh của Nhật Tâm

“Theo cốt truyện này thì cô bé hẳn là bị cường hào ác bá ức hiếp gia đình không còn chút tài sản nào, rồi sau đó ba mẹ cô bé bị bệnh nặng không có tiền chữa trị, cô bé bây giờ phải bán ngựa kiếm tiền chạy chữa”

“Sao tỉ nói ác quá vậy”

“Đệ cứ xem đi”

Cô bé òa khóc nói

-Tất cả là do tên thành chủ, hắn lấy thuế trên trời, gia đình muội ban đầu cũng không khá giả gì, chẳng được bấy lâu tiền bạc đã bị tên thành chủ lấy hết, lại thêm phụ mẫu đổ bệnh, bây giờ em không bán được ngựa thì sẽ không có tiền trả thuế cũng không có tiền mua thuốc cho phụ mẫu!

Nghe đến đây Ánh Nguyệt như có gì hiểu ra, còn Lạc Tinh thì khóe miệng giật giật, trong đầu còn vang lên tiếng cười đắc chí của Nhật Tâm

Ánh Nguyệt như suy nghĩ gì, nàng lấy ra một túi tiền, đưa cho cô bé, nhẹ nhàng nói

-Chỗ này khoảng 2000 kim tệ, muội giữ cẩn thận mà mua thuốc cho phụ mẫu, hai con ngựa kia bọn tỷ sẽ lấy

Cô bé nghe vậy thì sửng sốt một hồi rồi lại khóc òa lên ôm lấy Ánh Nguyệt, liên tục cảm ơn

Hai người sau đó từ biệt cô bé rồi lên ngựa tìm một nhà trọ, cũng không tốn nhiều thời gian, hai người đã tìm thấy nhà nghỉ lớn nhất tòa thành này, dù sao cũng hốt được một mẻ ở sơn trại, vậy thì cứ thoải mái chút cũng được

Nhà nghỉ này chỉ nhìn độ hào nhoáng bên ngoài đã biết nơi đây chỉ dành cho những kẻ phú hào qua lại, Lạc Tinh thấy thế nhìn qua trên người một lần, quần áo chỗ rách chỗ lành, cơ thể đầy bụi đất, đầu tóc rối tung, rồi hắn lại nhìn qua Ánh Nguyệt, nàng có đỡ hơn hắn một chút nhưng cũng không ra dáng người có tiền là bao, trong đầu Lạc Tinh bỗng hiện lên mấy câu chuyện bảo tiêu khinh thường khách nhân mà Nhật Tâm hay kể

Lạc Tinh chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Ánh Nguyệt đã kéo tay hắn vào, cũng may hai tên bảo tiêu đứng bên cửa cũng không chặn hai người lại. Ánh Nguyệt tới quầy tiếp tân, trao đổi vài câu, lấy ra một túi tiền rồi nàng nhận chìa khóa chạy tới chỗ Lạc Tinh

-Còn một phòng thôi, cũng may nó là phòng đôi nên ta lấy luôn

-Thực chất với độ rộng lớn của nơi này thì phòng đơn ta nghĩ cũng đủ cho hai người-Lạc Tinh nói nhưng trong đầu lại nghĩ

“Bất quá ở cùng phòng với con gái cũng hơi bất tiện”

“Không cần phải ngại, đệ ở với ta cũng lâu lắm rồi mà có ngại gì đâu”-Nhật Tâm cười hì hì trong đầu Lạc Tinh

Lạc Tinh nghe vậy thì đỏ mặt, hắn vờ như không nghe thấy quay qua Ánh Nguyệt nói

-Chúng ta đi mua đồ ăn cái đã, ta đói rồi

-Lên tầng 2 đi, chỗ đó là nhà hàng, ăn thú rừng nhiều ta cũng ngán lắm rồi, ta muốn ăn rau

Ánh Nguyệt dứt lời liền chạy lên tầng 2, để Lạc Tinh chạy theo phía sau. Tới tầng 2, nơi đây đúng là một nhà hàng rộng lớn, vì cũng sắp tới giờ trưa nên cũng khá đông, cũng may là vẫn còn bàn cho hai người, cả hai vừa ngồi xuống bàn thì đã có bồi bàn chạy tới, sau một hồi chọn lựa thì cả hai gọi lên một mâm đồ ăn, với sức ăn của hai tên tu luyện giả, cả mâm nhanh chóng bị dọn sạch. Nhìn mâm đồ ăn sạch bong, Lạc Tinh ợ lên một tiếng

-Công nhận đồ ăn ngon thật, ta từ nhỏ chưa bao giờ tưởng tượng sẽ được ăn ngon như vậy-Lạc Tinh thỏa mãn nói

-Đầu bếp nơi này tay nghề cao thật, món Hỏa Trư Ngũ Vị chỉ dùng nguyên liệu của người thường thôi mà làm ra được hương vị không thua gì đồ ăn của tông môn

Một lúc sau khi đồ ăn đã tiêu hết, hai người đứng lên thanh toán cho bồi bàn, Ánh Nguyệt còn vui vẻ nói

-Chỗ này có dư ra một ít, ngươi và đầu bếp nấu món thịt heo này chia cho nhau đi

Ngay khi Ánh Nguyệt vừa dứt lời, từ phía bếp của nhà hàng phát ra tiếng ồn ào, rồi từ bên trong bếp, một thanh niên mặc đồng phục đầu bếp chạy ra, trong miệng hét lớn

-TA SẼ CHO MỌI NGƯỜI BIẾT SỰ THẬT VỀ NƠI NÀY, VỀ LŨ KHỐN CÁC NGƯƠI!!!